Tạ Tuân bất mãn bĩu môi,  phản bác,  sợ  Khương Thư Yểu  vui.
Thấy Khương Thư Yểu sắp đến gần cho thuốc, tâm tư quái gở của   nổi lên, vội vàng giơ tay: "Ta tự ."
Cử động giơ tay  quá mạnh, kéo đến vết thương, tay nghiêng  chạm  cổ tay Khương Thư Yểu, đột ngột  đổ bát thuốc.
DTV
Thuốc nóng hổi đổ lên n.g.ự.c , đau đến mức  rên lên một tiếng.
"Chàng   !" Khương Thư Yểu thấy   kịp nghĩ gì khác, vội vàng tiến  gần kiểm tra vết băng bó  n.g.ự.c .
Ngực   thương, áo lót cũng chỉ cởi lỏng lẻo, vén cổ áo , lớp vải băng bó bên trong liền lộ .
Lúc  vải trắng   thuốc màu nâu  bẩn, Khương Thư Yểu sợ hãi vội hỏi: "Có  bỏng ?"
Nàng ở gần như , Tạ Tuân  dám thở,   trả lời .
Khương Thư Yểu     gì, vội vàng lấy kéo cắt băng bó , vết thương dính nước sẽ  nhiễm trùng.
Nàng ấn Tạ Tuân xuống: "Đừng động đậy."
Qua lớp áo, bàn tay nàng ấm áp và mềm mại, Tạ Tuân lập tức  dám cử động nữa.
Nàng cắt vải  cẩn thận, vì sợ  đau Tạ Tuân, cúi  gần, gần đến mức Tạ Tuân  thể cảm nhận   thở của nàng.
Khi nàng cúi mắt, hàng mi run rẩy,  chuyên chú.
Tạ Tuân lặng lẽ  trộm nàng,  nóng từ cổ lan lên tai, mặt dần dần đỏ lên, ngay cả đôi mắt cũng   nóng  hun cho thêm ướt át sáng ngời.
Nàng  động tác quá tỉ mỉ, cắt một cái,  một cái,  sờ một cái,  sợ vô ý chạm đến vết thương của .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-co-dai-lam-am-thuc/chuong-310.html.]
Đối với Tạ Tuân, đây thật là một cực hình,  nàng nhanh lên,    nàng rời .
Hắn dần dần thất thần, sớm   thì thừa lúc nàng  ngoài sắc thuốc gọi   lau  chải tóc cho  .
Ngay lúc , Khương Thư Yểu bắt đầu cắt lớp vải lót bên trong.
Ngón tay nàng móc lấy mép vải, đầu ngón tay lướt qua lướt   làn da , mang theo cảm giác ngứa ran khiến Tạ Tuân   cứng đờ.
317
Khương Thư Yểu cảm nhận  sự căng thẳng của , cơn tức giận vì  quậy phá  đổ bát thuốc lúc nãy liền tan biến, giọng nàng dịu , hỏi: "Rất đau ?"
Nàng  ngẩng đầu lên, ánh mắt  vặn chạm  đôi mắt của Tạ Tuân.
Hắn cụp mắt  nàng, đuôi mắt  nhếch lên, tạo nên đường cong tuyệt mỹ, hàng mi che khuất đôi mắt trong veo, ánh mắt ướt át, long lanh, trông  vẻ  tủi .
Khương Thư Yểu  vẻ  của  đánh gục, nàng nâng cằm  lên, hôn một cái, dỗ dành: "Xin ,   nên mắng ."
Tạ Tuân vốn  mơ mơ màng màng, chẳng  chẳng rằng,   nàng hôn thêm một cái, nhất thời càng thêm choáng váng, đầu óc lâng lâng, tê dại, chẳng  chuyện gì đang xảy .
Khương Thư Yểu tỉ tê giải thích: "Ngự y cũng  dặn dò, bảo  an tâm dưỡng thương, chớ nên cử động lung tung,  ngày hai  lau  ắt  động đến vết thương, cứ tiếp tục như  thì  đến bao giờ mới lành hẳn." Nàng cắt xong một lượt, nhẹ nhàng kéo tấm vải, tháo dải băng trắng quấn quanh   xuống.
Vì  dám để Tạ Tuân nhúc nhích, nên nàng đành  bước qua  ,  phía trong giường để gỡ dải băng ở  lưng. Ai ngờ Tạ Tuân đang co chân , nàng  để ý, bỗng vấp , ngã nhào lên tấm gấm.
Nàng vội vàng  dậy: "Ta  đè lên  chứ?" Lời còn  dứt, chạm  vật gì đó, nàng liền nổi giận: "Kẻ nào sơ ý thế ,  giường    chủy thủ..." Nói đến đây, nàng đưa tay sờ thử.
"Ưm." Tạ Tuân vốn co chân để che giấu,  nàng chạm  đau đớn rên lên một tiếng, dọa Khương Thư Yểu vội rụt tay .
Ban đầu nàng chỉ là nhất thời luống cuống  kịp phản ứng, giờ thấy Tạ Tuân mặt đỏ bừng, vẻ mặt  hổ  chết, nào còn gì  hiểu, vội vàng tiếp tục động tác lúc nãy gỡ dải băng xuống, ngượng ngùng chuồn thẳng: "Ta cho   giúp   thuốc."