Chưởng quầy  hiểu nỗi lo của nàng: "Cái  tính là  mặt gì chứ? Chẳng qua là   mặt   lộ cái mặt, nấu bữa cơm mà thôi. Huống hồ, ngươi   tiểu thư khuê các gì,  gì đến chuyện  mặt, ngươi  thấy tiểu thư còn  ngoài  ."
Tôn nương tử chỉ là  dám gặp  thôi,   phu quân nàng  luôn lấy cớ  đánh đập nàng, nay rời khỏi ma trảo của phu quân, nàng  vẫn cảm thấy sợ hãi về điều .
Chưởng quầy  khuyên nhủ nàng một hồi, cuối cùng : "Phu nhân đối đãi với ngươi  tệ, tiểu thư còn mạnh dạn dạy nghề cho ngươi, bây giờ đúng lúc cần đến ngươi, lẽ nào ngươi cũng  từ chối ?"
Lời của    chạm đến tâm can Tôn nương tử, nàng  cắn răng: "Được,  ."
Quầy thức ăn  đẩy  cửa đại sảnh, ngoài đường đông nghịt  xem náo nhiệt.
Chưởng quầy bưng  mấy đĩa thức ăn hôm nay: "Đây là những gì mấy vị  ăn,    thể thấy nửa đĩa còn  , đều là cơm chiên trứng. Đây là đầu bếp của tiệm chúng , tiếp theo sẽ do nàng  chiên một nồi cơm chiên trứng tại chỗ,    thể xem nguyên liệu, dụng cụ và cách chúng  chiên cơm như ,   là  sạch sẽ đến mức ăn nửa đĩa  khiến   nôn  ."
Cảnh náo nhiệt  quả là mới mẻ, thực khách bàn tán xôn xao.
"Cơm chiên? Trông  vẻ đơn giản,  thấy cách  món ăn ở những quán khác đều  đơn giản, nhưng cơm chiên   là  dễ ."
267
"Phải đấy, chẳng qua chỉ là cơm và trứng,  thể ngon đến , dù  sạch sẽ, cũng chẳng  gì đáng ăn."
Tôn nương tử cảm thấy ánh mắt của   đổ dồn về phía , càng thêm căng thẳng.
Nàng  như  nhớ đến nỗi sợ hãi khi nấu ăn  , nấu  ngon sẽ  đánh... Nghĩ , tay nàng  cũng bắt đầu run rẩy.
Cảm thấy  vây quanh càng lúc càng đông, nàng   cảm giác  lùi   kìm .
Đột nhiên, một bàn tay ấm áp đặt lên vai nàng : "Cô   chứ?"
Tôn nương tử  đầu, đối diện với đôi mắt  của Khương Thư Yểu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-co-dai-lam-am-thuc/chuong-261.html.]
"Cô  sợ ?" Khương Thư Yểu hỏi.
Tôn nương tử nào  từng gần gũi quý nhân như , vội vàng cúi đầu: "Không dám."
Khương Thư Yểu bất đắc dĩ  nhẹ: "Có gì mà dám với  dám, nếu cô sợ, thì  cần  cố gắng, chúng  nghĩ cách khác . Ta  chuyện nhà cô,   thể hiểu."
Tôn nương tử giật , ngạc nhiên ngẩng đầu.
Nàng  chỉ là một kẻ hạ nhân, nào từng nghĩ những chuyện buồn lòng của    ô uế tai tiểu thư? Mà tiểu thư  chỉ  , còn nhớ,  còn dịu dàng an ủi nàng , thông cảm cho nàng .
Nàng  mấy  định mở miệng,     gì, chỉ  thể đỏ mặt cúi đầu.
Khương Thư Yểu vỗ vỗ vai nàng : "Không  . Vào bếp  nên là việc  gánh nặng, mà nên là việc vui vẻ, an tâm,  cảm giác thỏa mãn. Tương tự, món ngon cũng nên là thứ chữa lành tâm hồn. Hy vọng một ngày nào đó cô  thể cảm nhận  những cảm giác ." Nàng  xong câu   xoay  rời , chuẩn  bàn bạc với quản sự xem nên kết thúc thế nào.
Vừa mới bước , phía   truyền đến một tiếng gọi cố nén run rẩy.
"Tiểu thư!"
DTV
Nàng  , thấy Tôn nương tử đỏ hoe mắt, gượng  với nàng: "Ta  thể  ."
Khương Thư Yểu sửng sốt: "... Đã    mà,  cần  miễn cưỡng."
"Không, tiểu thư, nô tỳ  miễn cưỡng."
Nàng   xong, cung kính hành lễ, xoay  bước  khỏi đại sảnh, đến cửa tiệm.
Lửa bếp  cháy lên, ngọn lửa nhảy múa trong  trung,  khí cũng trở nên nóng bỏng.
Mọi  thấy   là nữ nhân,   nam nhân, lập tức  tâm lý coi thường, dù  trù nhân trong các quán rượu đều là truyền nhân của ngự trù,  từng    trù nương nào  tài cả.