Khương Thư Yểu: ...
Nàng thực sự   ý  nhắc nhở Tạ Tuân ăn sáng nên từ từ kẻo no quá, đưa bánh dầu gói sủi cảo cho Tạ Tuân.
Tạ Tuân vui vẻ nhận lấy, một tay cầm một cái, cưỡi ngựa thong thả hướng về phía cung thành.
Giữa đường gặp Lý Phục, Quan Ánh mua bánh bao ở ngõ Cửu Tư, Lận Thành mua bánh nướng thịt vịt ở đầu phố dài, bốn  hội tụ, cùng  thong thả cưỡi ngựa về hướng cung thành.
Tạ Tuân là  một tay cầm một chiếc bánh dầu gói sủi cảo căng phồng, trong bốn  nổi bật hẳn lên.
Chủ yếu là  no như  còn  tính,  còn ăn ngon lành đến thế.
DTV
Chiếc bánh dầu    thấy  giòn  xốp, bên trong kẹp thứ gì ướt dẻo  , dường như còn  nước súp, ép trong bánh dầu, cách một  rộng bằng một  dường như cũng  thể  thấy tiếng Tạ Tuân nhai nhóp nhép, dẻo quẹo nhè nhẹ.
Là quan viên Đông Cung, ăn bánh  lưng ngựa, thật quá mất phép tắc! - Lâm Thành cắn một miếng bánh nướng thịt vịt, nước mắt ghen tị chảy xuống từ khóe miệng.
Ý định cầu hôn với con gái cách phòng Lâm gia  nên  với mẫu   nhỉ? - Quan Ánh cắn một miếng bánh bao... ,   là vỏ thế.
Xì xụp, xì xụp, xì xụp - Lý Phục chẳng nghĩ gì, chỉ thèm thuồng.
Hừm hừm hừm, cho đến ngày tiệm điểm tâm Lâm gia khai trương,  sẽ là  rực rỡ nhất cả Đông Cung - Tạ Tuân đắc ý nhét  miệng... ơ, dường như  no quá.
**
Tạ Lang  chẳng còn nhớ từ bao giờ  còn trò chuyện cùng Chu thị. Mỗi  gặp mặt, nàng  chỉ liếc  y từ xa,  lặng lẽ bước ,  chút biểu cảm. Ban đầu, Tạ Lang tưởng nàng  chỉ đang giận dỗi, đợi cơn giận qua  sẽ dỗ dành , nhưng thời gian trôi qua, y nhận  nàng    đang giận, mà là  chẳng còn tâm tư để giận nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-co-dai-lam-am-thuc/chuong-282.html.]
Những ngày qua, Tạ Lang luôn tự hỏi, rốt cuộc là  sai điểm nào. Khi xưa y nạp , Chu thị  giận, nhưng chỉ vài ngày   trở  bên y như  từng  chuyện gì xảy . Dường như nàng  chỉ  bận tâm về việc ,  cần y  dỗ dành, chỉ cần y mỉm ,  vài câu, nàng   tươi  rạng rỡ, quên hết  điều  vui.
Đôi khi hồi tưởng  những năm tháng  qua, y cảm thấy dường như  trải qua một quãng thời gian dài, dài đến nỗi y gần như quên mất khung cảnh khi  đầu gặp gỡ Chu thị. Y chỉ còn mơ hồ nhớ về tiểu cô nương cưỡi tuấn mã, vung roi ngựa vun vút, trông thấy nhóm thư sinh du hành bọn họ, tò mò hứng thú, mạnh dạn tiến lên hỏi chuyện.
Khi nhận  nàng   hề giận dỗi, Tạ Lang bỗng nhiên bắt đầu hoang mang.
Thời gian càng lâu, tâm tư càng phức tạp, hứng thú ngâm thơ  phú đánh cờ ngày xưa cũng chẳng còn, suốt ngày chỉ  nhíu mày lo lắng, kéo Tạ Lý uống rượu giải sầu.
Ban đầu Tạ Lý còn cùng y uống rượu,  khi Từ thị  chuyện với Tạ Lý,   cũng  đến nữa.
Thế nên y chỉ còn một  uống rượu trong đình.
Tiểu   đến, đại ca và tam  cũng  đến, ngay cả những nha  thấy dáng vẻ tiều tụy của Tạ Lang mà nảy sinh tâm tư  nên  cũng  đến, tất cả đều  Tạ Lang chán ghét đuổi .
Chán ghét,  đầu tiên Tạ Lang cảm nhận  cảm xúc .
Có lẽ Chu thị cũng  từng chán ghét. Những cảm xúc lẫn lộn trong lòng nàng , giờ đây y mới cảm nhận  một góc.
Y lắc lắc chiếc bình sứ trong tay, rượu chỉ còn  một lớp mỏng  đáy, đang định ngửa đầu uống cạn thì bỗng  thấy giọng  mềm mại từ phía .
289
"Phụ ."
Tạ Lang giật , y  lượng rượu lớn,  say, chỉ  choáng váng,   thấy giọng  của Tạ Sênh liền tỉnh táo .
Y   để con gái thấy  trong tình trạng say xỉn, vội vàng giấu bình rượu  trong tay áo,  đầu  Tạ Sênh.