Ăn uống mà câu nệ, thật là đại kỵ.
Nàng cầm chiếc bình sứ đặt bên cạnh bàn,  nghiêng , rót cho Tạ Tuân một chén rượu.
Thấy , Tạ Tuân ngạc nhiên : "Đây là... rượu?" Hắn  từng thấy nữ tử nào dùng bữa mà còn uống rượu.
"Đương nhiên." Nhắc đến chuyện , mắt Khương Thư Yểu cong như vầng trăng khuyết: "  đặc biệt mua về,   nếm thử, hương vị  tệ,     thích  ."
Văn hóa ủ rượu và uống rượu từ xa xưa   phong phú, các loại rượu cũng  đa dạng, ví dụ như rượu hoa và các loại rượu hoa quả thường  xem như một loại đồ uống, rượu nho, rượu táo tàu, rượu dâu tằm, rượu cam quýt, rượu mơ, rượu lựu, rượu đào và rượu lê, v.v., nồng độ  cao, vị ngọt thanh dễ uống, đặc biệt thích hợp cho nữ giới.
Khi  Bạch Chỉ kể về nhiều loại rượu như , Khương Thư Yểu như chuột sa chĩnh gạo, hào hứng sai Bạch Chỉ mua mỗi loại một bình về.
Tạ Tuân  nàng,    chén rượu,  ngạc nhiên hỏi: "Nàng thích uống rượu?"
Khương Thư Yểu gật đầu.
Tạ Tuân ngẩn  một lúc, nhưng cũng   gì, bèn nâng chén rượu lên nhấp một ngụm.
Ngón tay  thon dài trắng nõn, khớp xương rõ ràng, dáng vẻ nâng chén ngọc bích lên thật  mắt, Khương Thư Yểu  khỏi  chăm chú  tay .
DTV
Tạ Tuân  để ý, hỏi: "Đây là rượu lê ?"
Ánh mắt Khương Thư Yểu chuyển đến cổ tay gầy guộc trắng trẻo của ,  gật đầu  đáp: "Phải."
Tay áo của Tạ Tuân rộng thùng thình, nâng tay lên, ống tay áo  rũ xuống, để lộ một đoạn ống tay áo trong trắng như tuyết, dáng vẻ  nhấp rượu thật tao nhã, khiến Khương Thư Yểu vốn định tạo   khí ăn uống vỉa hè,  chút thất bại.
"Trong trẻo đáng yêu, ngọt ngào sảng khoái." Tạ Tuân đặt chén rượu xuống,  mặt chợt nở nụ : "Đây là  đầu tiên   uống rượu lê."
Đây cũng là  đầu tiên Khương Thư Yểu thấy  .
Ánh tà dương phủ lên   một lớp hào quang dịu dàng, tóc đen búi cao, dung mạo tuấn tú, khi  nhẹ, khí chất xa cách kiêu ngạo    lập tức tan biến,   đó là sự ấm áp, như trăng xuân và liễu rủ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-co-dai-lam-am-thuc/chuong-42.html.]
Rồi nụ   mặt  chợt cứng .
"Nàng...     như ?" Tạ Tuân ho nhẹ một tiếng,  chút luống cuống  ánh mắt chăm chú của Khương Thư Yểu.
Khương Thư Yểu thu hồi ánh mắt thưởng thức mỹ nam, tiếc nuối thở dài một : "Không  gì, ăn cơm thôi."
Nàng mở nắp chiếc bát sứ lớn  bàn, một mùi thơm cay nồng lập tức xộc  mũi Tạ Tuân.
Trước mắt là một bát tôm đỏ rực, vỏ  chiên qua dầu, màu sắc óng ánh, bên  rưới nước sốt đỏ au nổi váng dầu, khói bốc nghi ngút, chất đầy cả bát.
Khương Thư Yểu vốn định  tôm hùm đất cay Tứ Xuyên, nhưng tiếc là tôm hùm đất chỉ mới du nhập  Trung Quốc  thế kỷ hai mươi mốt, lúc  chỉ  tôm thường, nên nàng  dùng cách  tôm hùm đất cay Tứ Xuyên để   bát tôm cay .
Tạ Tuân  bát tôm, nghĩ đến cách bóc vỏ tôm mà Khương Thư Yểu dạy   đây,  chút đau đầu, nhiều tôm như , ăn thật phiền phức.
Hắn  định gắp một con, thì thấy một bàn tay trắng nõn đưa  bát...
Tạ Tuân cầm đũa, mắt tròn mắt dẹt.
Khương Thư Yểu nhanh chóng bóc vỏ tôm, cho  miệng, hạnh phúc nheo mắt.
Chỉ tiếc   tôm hùm đất, nếu  thì  thể cầm con tôm hùm đất lên hút một ngụm nước sốt, đó mới là tinh túy.
Khương Thư Yểu ăn xong  tiếp tục lấy tôm, cảm nhận  ánh mắt khó tin của Tạ Tuân, nàng  : "Chàng  ăn ?"
Tạ Tuân  tay nàng,   tôm: "Nàng dùng tay bốc?"
Khương Thư Yểu đương nhiên : "Dùng đũa phiền phức lắm, một bát lớn thế  cơ mà."
Vừa  nàng  bóc tôm, bóc xong thấy Tạ Tuân vẫn   chằm chằm, lúc  mới kịp phản ứng,  lẽ   thể chấp nhận .
"Chàng cứ dùng đũa, ờ... tay   bẩn ."
Thấy nàng lúng túng, Tạ Tuân đang định    hề chê bai, chỉ là ngạc nhiên thôi, thì Khương Thư Yểu  nhanh miệng : "Chẳng lẽ  thấy phiền phức,  gọi nha  đến bóc tôm cho ?"