Xuyên Về Cổ Đại Làm Bà Chủ Nhỏ - Chương 117

Cập nhật lúc: 2025-04-23 23:16:49
Lượt xem: 61

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tần Tu Viễn : “Đã trễ như , nàng cần bận tâm…”

Đường Nguyễn Nguyễn hờn dỗi trừng mắt với : “Ngoan.”

Tần Tu Viễn sửng sốt, tâm tình hơn hai phần, : “Được …”

Vì thế, nội thất. Đường Nguyễn Nguyễn khoác một chiếc áo choàng bên ngoài, đó khỏi phòng ngủ, thẳng đến căn bếp nhỏ. Nàng sớm Tần Tu Viễn tám phần thời gian ăn cơm, vì thế sớm chuẩn xong bột. Hắn bận rộn cả một ngày, giờ phút còn chút lo lắng, Đường Nguyễn Nguyễn liền cho ăn chút đồ ăn ngon miệng, nên mì chính là lựa chọn tuyệt vời.

Nàng nhẹ nhàng mở chậu , trong chậu đặt một dụng cụ. Mì trộn dầu vẻ đơn giản, nhưng thực tế, để cho ngon thì cũng là chuyện dễ dàng. Muốn bột nhào nặn mềm mịn thì, còn dùng sức cán nhào vô. Nàng lấy một cục bột, dùng chày cán bột lăn trong chốc lát cán dài cán ngang, mặt bột cũng thành một dải dài. Sau đó, nàng nhẹ nhàng dùng chày cán bột ấn mạnh một chút, khi dấu ấn thì túm hai đầu , nhẹ nhàng lăn bàn, đó sợi mì kéo dài hơn nhiều.

Nước trong nồi đun sôi đến mức sủi bọt “ùng ục”, nàng xé sợi mì lăn thành hai nửa, lượt đặt , nước sôi tiếp nhận mì, im lặng lắng xuống. Mì nấu chín thì nổi lên, nàng vớt , vội vã bỏ nước đun sôi để lạnh, như thể khiến cho mì ngon hơn. Sợi mì trắng sữa mềm mại, đó đặt lên một cái bát lớn, Đường Nguyễn Nguyễn bày rau xanh xào nóng, đó thêm một loại rau sống, giấm trần, muối, tỏi, hành lá, cuối cùng rắc ớt và vừng trắng. Nước sốt đầy màu sắc rắc lên sợi mì tinh khiết, trong một thời gian ngắn thật náo nhiệt.

Đường Nguyễn Nguyễn bắt đầu bước cuối cùng: Nấu dầu.

Lúc Tần Tu Viễn tắm rửa xong, tới cửa bếp, : “Nàng ?”

Đường Nguyễn Nguyễn múc một thìa dầu lớn đổ chảo, : “Dầu chan mì!”

Dứt lời, nàng ngước mắt lên . Tần Tu Viễn chỉ mặc một chiếc áo đơn, dây áo lỏng lẻo, lộ xương quai xanh mắt, mơ hồ thể thấy lồng n.g.ự.c rắn chắc. Cả dựa khung cửa, thần sắc vài phần mệt mỏi, nhưng vẻ mặt ôn nhu Đường Nguyễn Nguyễn. Trong lòng Đường Nguyễn Nguyễn khẽ động, nàng : “Sẽ xong ngay thôi, xuống .”

Dầu nóng, nàng lập tức múc lên, nửa thìa chan lên mặt…

“Xèo xèo!” Dầu nóng kích động đến mức nước sốt và mì run run, âm thanh vẻ sảng khoái. Dầu nóng đổ ba , hương vị mới hảo nhất, vì nàng thêm hai nữa, bát mì nàng tưới đến mất màu sắc trắng ban đầu. Đường Nguyễn Nguyễn bưng chén mì dầu đầy đủ hương vị đến mắt Tần Tu Viễn, mùi tỏi bá đạo liên tục len lỏi mũi khác, trỗi dậy con trùng ham ăn trong bụng . Lúc , Tần Tu Viễn mới cảm thấy chút đói bụng. Đường Nguyễn Nguyễn đưa tay chỉ chỉ, : “Khuấy một chút!”

