Xuyên Về Cổ Đại Làm Bà Chủ Nhỏ - Chương 100
Cập nhật lúc: 2025-04-22 22:58:06
Lượt xem: 95
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/5VKnCdLkz0
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tẩu tẩu như , Tần Tu Viễn cũng . Hai hợp tác nên nhanh tất cả vỏ bánh đều cán xong. Từng chiếc bánh tròn trắng nõn mềm mại bày bàn, giống như hoa lê trắng ngoài cửa sổ, khiến yêu thích. Đường Nguyễn Nguyễn cầm lấy một tấm vỏ mỏng, đó dùng thìa múc một chút nhân tôm lập tức xoay vòng, bọc nhân tôm trong, gấp nếp kín miệng. Tần Tu Viễn tuy rằng ép vỏ xong nhưng vẫn ở phía nàng. Đường Nguyễn Nguyễn luôn cảm thấy hô hấp của Tần Tu Viễn đang bồi hồi ở gáy , như như gây một trận ngứa ngáy, hại nàng sủi cảo cũng chút lòng yên. Nàng : “Chàng, ngoài chơi cờ , cần cùng .”
Tần Tu Viễn cũng đáp lời chỉ thấp giọng hỏi: “Còn bao lâu nữa mới xong?”
Đường Nguyễn Nguyễn : “Sẽ sớm thôi! Chưa đầy một khắc.”
Nàng thầm nghĩ, ở đây phiền sẽ thể nhanh hơn. Ai ngờ Tần Tu Viễn những , hai tay còn từ lưng vòng quanh eo nàng, vòng eo nàng vô cùng mảnh khảnh, dễ dàng khống chế nàng trong lòng. Cảm giác ấm áp ập đến cho tim Đường Nguyễn Nguyễn đập nhanh hơn. Tần Tu Viễn vùi đầu cổ nàng, : “ đồ ăn nàng nên chút đói bụng.”
Đường Nguyễn Nguyễn ngây ngốc hỏi: “Buổi trưa ăn no ?”
Giọng của Tần Tu Viễn mềm nặng vang lên bên tai: “Ai bảo đồ ăn nàng thơm như .”
Đường Nguyễn Nguyễn sửng sốt, đó sắc mặt đỏ lên, há cảo trong tay thiếu chút nữa rớt xuống. Mặt nàng giống như một quả táo chín cho chỉ hận thể cắn một miếng. Thật vất vả mới gói há cảo xong, nàng liền đỏ mặt đẩy , : “Chàng ngoài chờ!”
Tần Tu Viễn nàng, trong lòng khỏi cảm thấy vui vẻ , nàng đẩy ngoài. Ra khỏi cửa phòng bếp nhỏ, thoáng thấy Tần Tu Dật và Ngôn Chi Tâm đang đánh cờ. Hiếm hoi lắm mới thấy cả hai đều vui vẻ như . Vẻ mặt Ngôn Chi Tâm thẳng thắn vui mừng, Tần Tu Viễn khổ. Đến gần thì thấy quân trắng của Tần Tu Dật ăn đến còn bao nhiêu, quân đen của Ngôn Chi Tâm đại sát bốn phương. Tần Tu Viễn : “Không nghĩ tới Chi Tâm thể thắng Nhị ca nhiều như ?”
Ngôn Chi Tâm mỉm , : “Đó là điều đương nhiên.”
Sau đó ngón tay thon dài nắm lấy một quân đen, vững vàng đặt xuống. Tần Tu Dật hỏi: “Nàng chắc chắn ? Không đổi?”
Ngôn Chi Tâm bình tĩnh : “Không đổi nữa.”
Tần Tu Dật yên lặng bày một quân trắng lên bàn cờ, quân đen vốn chiếm ưu thế rõ rệt thoáng cái kiềm chế. “A!” Ngôn Chi Tâm nhỏ miệng kinh hô, : “Sao thể đặt ở đó?”
Tần Tu Dật dở dở : “Vậy nên đặt ở ?”
Ngôn Chi Tâm thầm nghĩ: “Đương nhiên là đặt ở góc .”
Tần Tu Dật bất đắc dĩ nên chỉ thể nhặt quân cờ lên, đặt ở nơi liên quan. Trong lòng Ngôn Chi Tâm vô cùng hài lòng, ngoài miệng : “Lần chú ý!”
Tần Tu Viễn họ mà giật giật khoé miệng, rốt cuộc cũng , Ngôn Chi Tâm tiến bộ là kỳ nghệ mà là da mặt. Mới qua quá hai ngày… Cũng giữa bọn họ xảy chuyện gì nhưng hiện giờ ít nhất thể giống như bằng hữu mà ở chung, cũng là một chuyện . Tần Tu Viễn đang suy nghĩ, liền thấy giọng của Đường Nguyễn Nguyễn truyền đến: “Sủi cảo tôm !”
