Xuyên Về Cổ Đại Làm Bà Chủ Nhỏ - Chương 102

Cập nhật lúc: 2025-04-23 23:12:57
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tần Tu Dật nhíu mày: “Nàng là một cô nương thành hôn,  thể ở chỗ ? Còn thanh danh của nàng thì ?”

Ngôn Chi Tâm liếc một cái: “Thanh danh? Ta bây giờ còn cần quan tâm đến thứ đó ?”

Tần Tu Dật bất đắc dĩ: “Chi Tâm, nàng đừng như … Giữa chúng , kết thúc .”

Ngôn Chi Tâm mỉm , : “Rắn nhà hiểu cắn , còn tìm hung thủ bỏ qua chẳng chịu thiệt thòi ?”

Tần Tu Dật bất lực nàng: “Nàng cần mượn cớ dây dưa…”

Ngôn Chi Tâm đột nhiên kề sát mắt , ánh mắt : “A Dật, tối qua thấy còn đeo ngọc bội tặng… Ta vui.”

Thân thể Tần Tu Dật cứng đờ, vội vàng : “Vậy cũng nên điều gì.. Chỉ là quên trả cho nàng mà thôi…”

Ngôn Chi Tâm hé miệng : “Một quên chính là ba năm? Vậy, hôm qua liều mạng cứu ?”

Sắc mặt Tần Tu Dật căng thẳng: “Cho dù hôn ước thì vẫn là bằng hữu của nàng… Chẳng nhẽ thấy c.h.ế.t cứu ?”

Ngôn Chi Tâm lời nào, Tần Tu Dật chút chột . Tần Tu Dật tiếp tục : “Ba năm với nàng. Bây giờ lâu như , nàng cũng nên buông xuống… Sớm tìm một gia đình để thành hôn và sống một cuộc sống …!”

Ngôn Chi Tâm đột nhiên nhắm mắt , đôi môi giống như đóa hoa cũng tiến gần, ngăn chặn Tần Tu Dật đang cằn nhằn. Mắt phượng của đột nhiên mở to, đưa tay đẩy nàng nhưng nàng ôm lấy. Hắn sợ tránh thoát quá mạnh sẽ nàng đau, đôi môi của nàng mềm mại như . Đầu nàng ấn lên tường, thể lùi . Ngôn Chi Tâm bao giờ chủ động như . Nàng căng thẳng hôn , mùi hương nàng khẽ lướt qua khuôn mặt , hai gò má kiều diễm cùng lông mi mảnh khảnh ở gần mắt.

Tần Tu Dật Ngôn Chi Tâm ôm chặt lấy nên thể nhúc nhích. Hơi thở của nàng xâm nhập suy nghĩ của , đôi môi thơm ngọt cạy đôi môi lạnh lẽo của nam nhân, khi thì mạnh dạn trêu chọc, khi thì trìu mến an ủi.

Nỗi nhớ lâu giống như thủy triều dâng tới nuốt chửng con . Nàng hôn đến nỗi thứ dường như trở ba năm . Tần Tu Dật giống như một tăng nhân khổ tu kinh niên nhưng hồng trần ôn nhu gợi lên ký ức chôn vùi trong đáy lòng nhiều năm, những ngọt ngào, đau lòng, tiếc nuối, bất ngờ, trăm loại tư vị dâng lên trong lòng cho rơi một loại trầm luân.

Hắn kìm lòng liền nhắm mắt trở tay ôm lấy nàng. Ngôn Chi Tâm cúi đầu xuống, càng thêm thâm tình với .

Ngôn Chi Tâm thấy dần dần tiến cảnh ý vui thì khóe mắt khẽ cong lên nhưng đột nhiên dừng đẩy . Sau đó, nàng hờn dỗi trừng mắt . Ánh mắt Tần Tu Dật mê ly nàng, đột nhiên ý thức vượt qua giới hạn… Hắn hổ tức giận giơ tay lên, hận thể cho một bạt tai!

Ngôn Chi Tâm nắm lấy tay , : “Còn dám tổn thương chính ? Nếu lời sẽ tiếp tục hôn .”

TBC

Khóe mắt Tần Tu Dật ửng hồng, đôi môi mỏng chút sưng lên, giật Ngôn Chi Tâm rũ mắt : “Nàng tội gì như …” Hắn nghiêng đầu chống thế công của nàng, : “Không , nàng sẽ sống hơn.”

Ngôn Chi Tâm buồn bã : “Không thì thể chứ?”

Tần Tu Dật lời thấy môi nàng khẽ mím, trong đôi mắt nước mắt trong suốt. Tần Tu Dật trầm mặc , cuối cùng đành lòng tiếp. Hai lâm lúng túng, cho đến khi tiếng gõ cửa vang lên mới phá vỡ bầu khí .

“Chi Tâm tỷ tỷ, Nhị ca khá hơn ?”

Đường Nguyễn Nguyễn và Tần Tu Viễn cùng tiến thấy hai thâm tình , nhất thời cảm giác bọn họ đến đúng lúc. Tần Tu Dật ho nhẹ một tiếng: “Ta …”

Tần Tu Viễn gật gật đầu, : “Nhị ca việc gì là , sắc mặt… Hồng nhuận ít.”

Tần Tu Dật hổ , : “Vất vả các .”

Đường Nguyễn Nguyễn : “Chúng vất vả, là Chi Tâm tỷ tỷ canh giữ cả đêm.”

Tần Tu Dật ngẩn , : “Đa tạ nàng.”

