Xuyên Về Cổ Đại Làm Bà Chủ Nhỏ - Chương 111

Cập nhật lúc: 2025-04-23 23:15:07
Lượt xem: 75

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tất nhiên là .

Từ Thái Tử cùng Nhị Hoàng tử luận võ đánh bại một mực cần mẫn luyện tập võ nghệ và kỵ xạ, một ngày cũng hề lười biếng. Hôm nay tan học luyện võ. Thanh Hiên nhắc nhở: “Rất nhiều chuyện bề ngoài Thái Tử điện hạ thèm để ý nhưng thực tế sẽ nỗ lực nhiều… Cũng chỉ ngươi, mới thể cả ngày vui vẻ ha ha sầu.”

Vương Hạo Tường gãi đầu, gò má ngậm kẹo mút phồng lên như một cái túi nhỏ, thản nhiên : “Không sầu, ?”

Thanh Hiên sững sờ, : “Rất .”

………

Luyện võ xong, đầu Thái Tử đầy mồ hôi từ trường học trở về Đông Cung. Dọc theo đường , trong tay lén lút nắm chặt hai cây kẹo mút . Thái Tử bước thư phòng mấy bước, Tiểu Thuận Tử liền theo: “Điện hạ luyện võ vất vả , dùng điểm tâm ?”

Thái Tử khoát tay, : “Không cần.” Sau đó bí ẩn : “Đóng cửa ! Ngươi nghỉ ngơi , cần hầu hạ .”

Tiểu Thuận Tử lập tức lời đóng cửa . Thái Tử chút hoang mang xuống, đó vẻ mặt chờ mong lấy hai cây kẹo mút đặt lên bàn. Đầu tiên quan sát một chút, hai cây kẹo mút cũng khác , đều là do giấy dài mỏng manh bọc , đó dùng một sợi chỉ đỏ nhỏ buộc . Hắn hứng thú cầm lấy một viên, chậm rãi kéo nút thắt dây đỏ , đó lột giấy bọc đường. Bởi vì vẫn giữ bên cho nên đường chút mềm dính, dùng sức để xé một cái mới kéo xuống . Một viên kẹo tròn màu hồng, ủy khuất vì biến hình đang sừng sững thanh gỗ nhỏ. Thái Tử vội vàng học theo dáng vẻ của Vương Hạo Tường, nhét kẹo trong miệng…

Mùi dâu tây thoáng cái xông khoang miệng, chua chua, còn thể nâng cao tinh thần, mà vị ngọt bọc trong vị chua tựa như một loại sủng ái độc đáo, nuốt , thể ngậm miệng, cho thoải mái đến cực điểm. Thái Tử hài lòng nheo mắt , rút kẹo mút , chậc chậc khen ngợi quan sát nghĩ thầm, nếu là đầu bếp ngự thiện phòng cũng điểm tâm như thế thì quá ! đó ngẫm , đường đường là Thái Tử của Đại Minh, mỗi ngày mặt phồng lên như một cái bánh bao nhỏ…

Dường như cũng ảnh hưởng đến uy vọng, là quên … Hắn lập tức bỏ kẹo mút miệng, đó trải một tờ giấy Tuyên Thành . Ngày thường đến lúc , đều chút mệt mỏi, mà hôm nay ngậm kẹo mút, lúc thì ở bên trái má, lúc lăn sang bên còn thể xua tan buồn ngủ, thể khiến tập trung tinh thần bắt đầu hạ bút luyện chữ. Tiểu Thuận Tử canh giữ ở cửa thư phòng, trong lòng chút kỳ quái. Ngày thường Thái Tử điện hạ luyện chữ, đều ở bên cạnh hầu hạ mài mực, hôm nay đẩy … Chẳng lẽ Thái Tử điện hạ nghỉ ngơi một lát, cho nên để cho quấy nhiễu?

