Những   đều là công tử quý tộc từ nhỏ   rèn luyện văn võ song , phản ứng nhanh nhẹn, xoay  chu  với kẻ ám sát.
Họ  mang theo vũ khí nặng nề, nên lúc  rơi  thế hạ phong. May mà   đoạt  kiếm, tình thế xoay chuyển, những kẻ ám sát  lượt ngã xuống.
Những   võ xông lên phía , những  vốn yếu ớt từ nhỏ  từng luyện võ thì  cùng Thái tử, tưởng chừng  giải quyết xong bọn ám sát, bỗng từ phía  chéo  một nhát kiếm đ.â.m tới,  yếu ớt cúi  tránh , nhưng thấy lưỡi kiếm  trong giây lát  chỉ thẳng về phía Thái tử.
Hắn  hoảng hốt, theo bản năng ném  vật đang cầm trong tay.
Chỉ thấy lọ tương thịt băm vẽ một đường cong  đẽ   trung, dầu ớt b.ắ.n tung tóe,  khách khí tạt đầy mặt kẻ ám sát.
Dầu ớt  mắt đau như  khoét, tên ám sát kêu lên đau đớn, theo bản năng che mắt, cúi  rên rỉ  ngừng.
Mấy  Tạ Tuân vội vàng chạy đến, khống chế tên ám sát.
Người yếu ớt hét lớn: "Hỏng !"
Mọi  theo ánh mắt    . Lọ tre  đổ sạch  tội nghiệp  mặt đất, tương thịt băm  thấm hết  bùn đất.
Mọi  kinh hãi thất sắc."Nửa tháng nay chỉ trông cậy  lọ tương ! Sao ngươi  để mất !"
"Mất cái nào! Chẳng lẽ là tương gạch cua ?"
"Để  xem nào,  ,  ."
"Ngươi   ! Sao  để mất tương, lúc đưa cho ngươi chẳng   dặn ôm cho kỹ   ?"
Kẻ  mất lọ tương: "Hu hu hu."
Tên thích khách  dẫm  chân, mắt cay xè đau rát,  bọn họ  chuyện mà chẳng hề để    mắt, tức đến thắt cả ruột gan: Chẳng lẽ  thể cho nghề nghiệp kinh thiên động địa  một chút tôn trọng cần thiết  ?
Đông cung chuyên môn ăn bám, thất lạc một bình tương liền ủ rũ, nản lòng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-co-dai-lam-am-thuc/chuong-293.html.]
DTV
Mấy ngày gần đây, tương phân phát càng ngày càng ít,  quen với vị  đó, nay chấm chút tương ít ỏi, thực sự cảm thấy bánh bao  ăn chẳng  mùi vị gì.
Bách tính bèn nhận  đoàn  của Thái tử  còn khí thế hăng hái như ,   đó là từng  ủ rũ, thần sắc buồn bã.
Xem  vụ hành thích vẫn để  vết thương trong lòng họ.
Đặc biệt là Thái tử, những ngày qua lao tâm khổ tứ,   kẻ giả dạng dân thường ám sát, hẳn là  đau lòng.
Thái tử quả thực  đau lòng.
"Đều tại  của cô." Y thở dài: "Nếu   để bảo vệ cô, Thanh cũng   ném bình tương  để cứu cô."
300
Mọi  nghĩ tới những ngày sắp tới chỉ  thể gặm bánh bao trắng,  đường về   ăn bánh mì khô luộc nước, đều im lặng.
"Điện hạ, đây    của ngài." Tạ Tuân  chịu nổi bộ dạng oán phụ của họ,   an ủi.
"Ừm." Thái tử gật đầu, thần sắc rầu rĩ: "Bá Uyên , ngươi  xem, mất  một bình, ngươi chỉ còn  ba bình thôi."
Tạ Tuân trực giác thấy  điều  , nhíu mày  Thái tử, định  gì đó, bỗng cảm nhận  ánh mắt đầy hy vọng của   xung quanh.
Thái tử thấy   lên tiếng, tiếp tục cảm thán,  lắc đầu  : "Ba bình, chỉ còn ba bình nhỏ xíu như  thôi..."
Tạ Tuân: ...
Đây là đang dò hỏi  ?
Chẳng lẽ  còn giấu bình tương , ban đêm lén lút chấm bánh bao ăn?!
"Khụ, nội tử  ngờ  sẽ chia sẻ tương trộn cơm  cho   ăn, nên chỉ  lượng của một  , tính theo lượng một tháng thì dư dả." Tạ Tuân  vui .
Thái tử gật đầu tán thành: "À, đúng , biểu  cũng  nghĩ tới điểm ." Tuy bề ngoài tán thành, nhưng trong lòng  khỏi cảm thán, Khương Thư Yểu    từng thấy qua bộ mặt dày của đám  Đông cung (kể cả y),    nghĩ tới điểm ? Xem  vẫn là họ hành sự quá tiết chế,  để  ấn tượng sâu sắc cho nàng.