"Ý  là... thôi , nàng  xuất phủ,  đương nhiên sẽ  cùng nàng." Tạ Tuân  giải thích, nhưng  thấy giải thích quá thừa thãi.
Thực  Khương Thư Yểu chỉ   cùng   ngoài, để lão phu nhân thấy là , chứ     cùng, nữ nhân  dạo phố  nam nhân  theo thì còn gì thú vị nữa.
 nếu   đồng ý, nàng cũng lười  thêm,    cùng thì cứ  cùng .
Tạ Tuân  , Bạch Chỉ lập tức bước tới,  hì hì  với Khương Thư Yểu: "Tiểu thư, xem  cô gia vẫn  dễ  chuyện mà."
Khương Thư Yểu nghĩ đến kế hoạch của  và Bạch Chỉ,  là mỗi ngày   phiền Tạ Tuân, nhưng   vẻ cũng  ghét bỏ  chán ghét;  là lấy lòng,  chút đồ ăn tiện thể mang cho , thật sự cũng  tính là gì.
Khương Thư Yểu nhún vai: "Đương nhiên ,    ăn của  mấy bữa cơm, yêu cầu nhỏ  mà cũng  chịu đáp ứng,   còn   hổ ?"
Bạch Chỉ nghi ngờ hỏi: " tiểu thư cũng   đặc biệt  cơm cho cô gia..." Mỗi  Khương Thư Yểu  đồ ăn ngon, mấy đại nha  bọn họ đều  phần, cô gia thật sự  tính là đặc biệt.
"Vậy cũng là  ăn . Ăn của   thì   qua  , mấy bữa cơm đổi lấy một yêu cầu nhỏ,  đủ."
"Vâng , tiểu thư  đúng." Bạch Chỉ  quan tâm nữa, dù  Khương Thư Yểu  gì cũng đúng.
Không xa, ở hành lang, Tạ Tuân   ở góc khuất,  thấy  liền cụp mắt xuống.
Hắn   vốn định  chuyện với Khương Thư Yểu về chuyện của Tạ Bội hôm nay, nhưng  vô tình  hết những lời của hai chủ tớ.
Hắn cụp mắt xuống, dáng vẻ xa cách lạnh lùng, bộ trường bào cổ tròn màu ngọc đen càng tôn lên khí chất hơn ,  tuấn sắc bén, dáng  cao lớn thẳng tắp như thanh kiếm lạnh    luyện.
DTV
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-co-dai-lam-am-thuc/chuong-53.html.]
Các nha  đang cắt tỉa hoa ở hành lang sợ đến mức  dám nhúc nhích,   nên tiếp tục  việc  lặng lẽ chuồn .
Tạ Tuân chỉ dừng  một chút,  nhanh chóng xoay , sải bước rời   ngoảnh đầu .
Thấy bóng  khuất xa, một tiểu nha  nhỏ giọng : "Tam gia trông  vẻ  tức giận."
Nha  lớn tuổi hơn bên cạnh gõ  đầu nàng : "Còn dám   chủ nhân ?"  bản  cũng  nhịn : "Tam gia luôn lạnh lùng,  thấy ngài  giống như đang tức giận, mà giống như... giống như... ôi chao, dù  cũng   tức giận ."
Tạ Tuân bước  khỏi Đông viện, vốn định về thư phòng, nhưng  cảm thấy   tâm trạng  sách.
Hắn   hỏi Khương Thư Yểu, mấy ngày nay nàng vất vả lấy lòng , chỉ là để  cùng nàng xuất phủ ?
Không, những gì nàng  căn bản  tính là lấy lòng. Hắn    từng thấy lấy lòng là như thế nào.
Tạ Tuân   rõ  điều gì  , nghĩ mãi cũng  hiểu.
Không đúng,  cần gì  quan tâm đến suy nghĩ của nàng? Dù   cũng    một cặp phu thê tôn trọng  như khách với nàng, càng  thể  một đôi tình nhân ân ái như Vương gia và  trong phủ của  , bất kể Khương thị  ý đồ gì,  cứ giữ  cách như  là .
Như thể ông trời cố tình  chứng minh suy đoán của , sáng sớm hôm , Khương Thư Yểu dậy sớm nấu ăn, hào hứng chuẩn  xuất phủ chơi, còn Tạ Tuân thì đợi trong thư phòng, mãi mà  thấy nàng sai  gọi  đến dùng bữa.
Cách một cánh cửa tròn, bên  náo nhiệt phi thường, tiếng   rộn ràng, bên   lạnh lẽo vắng vẻ, chỉ  cháo trắng rau dưa.
Tạ Tuân lặng lẽ uống vài ngụm cháo  đặt bát xuống.
Hắn  nhiều sách vở, yêu thích thơ văn, nhưng  từng thực sự hiểu  những bài thơ về tình yêu đôi lứa, đối với tình cảm nam nữ   ít, chỉ bằng trực giác nhận định Khương Thư Yểu dường như   một lòng si mê như  nghĩ, nhất thời cảm thấy bối rối.