Bạch Chỉ cùng mấy tiểu nha  ở  nhà bếp lớn, Khương Thư Yểu dẫn những  còn   đến Thọ Ninh đường.
Từ thị và Chu thị  đến Thọ Ninh đường, thấy Khương thị, chỉ  Từ thị gật đầu chào hỏi, Chu thị còn chẳng thèm liếc mắt.
Một lát , nha  vén rèm, ba   vấn an lão phu nhân. Vấn an xong Chu thị liền , chỉ  Từ thị mười năm như một ở  hầu hạ  chồng dùng bữa, bây giờ dĩ nhiên còn kèm theo cả Khương Thư Yểu.
DTV
Khương Thư Yểu  mà chướng mắt, nhưng lão phu nhân  tiện mất  phong độ bảo nàng tránh  chỗ khác kẻo mất ngon, nên cũng   gì.
Từ thị dìu lão phu nhân  xuống, sai  dọn cơm,  thấy hôm nay nha  bưng bê thêm  một hàng, giống như bên dòng suối róc rách  đục thêm một con mương nhỏ, thật là lạc lõng.
Nhìn kỹ,  dẫn đầu chẳng  là đại nha  của Khương Thư Yểu .
Từ thị thầm nghĩ, đúng là giống  bên cạnh Khương Thư Yểu, rõ ràng  hợp, nhưng  mặt mày thản nhiên, ung dung, thật khiến   tức chết.
Nàng  đưa mắt sang Khương Thư Yểu, khó hiểu hỏi: "Đệ , đây là thế nào?"
Lão phu nhân cũng nhận , chau mày  nàng.
Khương Thư Yểu như chẳng   sự bất mãn của họ,  hì hì : "Con dâu vụng về,  hết lòng hiếu kính hầu hạ  chồng, nhưng  gì cũng  nên hồn, rốt cuộc  mang tiếng chướng mắt..."
Lão phu nhân và Từ thị cùng chung một suy nghĩ: Biết  là .
Chỉ là mặt nàng cũng thật dày,   những lời  còn  vẻ ấm ức.
"... Cho nên con dâu nghĩ, con ngày thường vốn thích tìm tòi việc ăn uống, chi bằng cứ thêm  bữa sáng của  vài món. Dù   hợp khẩu vị, ăn cho mới lạ, ngày nào cũng khác  cũng khiến tâm tình thêm phần vui vẻ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-co-dai-lam-am-thuc/chuong-38.html.]
Từ thị  đến "ngày nào cũng khác " thì thấy trong lòng bực bội, ai cũng  Tương Dương bá phủ giàu sang, nào ngờ  phung phí khoe mẽ đến , chẳng lẽ khi Khương Thư Yểu còn ở khuê phòng, bữa sáng ngày nào cũng khác   ?
Lão phu nhân  hề cảm kích: "Bữa sáng  mấy món, đều là lệ thường mấy chục năm của Tạ Quốc Công phủ, con thêm một món, chính là lãng phí."
Khương Thư Yểu vẫy tay gọi Bạch Chỉ tiến lên,  với lão phu nhân: "Sẽ  , đậu hũ non hôm nay   từ đậu nành,   dựa  kỹ thuật khéo léo, giá rẻ mà ngon miệng."
(Trong lịch sử, đậu hũ non   phát minh từ thời nhà Hán, nhưng ở đây   . Sự khác biệt lớn nhất giữa đậu hũ và đậu hũ non  ở bước "điểm thạch cao", và nguyên liệu  thạch cao cũng sẽ quyết định thành phẩm mềm mịn  .
Đậu hũ non và tàu hũ tuy  khác biệt, nhưng  lớn. Dù , cả hai đều  thể chiếm một vị trí trong các loại bữa sáng phong phú, đủ để thấy sức hấp dẫn của chúng.)
Bạch Chỉ cung kính hành lễ với lão phu nhân, nàng  học quy củ  hơn Khương Thư Yểu  nhiều, động tác hành lễ bày thức ăn  thể  là mãn nhãn.
Nàng  bưng đậu hũ non từ khay lên đặt  bàn, đậu hũ non trông trắng mịn, múc  bát một muỗng đầy mà   vỡ, mềm hơn đậu hũ, đặc hơn sữa bò.
"Một bát mặn, một bát ngọt,  nếm thử xem bát nào hợp khẩu vị hơn."
Lão phu nhân   thử. Ngươi mang đến  liền ăn,  dễ  lấy lòng  ? Ta thiếu thốn gì món ăn của ngươi?
 Khương Thư Yểu  bên cạnh, tươi  như hoa, rực rỡ như ánh xuân tháng ba, lão phu nhân thật  nỡ giở tính trẻ con.
Bà thầm nghi hoặc, nàng dâu  rõ ràng xinh  đoan trang, tại   đây  từng  danh tiếng   của nàng, chỉ      nàng quê mùa kệch cỡm,  xí trăm đường.
Bà  nghĩ,  đáp  bằng giọng  mặn  nhạt: "Ừm." Không đụng đến hai bát đậu hũ, cứ tự  ăn cháo trắng với dưa muối.
Khương Thư Yểu  hắt hủi,  chút chán nản, bỗng nhớ đến Tạ Tuân, tuy  tính tình lạnh nhạt  cau , nhưng ăn gì cũng ngon miệng  là một ưu điểm lớn.
Bây giờ  tỏ lòng thành, cũng    mặt lạnh, bản  còn  ăn sáng, nếu  ăn đậu hũ non sẽ nguội mất.