Xuyên Về Cổ Đại Làm Bà Chủ Nhỏ - Chương 107

Cập nhật lúc: 2025-04-23 23:14:08
Lượt xem: 64

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Đường Nguyễn Nguyễn hé miệng , nàng : “Vậy ăn ?”

Giọng điệu nũng và nghịch ngợm. Tần Tu Viễn bất đắc dĩ nhận mệnh phun một chữ: “Ăn.”

Đường Nguyễn Nguyễn hì hì gọi Thải Vi đến, : “Thải Vi, ngươi chuẩn chút đồ , tối nay chúng ăn móng heo hầm.”

Thải Vi cũng chút mong chờ liền gật đầu đáp ứng. Đường Nguyễn Nguyễn hưng phấn xắn tay áo lên, đó bếp nhỏ xử lý móng heo mà hạ nhân đưa tới. Tần lão phu nhân nàng thích nấu ăn nên dặn dò phòng bếp lớn, nếu nguyên liệu tươi ngon gì cứ theo thứ tự đưa cho phòng bếp nhỏ một phần, tôm hôm nay cũng là như thế.

Trên thực tế là Nguyễn Nguyễn nấu những món ăn như nhiều lắm, nhưng đây nàng từng nghiên cứu cách chân giò hầm, vẫn còn nhớ như in phương pháp móng giò. Đầu tiên nàng cắt móng giò thành miếng nhỏ cho nước nóng đó rửa cho cẩn thận. Móng giò nước sôi nấu thì m.á.u bẩn liền nổi lên. Hóa thành móng heo trắng, thoạt nhu thuận mê , Đường Nguyễn Nguyễn nghĩ thầm, móng heo cũng đủ cho bốn ăn!

Sau đó, nàng vớt móng giò và đặt ở một bên để đợi chờ. Rồi nàng đun nóng trong chảo, dầu lạnh cho đường phèn và sử dụng lửa nhỏ để xào đường. xào, bằng là nấu, nàng đổ thêm đường phèn dầu để nấu thành màu nâu đậm, vì cả phòng tràn ngập mùi caramel, thấy lửa gần , nàng liền đổ móng giò xào. Móng trắng nõn mềm mại, một khi đổ xuống trong nước đường màu nâu đỏ, trong nháy mắt liền thấm từng thớ thịt, biến thành màu nâu vàng. Sau khi xào thơm, nàng thêm hành lá, gừng, ớt khô, lá thơm, bát giác*… nồi. Mấu chốt của móng giò là nguyên liệu bỏ thịt, vì nàng cho nguyên liệu khô , đó đổ rượu nấu ăn, trong nháy mắt nồi nấu phát âm thanh “xèo xèo”!

Nước sốt kêu gào thấm trong móng, móng giò chỉ thể tùy ý để chúng bắt nạt. Sau đó, nàng bổ sung một thìa tiêu tươi , một nồi đầy ắp, liền khiến lòng hài lòng. Thấy nước xào gần hết, nàng liền tưới nửa chén nước xuống, chuyển thành lửa nhỏ tiếp tục đun sôi, nước trong nồi ừng ực bốc lên, dường như vô cùng ồn ào náo nhiệt, chỉ cần đợi thêm nửa canh giờ nữa, móng heo thể chín. Đường Nguyễn Nguyễn yên tâm đậy nắp nồi khỏi bếp nhỏ. Giờ phút , Tần Tu Viễn đang ở trong thư phòng. Nàng đến cửa, gõ cửa nhẹ nhàng và : “Thiếp thể đó ?”

Tần Tu Viễn ở trong phòng, nhất thời sửng sốt, lập tức ngắm sập gỗ còn nguyên vẹn thì trầm giọng : “Chờ một chút.”

Một lát , nở nụ mở cửa, : “Đồ ăn xong ?”

Đường Nguyễn Nguyễn : “Sắp xong , đợi một lát là thể ăn.” Nàng Tần Tu Viễn thấy một quyển sách đặt bàn, liền hỏi: “Chàng đang sách ?”

Tần Tu Viễn ho nhẹ một tiếng, : “Ừm.”

Đường Nguyễn Nguyễn thấy sắc mặt của chút cổ quái, liền hỏi: “Chàng ?”

Tần Tu Viễn : “Không, gì.”

Nàng , lập tức liền xuống, nghỉ ngơi một lát.

“Cẩn thận!” Tần Tu Viễn đột nhiên tiến lên một bước, ôm lấy Đường Nguyễn Nguyễn sắp xuống, đó, chợt thấy một tiếng “rầm” vang lên!

Sập xuống… Sụp đổ!

Đường Nguyễn Nguyễn cả kinh, : “Chỉ chạm một chút hỏng ? Thiếp, chỉ đụng một chút mà thôi…”

Vẻ mặt Đường Nguyễn Nguyễn tỏ vẻ liên quan đến , vô cùng lúng túng. Sắc mặt Tần Tu Viễn ửng đỏ, : “Dùng lâu , cho nên hỏng, …”

Đường Nguyễn Nguyễn sửng sốt, hình như quả thật chuyện như . Nàng , “Không đây thường ngủ ở nơi ? Vậy bảo Minh Sương tìm đến tu sửa.”

Tần Tu Viễn mỉm giữ chặt nàng: “Được… Tuy nhiên cũng vội, sửa giường vốn cũng lâu.”

Đường Nguyễn Nguyễn chiếc giường , thật sự cảm thấy chút kỳ quái, bốn chân giường đều nứt rõ hình dạng. Nàng khỏi chút ảo não, là thê tử mà ngay cả sập gỗ trong thư phòng sụp đổ cũng chú ý tới. Nàng cảm thấy liền hướng về phía ngoài cửa : “Thải Vi, ngươi đây một chút.”