Hắn đang nhàn nhã suy tư việc thì lập tức liền tiếng bước chân.

“Hoàng thượng, chậm một chút!” Thanh âm của Mưu công công chậm rãi vang lên, Tiểu Thuận Tử cho rằng ảo giác. Mãi cho đến khi Mẫn Thành Đế và Mưu công công tới mắt thì mới phản ứng : “Nô tài! Nô tài tham kiến Hoàng thượng!”

Hắn cố ý kêu to một chút, nhắc nhở Thái Tử trong thư phòng một tiếng.

“Thái Tử .” Mẫn Thành Đế ngang qua Đông Cung, cố ý cho thông báo, tạm thời nảy sinh ý định đến xem Thái Tử đang gì. Tiểu Thuận Tử giả vờ trấn định, : “Hồi Hoàng thượng, lẽ Thái Tử đang ôn thư hoặc luyện chữ.”

Tiểu Thuận Tử lo lắng vô cùng, chuẩn lĩnh phạt.

Mẫn Thành Đế đăm chiêu.

Từ khi Ninh quý phi qua đời, ít khi cận với nhi tử . Hôm nay tới Đông Cung, phát hiện cột sơn son ở cửa mài một mảng màu đỏ, thể thì nhíu mày.

“Tránh .” Mẫn Thành Đế thấp giọng lộ một cỗ uy nghiêm thể cự tuyệt. Tiểu Thuận Tử vùi đầu cúi xuống, thiếu chút nữa , yên lặng quỳ sang một bên, chỉ mong Thái Tử điện hạ ngàn vạn đừng lơ đãng. Ai ngờ đợi Mưu công công tay, Mẫn Thành Đế tự đẩy cửa thư phòng .“Két… ”

Không nhanh chậm, tiếng mở cửa vang lên, Thái Tử lộ vẻ mặt kinh ngạc ngẩng đầu. Mẫn Thành Đế thấy Thái Tử ngay ngắn thư án, trong tay cầm một cây bút mút màu tím vàng, đang luyện chữ.

TBC

Thái Tử lập tức đặt bút lên nghiên tới chào hỏi: “Nhi thần bái kiến phụ hoàng.”

Mẫn Thành Đế nhất thời trầm mặc : “Ở Đông Cung thì cần đa lễ.”

Thái Tử cung kính dậy, Mẫn Thành Đế di chuyển đến thư án của , lướt qua chữ bàn, gật đầu: “Ngược chút tiến bộ.”

Thái Tử : “Nhi thần hổ thẹn, thư pháp của nhi thần bằng một phần vạn của phụ hoàng.”

Mẫn Thành Đế hiếm khi nở nụ , : “Ngày còn dài, dục tốc thì bất đạt*.”

Thái Tử vẫn cúi đầu như cũ, vụng trộm liếc giá bút lông bên cạnh, trong thời gian ngắn chút chột . Mẫn Thành Đế nhất thời hứng khởi, cầm lấy bút Thái Tử đặt ở nghiên mực, phất tay mấy chữ.

Thái Tử , chút sững sờ, lập tức : “Đa tạ phụ hoàng chỉ giáo.”

Mẫn Thành Đế chút hài lòng, lập tức đặt bút trở nghiên…

“Cái gì đây?”

Một que gỗ nhỏ đ.â.m một quả cầu màu hồng, cũng giá bút lông, sánh ngang với một hàng bút tinh tế. Trên trán Thái Tử toát mồ hôi, kiên trì : “Hồi phụ hoàng… Đây là… Kẹo mút.”

Sắc mặt Mẫn Thành Đế khẽ biến: “Kẹo? Ngươi luyện chữ nghiêm túc như ?”

Thái Tử vội vàng quỳ xuống, : “Nhi thần cũng nghiêm túc luyện chữ… Nhi thần đặt kẹo mút ở đây, là vì…”

Mẫn Thành Đế hỏi: “Vì cái gì?”

