Lâm Quý phi khoác đầy  lạnh từ yến tiệc cung đình trở về,  bước  cửa điện, mệt mỏi  kìm  lập tức xâm chiếm  .
Bà  uể oải vẫy tay với cung nữ: "Tháo tóc cho  ." Những món trang sức vàng bạc nặng trĩu  là vinh sủng,  là gánh nặng.
Cung nữ tiến lên hầu hạ, bên cạnh  ma ma hỏi: "Quý phi nương nương, nhà bếp đang hâm canh nấm bạch, nương nương  dùng một bát ?"
Lâm Quý phi  trong điện uống  khí lạnh cả đêm, bụng  căng thẳng, ma ma  hỏi thế, bà  cũng cảm thấy đói bụng, gật đầu : "Còn gì  thể lót  cũng đem lên đây cho ."
Sau khi ma ma lui xuống, Lâm Quý phi  hầu hạ  thường phục, thoải mái hơn nhiều.
Bà   những bông tuyết  bay bên ngoài, lắc đầu : "Tuyết  rơi , ước chừng giờ  các món ăn năm mới ban thưởng cũng   gửi đến các phủ  nhỉ. Trời lạnh thế ,   thức ăn nguội lạnh thế nào."
Cung nữ cúi đầu  dám đáp lời.
Lâm Quý phi cởi vòng tay, thở dài : "Thôi . Nơi cung cấm  quanh năm, lúc vắng vẻ nhất chính là đêm giao thừa." Bà  bước đến cửa điện   ngoài, hoàng cung rộng lớn chìm trong đêm đen tuyết trắng, đưa mắt   thấy tận cùng: "Trước  lúc còn ở nhà, đêm giao thừa  đều qua cùng  , tuy ít , nhưng đủ náo nhiệt,  bàn bày đầy món ăn nóng hổi, ăn đến no  chứa nổi mới thôi, cùng  thức đêm, cùng  cầu nguyện... Đâu như nơi cung cấm , nhiều  như  mà  đón năm mới lạnh lẽo thế ."
Lời than phiền của Lâm Quý phi, cung nữ chỉ dám im lặng lắng ,  khỏi cửa điện , tất cả đều  quên sạch.
Lâm Quý phi  đầu thấy dáng vẻ run rẩy sợ hãi của họ, bỗng mở miệng hỏi: "Các ngươi  nhớ nhà ?"
Cung nữ kinh hãi "phịch" một tiếng quỳ đầy điện.
Lâm Quý phi xoa xoa thái dương, bất đắc dĩ : "Sợ gì chứ, trong điện  còn   của cung khác ? Đều  dậy ."
 lúc bầu  khí trong điện rơi  trầm lắng, bên ngoài bỗng  một thái giám chạy đến,  đến nơi  : "Quý phi nương nương, Tạ phu nhân sai  từ bên ngoài cung gửi đồ ăn và dụng cụ nấu nướng !"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-co-dai-lam-am-thuc/chuong-381.html.]
Giọng  mừng rỡ của thái giám đem  một tia sinh khí cho cung điện tĩnh mịch, chút bực bội trong lòng Lâm Quý phi lập tức tan biến, bà  nhấc váy bước  khỏi đại điện: "Yểu Yểu gửi gì đến ? Đồ ăn ư?" Nàng lẩm bẩm: "Hừ, trong cung   món ngon vật lạ gì mà  , năm mới  chỉ gửi cho  chút đồ ăn thôi ?"
Miệng  thế, nhưng nụ   mặt   che giấu , bước chân cũng mất  vẻ trầm , vội vàng chạy  xem.
So với lễ vật năm mới chính thức, đồ Khương Thư Yểu gửi  thể  là giản dị đến cực điểm, một cái nồi đồng, vài dải thịt xông khói lạp xưởng, còn  một hũ dưa cải chua.
DTV
Lâm Quý phi ngửi thấy mùi dưa cải chua thoang thoảng: "Đây là mùi gì ?" Bà  nhíu mày, cầm lấy bức thư Khương Thư Yểu gửi từ tay thái giám.
Vừa mở ,  là chữ nguệch ngoạc như gà bới.
Lâm Quý phi lẩm bẩm: "Biết nha đầu  học hành chẳng  gì,  chữ   đến mức  ? Dù  cũng lấy  một đại tài tử, chẳng lẽ   hun đúc chút nào ?"
Dòng đầu tiên đập  mắt: Cô mẫu, xin  đừng vội chê bai con.
Lời chê bai của Lâm Quý phi lập tức nghẹn  trong cổ họng, với vẻ mặt kỳ quái tiếp tục  xuống .
Trong thư : Con  trong cung cái gì cũng , cô mẫu cũng chẳng thiếu thứ gì, nhưng con nghĩ, trong cung ăn  là những món ăn cao lương mỹ vị, thiếu  chút hương vị dân dã, nên con gửi cho  một ít. Năm mới mà, ngoài việc ăn những món ăn sang trọng phong phú, còn  ăn chút đồ ăn bình dân mới   khí năm mới.
Phía  là vài trang công thức nấu ăn.
Lâm Quý phi  xong im lặng một lúc, đưa công thức nấu ăn phía  bức thư cho thái giám, hà   đôi tay  đông cứng, giọng điệu dịu dàng khác thường: "Cũng may nha đầu thối  còn  lương tâm."
Đồ ăn Khương Thư Yểu gửi  chuyển đến nhà bếp,    những cái hũ thô kệch và đống lạp xưởng thịt xông khói  mặt mà ngớ  . Theo lý mà , những nguyên liệu như thế   nên xuất hiện trong cung, càng  nên xuất hiện trong cung của Lâm Quý phi  vạn  sủng ái.
Có thái giám mở nắp hũ dưa cải chua , trong nhà bếp lập tức tràn ngập mùi chua chua mặn mặn, khiến   hoảng sợ vội vàng đậy nắp .