Tạ Tuân vẫn  đó  .
Khương Thư Yểu thấy   chút kỳ lạ, hỏi: "Có chuyện gì ?"
Tạ Tuân    thôi, khóe miệng mím chặt.
Bình thường khi   khác, ánh mắt  trong trẻo,  cảm giác trong suốt đến lạnh lẽo, còn bây giờ biểu cảm vẫn lạnh nhạt xa cách, nhưng đôi mắt  đặc biệt trong sáng, sáng hơn bình thường  nhiều, như đang mong đợi điều gì đó.
Hắn do dự một chút, : "... Mấy bộ y phục của  cũng  cần mang theo nữa, , nếu  đổi thì mang một bộ là đủ ,  chiếm chỗ ."
Khương Thư Yểu nhớ  cuộc đối thoại  , chậm rãi nhận , Tạ Tuân đang... đòi hôn ?
Nàng ngần ngừ một chút, thử nhón chân hôn  một cái.
Lông mi Tạ Tuân khẽ run, cố gắng cúi  xuống, đón lấy nụ hôn của nàng.
Khương Thư Yểu  hiểu , lùi  nửa bước,  mặt Tạ Tuân lộ  vẻ  nỡ.
Kể từ  hôn , Tạ Tuân luôn nhớ mãi cảm giác đó. Chỉ là chuyện  cuối cùng vẫn khác với nắm tay, nắm tay lúc nào cũng  thể tìm cơ hội,  tệ lắm thì ban đêm  khi ngủ cũng  thể lén lút đưa tay qua nắm lấy tay nàng, nhưng chuyện  thì  .
337
Không thể  lên giường, đắp chăn lên,  hỏi một câu như công việc: "Hôm nay  thể hôn một cái ?"
Khương Thư Yểu   Tạ Tuân đang băn khoăn điều gì,  khi hiểu  mong đợi của Tạ Tuân, nàng định   thu dọn đồ đạc tiếp,   ,   Tạ Tuân nắm tay.
Một cái kéo, nàng   vững, suýt ngã  lòng .
Tuy trong chuyện hôn hít  ngộ  chậm, kỹ thuật kém, nhưng cũng coi như là tự học , nhanh chóng cúi đầu bắt lấy môi nàng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-co-dai-lam-am-thuc/chuong-330.html.]
Một  lạnh lùng như , ngay cả hôn  cũng mang theo sự kiềm chế. Khương Thư Yểu chỉ cảm thấy  thở của   gấp gáp, mùi mực bao quanh nàng, môi in lên môi nàng, cứ thế  yên  động đậy, dường như là tiến lên gần hơn một chút, thử ngậm lấy môi  của nàng.
Khương Thư Yểu còn  kịp phản ứng, phản ứng của   còn lớn hơn nàng,  thở ngưng trệ,   cứng đờ, như thể  chịu nổi kích thích , "ưm" một tiếng, che n.g.ự.c nhanh chóng lùi .
DTV
Khương Thư Yểu  động tác  của   cho sợ hãi,  kỹ ,  n.g.ự.c   còn ứa  những vệt m.á.u đỏ tươi.
"Chuyện gì ?" Nàng vội vàng đến gần,  xem vết thương của .
 Tạ Tuân  che ngực, luống cuống lùi  mấy bước: "Không ."
"Để  xem nào." Khương Thư Yểu càng thêm lo lắng.
Tạ Tuân đỏ bừng đến tận tai, lùi   nữa, mang theo ý nghĩa cắn răng : "Không   ." Hắn thực sự  tức c.h.ế.t , vất vả lắm  chuyện mới suôn sẻ,  vết thương  nứt  chứ.
Cuối cùng Khương Thư Yểu bắt  Tạ Tuân đang chạy trốn, áp giải đến chỗ đại phu.
Đại phu là một lão ngự y  nghỉ hưu từ trong cung,  khi thương thế của Tạ Tuân  định, ông  luôn là   thuốc kê đơn.
Sau khi kiểm tra vết thương, ông  nghiêm khắc hỏi Tạ Tuân     lời dặn của đại phu mà hoạt động mạnh  , nếu  tại  vết thương  như   nứt .
Tạ Tuân gần như  chui xuống đất, vội vàng giải thích   .
"Hừ!" Đại phu cảm thấy    thấu tất cả: "Ngươi chẳng  là nghĩ rằng mùa săn b.ắ.n sắp đến, công phu b.ắ.n cung  thể bỏ bê, nên   lời lão phu mà luyện tập b.ắ.n cung  ?"
Tạ Tuân cắn răng: "Ta  ."
Đại phu là một lão già kỳ quặc,   cảm thấy kỳ lạ,   động tác lớn  vết thương  thể nứt  , chẳng lẽ là y thuật của ông   sai sót. Vì  ông  hỏi đến cùng, ăn gì  gì đều hỏi rõ ràng.
Đợi đại phu chẩn mạch xong, đổi thuốc xong, bước   đơn thuốc, Khương Thư Yểu  bước  phòng trong  thấy Tạ Tuân ủ rũ tựa trán  cột giường, sắc mặt lạnh lẽo như sắp đóng băng.