Người ăn mì tự khuấy, Đường Nguyễn Nguyễn thích cảm giác của nghi thức . Tần Tu Viễn gật gật đầu liền cầm đũa khuấy. Đột nhiên, thấy ngón tay trắng của nàng hai chấm đỏ nhỏ, : “Tay của nàng ?”

Đường Nguyễn Nguyễn một chút, : “Có thể là dầu b.ắ.n , …”

Tần Tu Viễn nhíu nhíu mày, lập tức kéo tay nàng , kỹ, cảm thấy chút đau lòng: “Nàng đau ?”

Đường Nguyễn Nguyễn mỉm : “Chỉ đau một chút, nhưng còn cảm giác nữa.”

Tần Tu Viễn nàng, cúi đầu, đôi môi lạnh lẽo nhẹ nhàng in lên ngón tay ngọc của nàng. Nàng vội vàng rút về, : “Vừa mới mì cho … Trên tay còn bột mì…”

Tần Tu Viễn ngẩng đầu lên, ôn nhu : “Nàng vì mì cho nên tay bỏng, phụ trách trị liệu cho nàng.”

TBC

Đường Nguyễn Nguyễn xong, sắc mặt đỏ, nàng ngượng ngùng rút tay về, hờn dỗi : “Chàng mau ăn mì .”

Tần Tu Viễn sắc mặt nàng ửng đỏ, cũng cảm thấy vô cùng thú vị, tạm thời quên đủ loại lo lắng ban ngày, đó bắt đầu ăn mì. Mì chan dầu giống với mì bình thường, ăn miệng là vô cùng cay, hương thơm của mì hòa cùng ớt cho cảm giác khác lạ lẫm, tràn ngập trong bộ khoang miệng. Lập tức kích hoạt tất cả vị giác, mì mềm mang theo sức nhai, tựa hồ loại cam lòng khuất phục, cho càng nhai càng thích. Một sợi mì xuống bụng, Tần Tu Viễn cảm thấy thể ấm lên. Đường Nguyễn Nguyễn sải tay, hai tay nâng mặt bên cạnh Tần Tu Viễn, : “Ngon ?”

Tần Tu Viễn ăn xong cơ thể chút nóng lên, : “Vô cùng ngon.”

Đường Nguyễn Nguyễn lời nào, tiếp tục quan sát , quả thật , ngay cả khi mặc một chiếc áo trung y màu trắng đơn giản, tóc buộc lỏng thì cũng loại mỹ cảm lười biếng mà phong lưu, Đường Nguyễn Nguyễn nhất thời cảm thấy nhặt bảo bối. Tần Tu Viễn đang nghiêm túc đối phó với bát mì chan dầu . Tuy rằng đói, nhưng ăn vô cùng tao nhã khắc chế, phát âm thanh. Mỗi một sợi mì, đều tinh tế thưởng thức, chậm nhanh, vô cùng ngon miệng.

Hắn ăn vài miếng thì nàng, ý nhu thuận. Đường Nguyễn Nguyễn ngửi thấy mùi hương tinh khiết , khỏi chút sảng khoái. Một lát , bát mì dầu thấy đáy, Tần Tu Viễn cảm thấy mỹ mãn buông đũa xuống, : “Nguyễn Nguyễn, cảm ơn nàng.”

Đường Nguyễn Nguyễn mỉm , : “Đi ngủ sớm một chút.”

Tần Tu Viễn súc miệng mới trở phòng ngủ. Trong phòng tắt đèn, sập giường thấp nhưng ngủ . Hắn thì thầm: “Nàng ngủ ?”

Đường Nguyễn Nguyễn : “Chưa.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-co-dai-lam-ba-chu-nho/chuong-117.html.]

Nàng giường, nghiêng về phía , hai chỉ cách đến một trượng: “Có còn đang lo lắng chuyện của Tần Dũng ?”