Ngôn Chi Tâm , đến mặt mày cong cong, : “Ăn há cảo thôi! Trận coi như thắng! Nhường …”
Tần Tu Viễn bất đắc dĩ , : “Ngôn tiểu thư kỳ nghệ cao siêu.”
Đường Nguyễn Nguyễn mang hai đĩa há cảo đặt lên bàn, : “Nếm thử !”
Dứt lời, miếng đầu tiên nàng liền gắp cho Tần Tu Viễn, tinh nghịch với . Tần Tu Viễn sửng sốt, nãy nàng miếng đầu tiên cho … Hắn nghĩ rằng nàng còn nhớ. Ngôn Chi Tâm cũng gắp một cái cho Tần Tu Dật, Tần Tu Dật thản nhiên : “Đa tạ.”
Bàn tay trái của học cách sử dụng đũa từ lâu vì thể cùng ăn. Tần Tu Viễn gắp há cảo, ánh mặt trời, vỏ sủi cảo thoạt chút trong suốt giống như thủy tinh đẽ mê . Hắn khẽ cắn một miếng, lớp vỏ ngoài mềm mại ngọt ngào, tôm cũng vô cùng tươi ngon quanh quẩn trong miệng, thật lâu tan. Hắn hài lòng nheo mắt phượng , : “Ngon lắm.”
Đường Nguyễn Nguyễn vui vẻ , : “Bánh há cảo cho nguyên liệu đầy đủ hơn, cho nên khi ăn cũng ngon hơn.”
Tần Tu Dật cũng ăn một cái há cảo, : “Mềm dai nhưng dính răng, ngon.”
Ngôn Chi Tâm xong, : “Chàng thích như ? Vậy học Nguyễn Nguyễn đến cho ăn ?”
Tần Tu Dật ngẩn , : “Không cần.”
Ngôn Chi Tâm khỏi chút mất mát, gần đây nàng chạy tới phủ Trấn Quốc tướng quân chăm chỉ, chính là hy vọng cùng Tần Tu Dật tìm cảm giác năm đó, nhưng lúc lạnh khi nóng, ngay cả nàng cũng chút lo lo mất. Tần Tu Dật thấy nàng rầu rĩ vui, chút đành lòng, : “Sủi cảo tôm quá khó … Lần , món điểm tâm cũng ngon.”
Ngôn Chi Tâm tiếng ngẩng đầu, : “Chàng là bánh mochi đậu đỏ matcha?”
Tần Tu Dật gật đầu. Ngôn Chi Tâm lập tức mỉm , : “Cái học để cho ăn.”
Ngôn Chi Tâm vô cùng vui vẻ, dường như chuyện lang quân nguyện ý ăn thức ăn nàng nấu, chính là nguyện ý cùng nàng ở bên . Tần Tu Viễn : “Bánh há cảo tươi ngon, chỉ sợ chỉ ở Đế Đô hoặc phương Nam mới thể ăn . Lúc chúng ở biên giới Bắc Cương, đều tôm.”
Đường Nguyễn Nguyễn tò mò hỏi: “Vậy khi ở Bắc Cương, ăn gì?”
Tần Tu Viễn : “Nếu thời chiến thì các tướng sĩ bình thường đều là cháo loãng, cơm, thêm một ít thịt khô, cũng quá nhiều loại để chọn.”
Tần Tu Viễn mỉm , : “Những trong doanh trại thì chỉ cần thể nấu chín thức ăn thì căn bản cần đến khẩu vị , hơn nữa đều dùng một ít nguyên liệu nấu ăn dễ bảo quản, thuận tiện vận chuyển, nguyên liệu tươi ngon hiếm, ví dụ như rau củ quả, trái cây, đều khó .”
Đường Nguyễn Nguyễn hỏi: “Vậy nếu còn thời chiến thì , sẽ ăn gì?”
Tần Tu Viễn : “Một trận chiến đôi khi đánh xong mười mấy canh giờ ngừng c.h.é.m giết, căn bản thời gian dùng cơm.” Dừng một chút, thêm: “Tốt nhất là mang theo một thực phẩm khô, lương khô và các đồ ăn đại loại là như .”
Tần Tu Dật cũng : “Không sai, đôi khi lương khô dự trữ đủ, cũng chỉ thể phân chia mà ăn, một miếng lương khô thì uống một ngụm nước, chống đỡ cơn đói.”
