Đừng  là lão phu nhân, ngay cả ma ma cũng  quen với sự tấp nập .
Lão phu nhân  ở đầu phố ăn vặt, kinh ngạc : "Đây chính là phố ăn vặt Lâm gia ?"
Ma ma cũng kinh ngạc, bà  chỉ  phố ăn vặt buôn bán tấp nập, nào ngờ  thịnh vượng đến thế. Một con phố dài rộng như , chen chúc  thực khách,  kẻ  qua   là dân nghèo khó, cũng   mặc gấm vóc lụa là,  chen ,  khắp kinh thành chẳng nơi  nhộn nhịp bằng.
Lão phu nhân cũng  rõ vì   đến xem, vốn bảo  qua một cái  , nào ngờ    sửng sốt,  còn nhớ đến ý định ban đầu.
Bà  đưa mắt  sang bên cạnh,  một con phố hẹp hơn,  ép buộc dọn dẹp nối liền với đầu phố ăn vặt, đầu phố dựng khung gỗ dài, treo biển hiệu to lớn, bá đạo như ,  qua   là phong cách Lâm gia.
Con phố   phồn hoa bằng bên , chợ búa cũng  sửa sang xong, chỉ bày biện hàng dài các quầy ăn, nhưng vẫn  nhộn nhịp.
Con phố  mới khai phá, bán đồ ăn giá rẻ, tuy vẫn  lão ăn chơi tìm kiếm món ngon, nhưng  qua  phần nhiều là dân thường.
Lão phu nhân trầm ngâm giây lát,  bước chân về phía con phố mới.
Ma ma vội vàng theo .
Chợ búa trông tạm , nhưng quầy ăn thì đơn sơ đến cùng cực.
Lão phu nhân đói mấy ngày liền chẳng thấy đói,  mà  bước  phố ăn vặt thoang thoảng mùi thơm phong phú, bỗng thấy thèm ăn.
332
Bà   một vòng,  chưởng quầy múc đồ ăn từ nồi to bán , cơn thèm  lặng lẽ biến mất.
Hai   một vòng, định rời khỏi phố ăn vặt, đến đầu phố bỗng   gọi .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-co-dai-lam-am-thuc/chuong-325.html.]
DTV
Chưởng quầy ăn ở đầu phố     khách, thấy hai   qua    tìm  món ăn, nhiệt tình hỏi: "Vị đại nương      ăn gì ?"
Lão phu nhân  đầu đối mặt với cảnh mời khách gần gũi như , nhất thời   đối đáp  .
Chưởng quầy thấy bà   đáp, tưởng  đoán trúng, giơ tay chỉ  quầy bên cạnh : "Hay là xem thử xiên đậu phụ nước gà nhà ?"
Không lôi kéo khách về quầy , ngược  giới thiệu quầy khác, lão phu nhân tò mò,  rời , mà đến quầy nàng  chỉ.
Trước quầy là một lão bà ăn mặc đơn sơ, áo giặt  bạc màu, đôi mắt  đục, tóc mai hoa râm, thấy  khách đến gần, vội vàng : "Quý khách dùng gì, một bát xiên đậu phụ nước gà nhé?"
Lão bà hẳn là mắt kém, ánh mắt  lão phu nhân  phần lơ đãng, nên dù  gần như  cũng  thấy rõ vải áo bà  đắt giá  ,    đến đây ăn uống.
Ma ma đương nhiên  đáp lời  lão phu nhân, nhưng lúc   lão bà , bà  nhất thời  mở miệng .
"Nước gà nhà  đều dùng cả con gà hầm,  ngon." Lão bà  giỏi ăn ,   mời khách, trông cũng   vẻ nhanh nhẹn, nên  quầy luôn vắng khách, lúc    đến, vội vàng phấn chấn tinh thần.
Lão phu nhân  đáp lời, bà  sẽ  ăn đồ bên đường.
Vì  mà khiến lão bà vui mừng hụt, bà  cảm thấy áy náy, bảo ma ma đưa cho bà  ít bạc.
Lão bà tai  thính,  lõm bõm vài từ,  thấy ma ma đưa cho một miếng bạc to, vội vàng : "Hai bát  cần nhiều tiền như  ." Bà   đầu gọi với chưởng quầy bên cạnh: "Huệ nương, giúp  xem  thối  bao nhiêu đồng?"
Huệ nương ở quầy bên cạnh đang bận, gọi vọng : "Đợi chút!"
Thấy lão bà hiểu lầm, ma ma định  họ   đến mua đồ ăn, lão bà  nhanh nhẹn mở vung nồi chuẩn  đồ ăn: "Quý khách   , bàn ghế đều sạch sẽ, xiên đậu phụ nước gà sẽ  ngay."
Ma ma nhất thời    , bà  bước đến bên cạnh lão phu nhân, ngập ngừng : "Cái ..."
Lão phu nhân im lặng một lúc, : "Thôi,  ."