Đối phương  đến nghẹn ngào: "Hu hu hu hu các ngươi đúng là, các ngươi  chỉ cướp giải nguyên của , còn, còn  cho  ăn."
Tạ Diệt lẩm bẩm: "Ai  cho ngươi ăn chứ, đây, ăn ." Hắn  đẩy bát cơm đến  mặt thiếu niên đang  lóc, giả vờ đe dọa: "Được ,  lóc cái gì, ngươi mà còn , cẩn thận chúng  đánh ngươi— Á á á!"
Tạ Diệt và Tạ Hạo    túm tai, cong lưng kêu ầm ĩ, gầm lên: "Ai ?!"
Chu thị mặt  biểu cảm: "Ta đây."
Huynh  Tạ Diệp ngớ , đồng môn cũng ngớ , ngay cả Tiền Tu Trúc vẫn đang  lóc cũng ngừng nấc.
Tạ Diệt Tạ Hạo   còn dọa đánh  giờ lập tức ngoan ngoãn: "Nhị thúc mẫu."
Chu thị  để ý, túm họ   ngoài: "Theo  về gặp mẫu  các con."
"Đừng mà." Họ vội vàng xin tha: "Đừng, mẫu   sẽ  giận đấy. Lỡ như chuyện náo loạn lên, để tổ mẫu  —"
Nói  nửa câu, ba  đều ngớ .
Lão phu nhân  ở đầu phố, đang định lén lút chuồn ,   đến giữa đường,  chạm mặt với họ.
Mấy ngày  Trung thu, phố ăn vặt đang lúc náo nhiệt, giữa bầu  khí hòa thuận vui vẻ, bốn    chằm chằm, bầu  khí rơi  im lặng kỳ quái.
Chu thị cùng lão phu nhân lên xe ngựa của Chu thị, Tạ Diệt và Tạ Hạo lên xe ngựa của lão phu nhân, hai cỗ xe hướng về Tạ Quốc Công phủ trong bầu  khí im lặng tột cùng.
Bước  cổng phủ,   chợt cảm thấy hôm nay Tạ Quốc Công phủ như  chút khác với ngày thường.
Đường vẫn là con đường , cây vẫn là những cây , chỉ là bọn hạ nhân  qua đều tươi  hớn hở, khiến bầu  khí trong phủ cũng vui vẻ hơn nhiều.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-co-dai-lam-am-thuc/chuong-359.html.]
Hôm nay   chạm mặt  ở phố ăn vặt, ai nấy đều  điều áy náy, đều chọn cách im lặng  nhắc đến chuyện .
Chu thị và lão phu nhân  xe ngựa   lời nào,  đến phủ mới thấy thoải mái hơn đôi chút. Nàng   theo bên cạnh lão phu nhân, càng  càng thấy trong phủ  điều gì đó  , tiện tay chặn một tên hạ nhân  hỏi: "Hôm nay là chuyện gì , trong phủ  chuyện vui ?"
DTV
Tên hạ nhân cung kính đáp: "Bẩm nhị phu nhân, tam phu nhân  ngày mai là Trung thu, hôm nay  ban thưởng bạc."
Chu thị gật đầu, hạ nhân  thưởng, vui mừng cũng là chuyện bình thường.
Nàng  đang định bước ,   tên hạ nhân  tiếp: "Tam phu nhân còn , ngày mai ai   trực  thể về nhà đón Trung thu cùng gia đình."
Chu thị giật , cúi đầu  thấy gói đồ trong tay tên hạ nhân, mới chợt hiểu    vui mừng như    vì  thưởng bạc, mà là vì  thể về nhà đoàn tụ với  .
Trong lòng nàng  chợt dấy lên cảm xúc khó tả, gật đầu cho tên hạ nhân lui,  theo lão phu nhân  về phía chính viện.
Bước  nội viện,  ngẩng đầu lên, lập tức  những cây đèn hoa rực rỡ  cho hoa mắt.
Tạ Quốc Công phủ ban đêm vốn  sáng đèn, nhưng  bao giờ như hôm nay. Đèn hoa kiểu dáng đa dạng, giấy đèn mỏng manh, khiến đèn hoa  vẻ trong suốt lấp lánh. Ánh sáng trắng nhuộm cành cây thành sắc ấm áp, tỏa xuống mặt đất thành từng vầng sáng mờ ảo. Cứ bước , cứ  ánh sáng đèn hoa bao phủ, các loại đèn hoa xoay tròn, lắc lư, đan xen tạo nên một thế giới ánh sáng mờ ảo huyền ảo.
367
Chu thị vô thức  theo hướng dẫn của đèn hoa,  đèn hoa cung đèn dọc đường khiến nàng  hoa cả mắt.
Nhìn ánh sáng mờ ảo lâu khiến    cảm giác cô độc thoát tục, ngoài viện bọn hạ nhân đang ồn ào trở về nhà, trong viện  trở nên vô cùng yên tĩnh, Chu thị chậm rãi bước , lòng trống rỗng, bước chân cũng nhẹ bẫng.
Nàng  dừng bước,  đầu  ,   từ lúc nào   lạc mất lão phu nhân.
Có lẽ là nàng    mê hoặc, cứ cúi đầu  theo đèn hoa.