94
Những điều  với tư duy hiện đại của Khương Thư Yểu vẫn  khó tiêu hóa ngay, nàng ngơ ngác  chằm chằm  góc áo, mãi khi hạ nhân đến báo Tạ Tuân  đến cổng, nàng mới chậm rãi bước  khỏi phủ.
Hôm nay Tạ Tuân  thẳng xe ngựa,  cưỡi ngựa.
Hắn xuống xe  ở cổng Tương Dương Bá phủ đợi Khương Thư Yểu, thấy nàng thất thần bước  khỏi cổng, những lời  nghĩ sẵn đều  dồn ngược  cổ họng.
Khương Thư Yểu  chào hỏi , tự ý chui  xe ngựa, khiến Tạ Tuân lập tức bất an, suy nghĩ một hồi, vẫn theo  trong.
Nàng hạ bàn thấp trong xe ngựa xuống, đang gối đầu lên đó   đang nghĩ gì.
Kể từ khi hai  thành , Tạ Tuân  từng thấy nàng ủ rũ như .
Hắn  sát  thành xe,   đặt tay chân thế nào, thấy Khương Thư Yểu buồn bã, cảm thấy trong xe ngựa ngột ngạt.
Hắn lấy ấm  , hỏi: "Nàng  uống  ?"
Khương Thư Yểu chậm rãi lắc đầu.
"Vậy ăn chút bánh ngọt?"
DTV
Khương Thư Yểu  lắc đầu.
Tạ Tuân im lặng,  thất vọng vì sự vụng về của .
Khương Thư Yểu  đột nhiên ngẩng đầu lên, dọa Tạ Tuân đang suy nghĩ giật .
Nàng mơ màng  Tạ Tuân, khiến  vô thức lùi , áp sát  tấm ván lạnh lẽo.
Vừa nãy nàng gối đầu lên bàn thấp, khi lắc đầu  rối tóc mai, nửa   ghế mềm với tư thế buông lỏng, cực kỳ phù hợp với " quy củ" trong mắt Tạ Tuân.
 thấy cảnh ,     quên mất cái gọi là quy củ lễ nghi, trong lòng càng thêm nghẹn ngào, chỉ  vuốt ve đầu nàng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-co-dai-lam-am-thuc/chuong-91.html.]
"Tạ Bá Uyên." Khương Thư Yểu lên tiếng.
Đây là  đầu tiên nàng gọi tự của , trong khoang xe chật hẹp, nàng  mở miệng như đang  bên tai .
Nàng đang buồn phiền,  chuyện uể oải,  như đang  nũng vì  ủy khuất.
Tim Tạ Tuân run lên, vội vàng lo lắng hỏi: "Sao thế?" Cả nửa   cũng  nhịn  nghiêng về phía nàng.
Khương Thư Yểu  Tạ Tuân, buồn bã hỏi: "Có    thông minh ?" Dù  cũng là tài tử nổi danh.
Nếu là  thường hỏi , hẳn đối phương sẽ cho rằng cực kỳ vô lễ, tưởng là khiêu khích sỉ nhục, nhưng Tạ Tuân     nghĩ theo hướng đó,   lo lắng "Ừm?" một tiếng, sợ nàng nghĩ   đủ thông minh.
Giọng  của  càng dịu dàng hơn, như đang dỗ dành trẻ nhỏ, ngay cả từ ngữ cũng trở nên mềm mại: "Sao thế?"
"Ta  vài chuyện nghĩ  thông." Khương Thư Yểu thở dài, vô cùng buồn bã.
Thấy nàng như , trong lòng Tạ Tuân  mềm  chua,  kiên nhẫn tiếp lời, hy vọng nàng  thể   điều đang phiền lòng.
"Chuyện gì ?" Giọng điệu vốn lạnh nhạt cũng trở nên dịu dàng.
"Nhiều chuyện lắm." Khương Thư Yểu : "Ví dụ, hôn nhân là gì?" Lâm thị tính tình mạnh mẽ như ,  mà trong hậu viện mười năm như một ngày  mài mòn hết sinh khí, dù  tài sản Lâm gia, bà rời xa  phận Lâm nhị tiểu thư, cũng chỉ là một Tương Dương Bá phu nhân  phu quân  thích, tiểu  coi thường.
Nghĩ đến bóng dáng đơn bạc và cô đơn của Lâm thị   thấy khi  đầu  lúc  khỏi phủ, giống như sẽ biến mất cùng với ánh sáng mặt trời tàn phai.
Trong lòng nàng càng thêm khó chịu, như    đ.ấ.m mạnh một cú.
Tạ Tuân tuy học rộng tài cao, nhưng  thể trả lời câu hỏi  của nàng,  xong  sững sờ.
Nghĩ đến mối quan hệ giữa hai , giọng điệu của   bối rối  bất an: "Ta...  cũng  hiểu lắm. Hai bên kết hợp  ,  để phụng sự tổ tiên,  để nối dõi tông đường?"
Khương Thư Yểu dời ánh mắt, ngơ ngẩn  chằm chằm  vách xe: "Thật khó. Mẹ  , con gái xuất giá là mong  nhà chồng che chở."
Không  tại , trái tim Tạ Tuân bỗng tan chảy.
Trong đầu  chợt lóe lên vô  hình ảnh của Khương Thư Yểu  khi  phủ,  hối hận  tự trách,  bất an  lo lắng.