Thái Tử đành dối: “Để khảo nghiệm chính .”

Mẫn Thành Đế nhíu mày: “Sao? Làm như ?”

Thái Tử chắp tay : “Phụ hoàng, Đường Các Lão trong lớp với chúng con, nếu thể rung động với thứ đang hấp dẫn mắt thì mới thể thành sự… Cho nên, nhi thần liền đặt kẹo ở mặt, luyện ý chí của …”

Mẫn Thành Đế thấy viên kẹo tròn chút trong suốt, đúng là tương đối chỉnh. Sắc mặt thoáng : “Không nghĩ tới ngươi còn tâm tính như .”

Hắn đang xoa dịu bầu khí nên : “Kẹo lấy từ ? Chưa từng thấy ngự thiện phòng món .”

Thái Tử tránh một kiếp, liền thoải mái một chút, : “Đây là Tần Thanh Hiên cho nhi thần, là Tam thẩm .”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-co-dai-lam-ba-chu-nho/chuong-111.html.]

Mẫn Thành Đế tựa hồ cảm thấy chút vòng vo: “Tần Thanh Hiên?”

Thái Tử giải thích: “Chính là trưởng tử của Hổ Khiếu tướng quân tặng, Tam thẩm của là đích nữ của Đường Các Lão.”

Mẫn Thành Đế gật đầu, : “Trẫm nhớ là thư đồng của ngươi?”

Thái Tử gật đầu: “Phụ hoàng .”

Mẫn Thành Đế ngước mắt lên, về phía kẹo mút hợp với bút lông , đột nhiên hồi tưởng khi đăng cơ.

…..

“Điện hạ!” Thanh âm cực nhỏ truyền đến. Mẫn Thành Đế mới mười một tuổi, vẻ mặt tức giận ở trong phòng ngủ Đông Cung của Thái Tử, một tiếng.

“Thái Tử điện hạ! Người dậy ?” Thanh âm như thêm can đảm mà cao giọng hơn hai phần. Mẫn Thành Đế lạnh lùng : “Bổn cung chuyện, ngươi !”

Thiếu niên bên ngoài nhất thời chần chờ, : “Điện hạ chuyện cũng nhưng thể ăn! Nếu đói hại thể…”

Vẻ mặt Thái Tử phẫn nộ: “Đói mới , như mới thể chứng minh bản cung trong sạch!”

Hoàng thượng vì một chuyện nhỏ mà oan uổng Thái Tử, phạt ở Đông Cung đóng cửa suy nghĩ ba ngày, mà liền lấy tuyệt thực kháng nghị tiếng động. Thiếu niên ngoài cửa sốt ruột : “Điện hạ, như mới rơi bẫy của những đó! Người bệnh thì những như hổ rình mồi, lòng như ý, thể để bọn họ thực hiện ý định đây?”

Thái Tử lời nào, bụng “ùng ục” thấp giọng kháng nghị. Hắn vội vàng ôm chặt bụng, may mắn bên ngoài thấy.

“Điện hạ, ăn một chút mới tinh thần đối kháng với bọn họ! Chẳng lẽ như nhận thua ?”

Thái Tử do dự, giống như… Hắn cũng đạo lý.

“Điện hạ, điện hạ! Ta mang cho ngươi kẹo hồ lô, mua ở cửa nhà, là cửa hàng yêu thích của ngươi! Nếu ăn sẽ phí!”

Ánh mặt trời bên ngoài sáng rực, kẹo hồ lô trong tay thiếu niên tựa hồ chút chảy , thoáng chút lo lắng. Thái Tử suy nghĩ, hiện giờ tất cả đều tin , chỉ thư đồng của còn nguyện đến thăm.

“Két…” Cửa mở , Thái Tử ở cửa, mím môi . Thiếu niên ở cửa mỉm , : “Điện hạ, cho kẹo hồ lô!”