Đường Nguyễn Nguyễn hiểu rõ, : “Thật sự là dễ dàng, một chút đồ ăn ngon cũng .” Nàng Tần Tu Viễn, : “Lần Bắc Cương, chuẩn cho chút đồ ăn ngon mang theo!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-co-dai-lam-ba-chu-nho/chuong-100.html.]
Tần Tu Viễn mỉm , : “Ta mà mang theo một hộp thức ăn đến Bắc Cương, chẳng là khác ghen tỵ c.h.ế.t ?”
Đường Nguyễn Nguyễn hé miệng : “Tốt nhất là quốc thái dân an, cần Bắc Cương…”
Trong lòng nàng đương nhiên hy vọng mãi ở bên cạnh . Ngôn Chi Tâm : “Đôi phu thê , đừng tán tỉnh nữa ? Hãy nghĩ về Xuân Nhật Yến và Mỹ Thực Lệnh để xem sẽ chuẩn những gì!”
Nàng ăn mấy cái há cảo nên bụng cũng khá no , nhưng vẫn nỡ buông đũa xuống. Tần Tu Dật cũng hỏi: “ , ba khách mời, chọn xong ?”
Đường Nguyễn Nguyễn suy nghĩ một chút, : “Muội cảm thấy Minh Sương là một lựa chọn khá .”
Ưu điểm của Minh Sương là khi nàng ăn nàng thể ăn liên tục và ngon miệng… Quả thực là một nơi thể gửi hy vọng, vô cùng sức hấp dẫn. Tần Tu Viễn cũng từng thấy qua bộ dáng Minh Sương ăn đồ ăn, khỏi chút buồn , : “Ta cảm thấy Minh Sương thích hợp, hai còn thì ?”
Đường Nguyễn Nguyễn nhíu mày: “Thiếp vẫn nghĩ … Dường như nhiều để chọn.”
Tần Tu Viễn : “Ta một .”
Đường Nguyễn Nguyễn hỏi: “Ai?”
Tần Tu Viễn giảo hoạt: “Thanh Hiên.”
Tần Tu Dật xong thì lông mày dài nhướng lên: “Rất hợp!”
Đường Nguyễn Nguyễn chút kỳ quái, hỏi: “Vì là Thanh Hiên?”
Tần Tu Dật : “Thanh Hiên học ở Thái Học cho nên quen nhiều con cháu thế gia, đến lúc đó phần lớn bọn họ sẽ theo phụ mẫu đến tham gia Mỹ Thực Lệnh, Thanh Hiên cũng thể đưa bọn họ đến quầy hàng của chúng …”
Đường Nguyễn Nguyễn bừng tỉnh: “Thì là như !”
Đã lâu ròi nàng thấy Thanh Hiên, chờ trở về với mới đúng. Ngôn Chi Tâm hỏi: “Còn cuối cùng thì ?”
Người cần xuất phát từ Tần gia. Tần Tu Viễn : “Ta cho rằng A Dao thể thử một .”
Tần Tu Dật chút đồng ý, : “A Dao?” Hắn suy tư : “A Dao cùng các khuê tú trong kinh chút quen , nhưng chủ động mời ăn thử thì .”
Tần Tu Viễn : “Tính cách A Dao năng động thích náo nhiệt, nghĩ chắc là vấn đề gì lớn… Mặt khác, chỉ sợ là ít.”
Tần Tu Dật giật , đúng . Hiện giờ phủ Trấn Quốc tướng quân, ngoại trừ chỉ còn tiểu Tần Tu Dao. Tần Tu Viễn hiện nay tay nắm binh quyền, cưới đích nữ thủ phụ đại thần của Nội các. Trong mắt ngoài, phủ Trấn Quốc tướng quân như mặt trời ban trưa. Các công tử trong Đế Đô đối với Tần Tu Dao tất nhiên là vô cùng nhiệt tình. Mà đây cũng là Tần lão phu nhân lén với Tần Tu Viễn, bảo chọn cơ hội giúp tìm một hôn sự . Tần Tu Dật gật đầu, : “Nếu như , để A Dao tự một chút cũng , bằng với tính tình của , chỉ sợ thể để chúng chủ.”
Ngôn Chi Tâm xong thì yên lặng . Thời gian trôi qua, Tần Tu Dao ngày nào luôn theo phía nàng gọi “Chi Tâm tỷ tỷ” trưởng thành, hai đều thẳng thắn hoạt bát, ngây thơ hồn nhiên. Chớp mắt một cái, nhiều năm trôi qua như , A Dao còn gả, mà chính … Đã chờ đợi trong đau khổ. Tần Tu Dật hiểu rõ Ngôn Chi Tâm, thoáng thấy sắc mặt của nàng liền ho nhẹ một tiếng, : “Chi Tâm… Đến lúc đó giúp chúng bỏ phiếu ?”
