"Giá mà   thể  ngoài dạo một vòng thì   mấy." Nàng buông thõng vai, lẩm bẩm.
Bạch Chỉ sợ tiểu thư  mới an phận một thời gian  bắt đầu gây chuyện, khuyên nhủ: "Gần đây lão phu nhân đặt  nhiều quy củ nghiêm khắc, chuyện chép kinh còn khiến lão phu nhân nổi giận, tiểu thư nên nhẫn nhịn một chút, đợi lão phu nhân nguôi giận    gì thì  mới ."
DTV
Nữ nhi luôn thích  , ăn mặc xinh  tâm trạng cũng sẽ  hơn vài phần. Khương Thư Yểu cũng  nghĩ  cách nào khác, đành thỏa hiệp: "Vậy thì bảo   mang vài tấm vải màu sắc sặc sỡ  để  chọn, nếu  thì đến tiệm vàng mua thêm trang sức, kiểu dáng  quan trọng, càng phức tạp tinh xảo càng ."
"Cái ..." Bạch Chỉ  từng  mệnh lệnh như , mua trang sức tốn  nhiều tiền, ngay cả nha   cận nhất cũng  dám nhận việc .
"Thôi ." Khương Thư Yểu cũng    khó  khác, nhà ngoại nàng tuy là thương nhân giàu , nhưng trong chuyện ăn mặc ở   nhúng tay  chuyện y phục, ngay cả tiêu xài hoang phí từ sản nghiệp nhà  cũng   , đúng là  tiền mà  tiêu .
Nàng buồn bực : "Từ khi gả đến đây   xuất phủ  nào, cũng   chợ búa bên ngoài giờ  ." Nói chính xác thì từ khi xuyên  đến đây nàng  từng thấy chợ thời xưa, Khương Thư Yểu tò mò đến khó chịu, chỉ hận  thể mọc cánh bay  ngoài xem thử.
Bạch Chỉ thấy dáng vẻ nàng như  hành động liền giật  trong lòng, chợt lóe lên một ý: "Hay là để cô gia dẫn tiểu thư  ngoài?"
"Hả?" Đây là cách gì lạ , Khương Thư Yểu ghé tai  gần: "Ngươi  rõ   thử."
"Mấy hôm nữa cô gia  nghỉ, để ngài   cùng chính thê cũng  quá đáng chứ, nếu là cô gia dẫn tiểu thư  ngoài, lão phu nhân cũng  thể  gì."
Khương Thư Yểu sáng mắt lên, nhưng   hiểu: "Sao    bằng lòng?" Nhìn cái vẻ mặt lạnh lùng chán ghét thường ngày của  kìa.
Bạch Chỉ quả  hổ là nha  lớn lên giữa những cuộc đấu đá trong nhà quyền quý, hiến kế  tích cực, nàng  nhỏ giọng : "Cô gia   xa lánh tiểu thư,  tiểu thư cứ bám lấy ngài ,  là uy h.i.ế.p  là lấy lòng. Mẹ nô tỳ từng , nam nhân sợ nhất là nữ nhân đeo bám, nhất là mỹ nhân, sắt thép cũng  hóa thành tơ mềm." Mẹ của Bạch Chỉ là ma ma đắc lực bên cạnh Tương Dương bá phu nhân.
Khương Thư Yểu suy nghĩ kỹ, đây cũng   là một cách tồi. Tạ Tuân ghét nàng,  nàng cứ lượn lờ  mặt ,   thấy phiền, phiền đến mức, để Khương Thư Yểu tránh xa,  đồng ý một yêu cầu nhỏ của nàng chắc cũng .
Còn về kế mỹ nhân mà Bạch Chỉ , Khương Thư Yểu tự động bỏ qua.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-co-dai-lam-am-thuc/chuong-34.html.]
Tạ Tuân là  thanh cao tao nhã như ,  là   gần nữ sắc, kiểu  cô độc cả đời, tuyệt đối sẽ  nảy sinh chút hảo cảm nào với nữ nhân hành sự  quy củ, bụng   chút mực như nàng.
...
Trăng lên cao, ánh trăng sáng trong vằng vặc trút xuống, từ ô cửa sổ chạm trổ hé mở rọi  thư phòng. Thỉnh thoảng  cơn gió đêm thổi qua, mang theo chút  lạnh sảng khoái.
Tạ Tuân như thường lệ thắp đèn  sách,  say mê  quên cả thời gian, tay đưa tới ấm , mới phát hiện ấm  cạn.
Hắn đang định gọi , ngoài cửa bỗng truyền đến tiếng gọi ngọt ngào đến sởn gai ốc: "Phu quân ơi~"
“Choang!” Tê huân trong tay ấm   cầm vững, rơi xuống án thư,  đất lăn mấy vòng.
Cái, cái gì thế?!
Hay là   xem Thủy Kinh Chú quá mê mải, đầu óc còn  tỉnh táo, chợt  tiếng kêu  nên xuất hiện bên cạnh ,   cảm thấy nổi da gà.
Khương Thư Yểu  thấy tiếng động trong phòng,  chút nghi hoặc, đang định mở miệng, mới phát hiện  suýt quên biến giọng.
Nàng bóp cổ họng: “Phu quân,    ?”
Tạ Huân bình tĩnh ,  về phía bóng đen mờ ảo in  cửa.
Khương Thư Yểu?
Trong đầu  nhanh chóng hiện lên dáng vẻ của Khương Thư Yểu -  là dáng ăn tuy  tao nhã nhưng khiến   thèm ăn,  là dáng vẻ đêm đó yên lặng  chữ trong thư phòng,  thể xem là xuất thủy phù dung, mắt ngọc mày ngài.