Thái Tử yên lặng tiếp nhận, thấp giọng : “Tần Mục, ngươi tin tưởng ?”

Thiếu niên Tần Mục ánh mắt trong suốt, : “Ta sẽ mãi tin tưởng điện hạ, tương lai nhất định là một minh quân…”

Mùa hè khô nóng, thiếu niên nhạt, tư vị chua ngọt…

Những ký ức đẽ của tuổi trẻ gợi lên trong im lặng khiến hoài niệm, đau đớn. Mẫn Thành Đế thất thần trong chớp mắt. Thái Tử thấy như đang kẹo mút đến xuất thần thì cũng thuận tay lấy một cây kẹo mút khác, : “Phụ hoàng, ở đây nhi thần còn một cây, nguyện dâng lên cho phụ hoàng!”

Mẫn Thành Đế gọi phục hồi tinh thần , thấy Thái Tử với vẻ mặt chân thành, trong lòng cũng vài phần xúc động, liền đưa tay tiếp nhận, : “Được, phụ hoàng nhận, con cứ luyện chữ …”

Thái Tử sửng sốt, dường như nghĩ tới Mẫn Thành Đế nhận đồ ăn vặt trình lên, chút thụ sủng nhược kinh.

Mẫn Thành Đế từ từ khỏi Đông Cung.

Thái Tử lập tức lên, chữ phụ hoàng lưu cho … “Vững vàng cầu tiến”, trong thời gian ngắn chút mê mang.

Thấy Mẫn Thành Đế bước chân nặng nề, Mưu công công lo lắng hỏi: “Hoàng thượng mệt mỏi ? Ngươi truyền ngự liễn ?”

Mẫn Thành Đế lắc đầu, : “Ngươi cùng trẫm dạo.”

Mưu Công Gật đầu đáp ứng, nhắm mắt theo . Mẫn Thành Đế hai bước chỉ tường cung đỏ bên cạnh Đông Cung : “Ngươi nhớ , trẫm thích ở chỗ đó nhất.”

Mưu công công ngước mắt thoáng qua, thấp giọng : “Nô tài nhớ rõ thời niên thiếu của Hoàng thượng, ngài luyện một võ nghệ , vượt mái nhà vách tường cần .”

Từ thời niên thiếu theo Mẫn Thành Đế, tất nhiên là trong lòng vị đế vương đang suy nghĩ cái gì, nhưng hề vạch trần. Thần sắc của Mẫn Thành Đế buồn bã, : “Ngoại trừ trẫm thì Tần Mục cũng thích tường cung.” Dừng một chút, ông , “Hắn thích ở cao ở Đế Đô để xa hơn.”

Mưu công công tiếp: “Nô tài vẫn nhớ rõ, khi còn trẻ Trấn Quốc Công cũng tiêu sái như .”

Hắn chần chờ một chút, cuối cùng vẫn : “Cùng Hoàng thượng… Tâm đầu ý hợp.”

Trong giọng của Mẫn Thành Đế vài phần hoài niệm: “Đâu chỉ tâm đầu ý hợp? Hắn là hiểu rõ trẫm nhất…”

Hắn tiếp tục, “ trẫm hiểu .” Trước , trẫm nghĩ chí hướng lớn, về … Trẫm đang suy nghĩ, từ thời niên thiếu, cùng trẫm chung một chỗ cho nên tồn tại tâm tư chiếm thiên hạ trong túi riêng?”

Ánh mắt híp , thần sắc đau lòng bối rối, Mưu công công chỉ thấy vẻ mặt như của khi Ninh quý phi qua đời.

Mưu công công khuyên nhủ: “Hoàng thượng, cho dù Trấn Quốc Công là như thế nào thì chuyện đều qua, qua đời ba năm…”

Mẫn Thành Đế lẩm bẩm : “Không sai, qua đời… trẫm , rốt cuộc phản bội trẫm ?”

 

Loading...