TBC
Từ khi nàng chăm sóc một đêm đó, rốt cuộc cũng như , cự tuyệt nàng ở ngoài ngàn dặm… Tương lai, rốt cuộc thể ở cùng một chỗ còn , nhưng để cho nàng khổ sở thêm một khắc nào nữa, chỉ cần bây giờ nàng thể mở lòng như , cứ để cho nàng . Ngôn Chi Tâm xong, ôn nhu : “Được.”
Đường Nguyễn Nguyễn chút chờ mong, : “Vậy dịp Xuân Nhật Yến, chúng mời ai đến? Thiếp sẽ chuẩn thức ăn .”
Tần Tu Viễn suy nghĩ, : “Võ tướng bên thì tất nhiên sẽ mời.”
Hắn tính sơ sơ mười mấy , nhiều võ tướng bên xuất từ hào môn nên đối với đồ ăn tinh xảo chỉ sợ nghiên cứu gì, nhất là từ Bắc Cương trở về…
Chỉ sợ thấy cái gì cũng cảm thấy ngon, thưởng thức ăn uống, vẫn là mời quan văn trong Đế Đô sẽ chú ý hơn một chút. Mặt khác, : “Nếu nhạc phụ đại nhân cũng thể mời một quan văn, phần thắng của chúng sẽ lớn hơn. mà ở triều đình, văn võ luôn luôn đối lập, bọn họ chắc chịu đến phủ tướng quân.”
Tần Tu Dật : “A Viễn, phân lâu tất hợp, hợp lâu tất phân, tương lai nếu chúng càng nhiều việc… Cũng cần minh hữu, bằng thừa dịp cơ hội , xem nào cùng chí hướng…”
Tần Tu Viễn đang ám chỉ cái gì, nhưng vẻ mặt đơn thuần của Đường Nguyễn Nguyễn, cũng rấy lên sóng gió triều cục lẫn lộn với Xuân Nhật Yến của nàng. Đường Nguyễn Nguyễn tâm tư của , : “Chúng kết giao nhiều bằng hữu cũng .” Nàng đưa tay, nắm lấy tay Tần Tu Viễn, : “Nếu thể giúp thì sẽ vui.”
Tần Tu Viễn sửng sốt, : “Nàng… nàng vẫn nên phớt lờ những chuyện .”
Đường Nguyễn Nguyễn lắc đầu, : “Chúng sẽ cùng tiến cùng lùi, quên ?” Nàng mỉm và trấn an: “Hơn nữa nếu càng nhiều ăn thức ăn nấu, cũng hạnh phúc!”
Nàng đến mức sáng lạn, giống như ánh nắng mặt trời tháng năm, thể tan chảy băng tuyết mùa đông. Tần Tu Viễn rốt cục gật cũng đầu, : “Được .”
Mấy thương lượng ít về chuyện của Xuân Nhật Yến và Mỹ Thực Lệnh, thời gian bất tri bất giác đến buổi tối. Ngôn Chi Tâm thấy sắc trời tối thì dậy cáo từ, lưu luyến trở về, Tần Tu Dật cũng đưa nàng ngoài. Trong sân rộng lớn như , chỉ còn Tần Tu Viễn và Đường Nguyễn Nguyễn. Gió đêm mát mẻ, thổi đến thoải mái. Tần Tu Viễn Đường Nguyễn Nguyễn, vẻ mặt nghiêm túc suy tư chuyện Xuân Nhật Yến, liền hỏi: “Nàng đói ? Có ăn cơm nữa ?”
Đường Nguyễn Nguyễn sốc tinh thần, nũng : “Thiếp đói… tới nhà bếp lớn để nấu, tự nấu.”
Tần Tu Viễn nhếch khóe miệng, hỏi: “Lại gì ?”
Đường Nguyễn Nguyễn và ánh mắt rơi xuống cánh tay nam nhân. Lúc thương ở Ích Châu còn khỏi, hiện giờ vẫn quấn băng gạc như cũ, chỉ là bởi vì cách y phục nên . Đường Nguyễn Nguyễn nhẹ nhàng sờ sờ vết thương của , cẩn thận hỏi: “Còn đau ?”
Tần Tu Viễn dịu dàng đáp: “Không đau nữa, đừng lo lắng.”
Đường Nguyễn Nguyễn tiến gần : “Hay là móng heo… Cho ăn, lấy xương để bổ xương!”
Tần Tu Viễn uống một ngụm , xong lời thiếu chút nữa phun một ngụm, dở dở , : “Nàng ai là heo?”