“Ngày mai ngươi cho mua một chiếc sập mới , cái sửa , chỉ sợ sửa dễ.”

Thải Vi lên tiếng gật đầu. Khóe mắt Tần Tu Viễn co rút, miễn cưỡng : “Không… chỉ thích cái …”

cái hỏng thành như …”

Đường Nguyễn Nguyễn nghiêng đầu , cố gắng nghĩ biện pháp.

“Tướng quân!” Cửa thư phòng đóng, Tần Trung từ bên ngoài trở về nên liền trực tiếp thư phòng. Hắn thấy Đường Nguyễn Nguyễn và Thải Vi cũng ở đây, vội vàng cúi chắp tay: “Bái kiến phu nhân.”

Đường Nguyễn Nguyễn : “Ở nhà thì cần câu nệ.”

Tần Tu Viễn hỏi : “Chuyện gì ?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-co-dai-lam-ba-chu-nho/chuong-107.html.]

Tần Trung : “Thuộc hạ mới một chuyến… Hả? Cái sập ?”

Sắc mặt biến đổi, lập tức xổm xuống kiểm tra, kinh hãi : “Giường chưởng phong đánh nát? Chẳng lẽ thích khách?”

Không khí trong phòng ngưng , trong lòng Tần Tu Viễn “lộp bộp” một tiếng. Đường Nguyễn Nguyễn bỗng dưng phản ứng , dở dở trừng mắt Tần Tu Viễn. Tần Tu Viễn hổ , : “Không thích khách, chẳng qua là lâu năm tu sửa nên…”

rõ ràng…” Tần Trung còn nghiêm túc suy tư, Thải Vi lên kéo lên, : “Tướng quân cùng phu nhân còn chuyện , chúng ngoài !”

Tần Trung : “ chuyện liên quan đến an nguy của tướng quân…” Hắn rõ nguyên nhân kéo . Trong phòng, Tần Tu Viễn giống như một hài tử sai liền sờ sờ mũi, Đường Nguyễn Nguyễn phát tiếng như chuông bạc. Tần Trung Thải Vi kéo khỏi cửa. Ra khỏi thư phòng, đến hành lang dài, Thải Vi kéo đến cửa phòng bếp nhỏ, xác định trong thư phòng thấy bọn họ chuyện thì nàng mới buông tay.

Thải Vi đầu , thoáng thấy mặt Tần Trung tối sầm thành màu gan heo, vốn khôi ngô da ngăm đen, khi mặt đỏ lên càng đen hơn. Tần Trung hai mươi ba tuổi, nhưng bao giờ cô nương nào chủ động kéo cánh tay. Lúc Thải Vi mới ý thức hành động của chút , mặt cũng chút nóng, như chuyện gì xảy : “Ngươi, ngươi đưa ngươi ngoài ?”

Mặt Tần Trung vẫn đỏ mặt như , thành thật : “Không .”

TBC

Thải Vi thở dài, : “Tiểu thư nhà gả tới đây bao lâu ?”

Tần Trung suy nghĩ một chút: “Đã lâu lắm …”

Thải Vi : “Ngươi cảm thấy khi nào tướng quân sẽ con nối dõi?”

Tần Trung nhíu mày: “Tướng quân cùng phu nhân vẫn viên phòng… Làm con nối dõi?”

Ngay khi , ngay lập tức nhận điều đúng liền vỗ nhẹ ót của : “A! Bộ não ngu ngốc của !”

Vẻ mặt thật thà ảo não, vội vàng : “Sao nghĩ tới chuyện ? Làm thế nào mới bây giờ!”

Trong lòng thầm trách, khó trách giường chưởng phong đánh nát, nội lực mạnh như , ngoại trừ tướng quân nhà còn ai?

“Đều trách , đều trách ! Tướng Quân khẳng định sẽ mắng c.h.ế.t !”

Bộ dáng thất thần lải nhải của rơi trong mắt Thải Vi thú vị đến cực điểm, nàng hé miệng , : “Chỉ ngươi thành thật…”

Tần Trung sửng sốt, lập tức hắc hắc, : “Ta vốn là thành thật mà… Cùng lắm thì tướng quân đánh một trận, da thịt dày, việc gì.”

Thải Vi : “Thân thể da thịt là do phụ mẫu ban cho, thể yêu quý như ?”

Tần Trung khẽ thu ý , : “Ta nhớ rõ phụ mẫu trông như thế nào…”

Thải Vi giật , lập tức : “Xin … Ta quên rằng ngươi là trẻ mồ côi, cố ý.”

Tần Trung lắc đầu, : “Không gì, ngại.” Dừng một chút, : “Đa tạ Thải Vi cô nương nhắc nhở, bằng lúc còn ngốc nghếch đang sửa giường!”

Thải Vi xong, mỉm . Tần Trung đến sửng sốt, ngơ ngác mở miệng: “Thải Vi cô nương… Cô nương lên thật …”

Thải Vi xong, mặt đỏ lên như gấc, thấp giọng : “Ta chứ… So với tiểu thư thì đáng nhắc tới.”

Vẻ mặt Tần Trung nghiêm túc, : “Sắc của cùng phu nhân giống !”

Thải Vi khỏi chút tò mò, nàng dịu dàng , hỏi: “Không giống điểm nào?”

Tần Trung suy nghĩ một chút, : “Phu nhân mắt, giống như mặt trăng treo bầu trời đêm vô cùng sáng sủa. Cô nương trông giống như các ngôi , thoạt mặt trăng rực rỡ, nhưng nếu kiên nhẫn xem, càng càng … ”

Thải Vi thì kiều mị nở nụ , từng ai khen ngợi nàng như . Nàng dịu dàng : “Ngươi cũng luôn trung thực như … ”

 

Loading...