Khương Thư Yểu  thể  là nhân vật gió tanh mưa m.á.u ở kinh thành,  khi dùng thủ đoạn cưới  Tạ Tuân, chẳng hề  dấu hiệu "an phận", ngược  càng ngày càng quá đáng, mở chợ ở bến thuyền, xây dựng phố ăn vặt, mở chợ ăn sáng,  qua  khiến    lắc đầu.
Một vị phu nhân danh giá  ,   để   dính mùi tiền tanh?
Đang khi   chờ đợi xem trò  của nàng,    những  thất bại như họ nghĩ, ngược   ăn phát đạt, ngay cả phu quân và công tử nhà  cũng nhắc đến đồ ăn Lâm gia, thỉnh thoảng  khi tan ca còn  đường vòng qua đó mua ít đồ ăn về.
"Nghe  nàng  thường xuyên lộ diện ở phố ăn vặt đó."
DTV
"Người   đấy, chẳng  mẫu  nàng  cũng  tính cách đó ? Tuy nhiên năm đó khi đám tộc nhân vô liêm sỉ của Lâm gia  chiếm đoạt cơ nghiệp, Tương Dương Bá phu nhân   giữ vững cơ nghiệp cũng là chuyện  thể hiểu .  Lâm gia giàu  như , chỉ cần ăn của hồi môn cũng đủ cho mấy đời tiêu xài ,    tiếp tục tích cóp tiền bạc?"
" , loại tức phụ  thật chẳng ngoan ngoãn chút nào,    chỉ  dạo phố ăn vặt, mà còn đến cả bến thuyền nữa, thật là   quy củ gì cả!"
Một đám  bàn tán xôn xao, sắc mặt lão phu nhân càng lúc càng đen.
"Bộp" một tiếng, bà  đập chén  xuống bàn.
Những kẻ   còn đang   Khương Thư Yểu mới nhận   nịnh hót sai chỗ, vội vàng cúi đầu, sợ rằng sẽ khiến lão phu nhân chán ghét.
331
"Hay cho một câu   quy củ, hóa  quy củ trong miệng các ngươi là dùng để đè nén  khác, chứ   để ước thúc bản ." Ánh mắt bà  quét qua ai,  đó liền run rẩy.
Nếu lúc   bà  chỉ đích danh là   quy củ, tin tức truyền  ngoài, trong những năm tới con gái họ sẽ khó mà  cầu hôn.
May là lão phu nhân     voi đòi tiên, bà  lạnh nhạt  vài câu  lấy cớ  thể  khỏe để rời , để  một đám   trong phòng âm thầm cắn răng, lo sợ  kẻ truyền  ngoài chuyện họ bàn tán  lưng khiến Dung lão phu nhân nổi giận.
Lão phu nhân rời  nhưng  vội về Tạ Quốc Công phủ.
Những ngày  bà  buồn bực trong lòng,  ngoài hít thở  khí cũng .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-co-dai-lam-am-thuc/chuong-324.html.]
Bà  sai xe phu  vòng quanh bờ sông một vòng, cuối cùng quyết định xuống xe,  bên bờ sông hóng gió.
"Ngươi  xem, lời họ   lý ?" Lão phu nhân hỏi ma ma.
Ma ma vội vàng cúi : "Lão phu nhân,  đừng để bụng, đều là một đám nữ nhân lắm mồm   quy củ mà thôi."
Lão phu nhân  một tiếng, vẻ mặt càng khó coi hơn: "Ta để bụng  gì chứ, chẳng lẽ   giống như họ nghĩ ?"
Ma ma  dám  gì nữa.
Lão phu nhân  dọc theo bờ sông, thì thầm: "Quy củ? Quy củ rốt cuộc là cái gì, già , già ,  cũng hồ đồ ."
Bà  dừng bước,  bên bờ sông thẫn thờ, ma ma  bên cạnh  dám lên tiếng.
Thấy trời sắp tối, ma ma đang định lên tiếng nhắc nhở, bỗng  lão phu nhân hỏi: "Phố ăn vặt Lâm gia ở ?"
Ma ma sửng sốt, phu quân bà  là   việc ở viện ngoài,  hiểu  về chuyện bên ngoài, nên bà  cũng   qua, đáp: "Dường như ở cuối con sông ."
Lão phu nhân gật đầu, : "Đi thôi."
Ma ma ngạc nhiên: "Lão phu nhân định về phủ ạ?"
Lão phu nhân lắc đầu, chậm rãi  dọc theo bờ sông: "Đến phố ăn vặt."
Ma ma   ngây ,  theo một đoạn mới phản ứng : "Lão phu nhân,   xe ngựa ?"
"Đi bộ ."
Lần   dự tiệc lão phu nhân  mang theo nhiều hạ nhân, ngoài hai  đánh xe  chỉ  một ma ma. Hai  bước chân chậm rãi, đến phố ăn vặt thì trời    tối, phố ăn vặt treo đèn lồng, như một con rồng lửa chiếu sáng cả con phố, đang là lúc náo nhiệt nhất.