Ngôn Chi Tâm cũng thu hồi cảm xúc , : “Ta… Ta lấy nước và khăn sạch cho .”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-co-dai-lam-ba-chu-nho/chuong-102.html.]

Tần Tu Dật hàm hồ rõ “A” một tiếng, sắc mặt chút đỏ. Tần Tu Viễn và Đường Nguyễn Nguyễn , đêm qua… Chắc là xảy chuyện gì!

Tần Tu Viễn : “Nguyễn Nguyễn, nàng xem Chi Tâm như thế nào, bản tỷ cũng trúng độc, để đại phu bắt mạch cho tỷ .”

Đường Nguyễn Nguyễn lên tiếng đáp ứng ngoài. Tần Tu Viễn đến bên giường ngủ, vén áo bào xuống, trầm tĩnh Tần Tu Dật, : “Nhị ca.”

Sắc mặt Tần Tu Dật như thường, : “Sao ?”

Tần Tu Viễn chớp mắt “Nhị ca, chuyện gì với ?”

Sắc mặt Tần Tu Dật ngưng , : “Đệ như ý gì?”

Tần Tu Viễn khẽ : “Nhị ca chẳng lẽ ý gì?”

Tần Tu Dật đạm nhiên : “Trước bao giờ quanh co lòng vòng.”

Tần Tu Viễn : “Trước Nhị ca chuyện gì cũng sẽ gạt .”

Tần Tu Dật giật , : “Có chuyện thẳng .”

Tần Tu Viễn rót một tách chậm rãi nhấp một ngụm, : “Chuyện của Vương Nhiên, Nhị ca sớm .”

Khoé miệng Tần Tu Dật khẽ căng thẳng, mặt đổi sắc : “Vương Nhiên, từng ở trướng , đối với vài phần ấn tượng… Có chuyện gì xảy với ?”

Tần Tu Viễn , : “Vương Nhiên xảy chuyện gì , đến nhà tố cáo ?”

Thân thể Tần Tu Dật cứng đờ, cũng tiếp lời. Lúc Tần Tu Viễn Ích Châu phái tìm Vương Nhiên cùng với đám sát thủ mà nuôi dưỡng. Ai ngờ, phát hiện Đế Đô, Tần Trung phái một đường dò hỏi, cho kinh ngạc chính là nọ tiến tửu trang của Nhị ca. Tần Tu Viễn Tần Tu Dật lời nào, : “Chuyện cho tới bây giờ Nhị ca còn gạt ? Năm đó ở đại điện, Nhị ca đưa tin vẫn tìm , mà phần thư dẫn các Vô Nhân Cốc cũng cánh mà bay… Tả tướng một mực khẳng định quan hệ với ông , vu cáo các vì kiếm quân công mới tự tiện cốc, vì thế việc giải quyết … Năm đó Nhị ca vô lực cãi mà tức giận từ quan, lúc còn tưởng rằng là nản lòng thoái chí, nghĩ tới đang âm thầm điều tra chứng cứ.”

Tần Tu Dật quyết nhận, : “Không sai, nhân chứng và vật chứng đều còn, cho nên lật án thì càng khó khăn hơn. Đệ chớ việc vô nghĩa.”

Tần Tu Viễn : “Vậy vì Nhị ca chuyện vô nghĩa?”

Sắc mặt Tần Tu Dật đau đớn: “Cha và đại ca đều vì cứu mà chết, thể để cho bọn họ c.h.ế.t rõ ràng! Bọn họ một đời hùng lưu danh, cuối cùng rơi tội danh mạo hiểm tham công, hủy danh dự, nào thể nhẫn nhịn?”

Tần Tu Viễn : “Họ chỉ là cha và trưởng của mà còn là của nữa! Đệ với để đòi công lý cho họ!”

Sắc mặt Tần Tu Dật ngưng trọng, trầm giọng : “A Viễn, bây giờ là trụ cột trong nhà, tiền đồ rộng mở, năm nay cưới nữ nhi của trọng thần, tình cảm ân ái sâu đậm… Đệ một tương lai , nếu vì điều mà chôn vùi tất cả thì thật xứng đáng!”

Tần Tu Viễn dậy, trịnh trọng : “Đệ thể chôn vùi tất cả, chẳng lẽ Nhị ca thể ?”

Tần Tu Dật khổ : “Ta vốn là phế nhân… Không gì quan trọng…”

Tần Tu Viễn nghiêm mặt . “Ai là phế nhân? Trong lòng , Nhị ca vĩnh viễn là hùng đỉnh thiên lập địa.”

Tần Tu Dật ngẩn , thật sự nghĩ tới, tam tính tình luôn luôn lãnh đạm sẽ những lời như . Chính Tần Tu Viễn cũng nghĩ tới… Hắn luôn giỏi ăn , cũng thể hiện cảm xúc nhưng dường như từ khi ở bên Đường Nguyễn Nguyễn, đổi nhiều. Sắc mặt Tần Tu Dật ngưng , : “A Viễn, ý . bao giờ tự hỏi kết quả cuối cùng sẽ đạt là gì ?”

Tần Tu Viễn cần suy nghĩ : “Đệ đòi một công đạo.”

Tần Tu Dật hỏi: “Tìm ai để đòi công đạo? Hoàng thượng ?”

Tần Tu Viễn ngưng thần . Tần Tu Dật thấp giọng hỏi: “Lỡ như cái bẫy … Là Hoàng thượng ngầm đồng ý thì ?”

Loading...