Họ  ,   bẻ đôi chiếc bánh bao khô, cho  ngâm một chút. Rau dại cho nhiều, dầu mỡ thừa  thấm hết  rau dại, nước dùng còn  phần lớn là nước rau tươi mát, thịt hun khói cũng  nước dùng  hầm mềm, cho  bánh bao khô, bánh thấm đẫm nước trở nên mềm và nở ,   hương vị đậm đà thơm ngon của thịt hun khói,   vị ngọt mát của rau dại,   cả mùi thơm nhẹ nhàng của bột mì khi bánh bao ngấm nước ấm.
Mọi   kịp thưởng thức kỹ  vội vàng nuốt chửng những chiếc bánh, đến khi trong miệng chẳng còn gì để nhai mới chợt nhận     hề nhấm nháp, từ tốn tận hưởng mỹ vị.
Chỉ còn  mím môi, hồi tưởng  dư vị  .
Vào lúc , vị tiểu thư kiều diễm mà bọn họ vẫn luôn tránh né như rắn rết bỗng tiến  gần, nàng  chớp đôi mắt long lanh, ẽo ợt hỏi: "Các vị đại nhân, xin hỏi thứ mà   đang dùng là..." Nàng  vô cùng tự tin, cho rằng bọn họ sẽ thương hoa tiếc ngọc.
Lời còn  dứt,  thấy nhóm thiếu niên tuấn tú  đồng loạt  đầu,  nàng  như bầy sói con bảo vệ thức ăn, cứ như nàng    nữ nhi, mà là con sói dữ  tranh giành miếng ăn với bọn họ.
Nàng  ngơ ngác, sợ hãi lùi  mấy bước, nhất thời  hiểu chuyện gì,  lủi thủi  về xe ngựa của .
Sau bữa trưa,   tiếp tục lên đường.
DTV
Đêm khuya đến trạm dịch,   dừng chân nghỉ ngơi chốc lát.
Tạ Tuân ưa sạch sẽ,  đến trạm dịch liền sai  đem nước nóng đến tắm rửa. Vừa mới bước  bồn tắm chuẩn  tắm rửa thỏa thích, bỗng nhiên cảm thấy  điều bất thường, dường như   đang lảng vảng bên ngoài phòng.
Lúc   như bình thường,  ngoài  tiểu tư canh cửa, giờ   canh cửa, ai cũng  thể  .
307
Tuy ý nghĩ   kỳ quặc, nhưng Tạ Tuân vẫn cảm thấy  cẩn thận,  để nữ nhân khác ngoài Khương Thư Yểu  thấy  thể của .
Hắn định thần, lắng  kỹ động tĩnh bên ngoài cửa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-co-dai-lam-am-thuc/chuong-300.html.]
"Cộc." Người bên ngoài chỉ gõ nhẹ cửa một cái  dừng ,  lẽ   thấy tiếng nước xao động bên trong.
Chỉ qua một hành động ,  thể đoán   bên ngoài là ai.
Tạ Tuân  dậy, vươn tay lấy áo, ngay lúc đó, bên ngoài truyền đến tiếng động.
"Á!" Một tiếng thét thảm thiết của nữ tử xé toạc bầu  khí tĩnh mịch.
Tiểu thư bên ngoài xoay , suýt nữa đụng  Lâm Thành đang  im lặng phía  nàng .
Ánh nến trong trạm dịch vốn  mờ nhạt, nửa gương mặt của Lâm Thành ẩn hiện trong bóng tối lay động, quả thực đáng sợ.
Tiểu thư ôm ngực, sợ hãi đến mất hết hồn vía: "Vị đại nhân , ngài  việc gì?"
Lâm Thành tính tình , nhưng cũng   vô điều kiện  bụng.
Hắn  nhíu mày  tiểu thư  ở đây, sắc mặt  mấy vui vẻ: "Cô  đây  gì?"
Hắn  liếc  cửa phòng Tạ Tuân,    nàng , dường như đoán  ý đồ của nàng ,  mặt lộ vẻ chán ghét: "Vị tiểu thư , xin hãy tự trọng."
Tiểu thư từng vô tình   các bậc trưởng bối ở kinh thành bàn về chuyện hôn sự của Tạ Tuân, đại khái   câu chuyện đằng  việc Khương Thư Yểu và Tạ Tuân kết hôn. Trong mắt nàng , Tạ Tuân chính là một vị công tử ngọc diện tính tình , gia thế  và  dễ lấy lòng, tiền đồ vô lượng, là nam nhân ưu tú nhất kinh thành, chỉ cần liều mặt mũi, ai    thể cầu  một mối hôn sự .
Nàng  lạnh mặt, dày mặt : "Công tử xin cẩn trọng lời , bôi nhọ danh dự  khác vô cớ thực   là hành vi của quân tử."
Nàng   xong lý lẽ đường hoàng, cho rằng Tạ Tuân   thành sự, bèn xoay  định về phòng, nào ngờ  xoay , phía    từ lúc nào   một đám  đông đúc.
Họ cũng đều đen mặt, đồng loạt  nàng  chằm chằm.