Tần Tu Viễn : “Dù cũng do một tay bồi dưỡng lên… Ta cũng tin rằng sẽ việc xa như .”

Đường Nguyễn Nguyễn thấp giọng : “Nếu thật sự là vu hãm, tất nhiên sẽ sơ hở… Hắn đắc tội với ai đây ?”

Tần Tu Viễn trầm giọng : “Tần Dũng là cá tính thẳng thắn, cương trực, chỉ sợ là đắc tội bao nhiêu mà chính cũng .”

Đường Nguyễn Nguyễn trầm Mặc, Tần Tu Viễn : “Không cần lo lắng cho , sẽ xử lý .”

“Tối nay, e là một đêm yên .”

Đường Nguyễn Nguyễn Đột nhiên : “Thiếp lạnh.”

Tần Tu Viễn dậy: “Có chăn quá mỏng …”

Đường Nguyễn Nguyễn mơ hồ rõ “Ừ” một tiếng. Tần Tu Viễn vốn đang đắp chăn mỏng, dậy, cầm chăn mỏng tới giường Đường Nguyễn Nguyễn, : “Lấy chăn của đắp ?”

Đường Nguyễn Nguyễn chút tức giận: “Không .”

Tần Tu Viễn giác ngộ , thấp giọng : “Vậy chỉ thể tự đến ấm giường cho phu nhân.”

Dứt lời, ném chăn mỏng bước lên giường. Đường Nguyễn Nguyễn trong bóng tối mím môi , : “Tối nay cho đặc quyền, cho phép ngủ giường.”

Tần Tu Viễn nhướng mày: “Còn những ngày thì ?”

Đường Nguyễn Nguyễn xoay , đưa lưng về phía : “Không …” Người một bước liền tiến một tấc?

Tần Tu Viễn vươn tay ôm lấy eo nàng, kéo trong n.g.ự.c . Thân thể nàng lạnh, lưng nàng dán lên lồng n.g.ự.c ấm áp của , một lát thấy ấm lên. Hơi thở của quanh quẩn ở gáy khiến ngứa ngáy, Đường Nguyễn Nguyễn vùi đầu dám nhúc nhích. Tần Tu Viễn nhẹ nhàng hôn lên vành tai nhỏ nhắn nhu nhuận của nàng, : “Ta vui, cám ơn nàng.”

Đường Nguyễn Nguyễn gì, nàng dùng thủ đoạn trực tiếp vụng về như vui vẻ, còn vô cùng hiệu quả, khỏi nhếch khóe miệng. Đường Nguyễn Nguyễn mặt , nhẹ nhàng ngước mắt lên, trong bóng tối : “Mặc kệ như thế nào… Thiếp sẽ mãi ở bên cạnh .”

Tần Tu Viễn cảm thấy ấm áp trong lòng, nhịn hôn lên môi nàng. Đôi môi ban đêm dường như mềm mại hơn, giống như hai cánh hoa, hương thơm ập lòng . Hắn say mê trong đó, vả cánh hoa còn bắt đầu nhẹ nhàng đáp , một đôi ôn nhu, giống như dây leo quấn lấy thể .

Cổ họng Tần Tu Viễn căng thẳng, đột nhiên buông nàng , khàn khàn : “Ngủ .”

Sau đó, và đưa lưng về phía nàng. Đường Nguyễn Nguyễn rõ, vì thế đưa tay ôm , hình mềm mại dán lên sống lưng cao lớn của , Tần Tu Viễn đột nhiên chấn động. Đường Nguyễn Nguyễn : “Chàng ? vẫn còn khó chịu?”

Tần Tu Viễn cúi đầu thở dài một , : “Nguyễn Nguyễn.”

Đường Nguyễn Nguyễn nghi hoặc hỏi: “Hả?”

Tần Tu Viễn bất đắc dĩ: “Nàng… Nàng thể để một một lát ?”

Đường Nguyễn Nguyễn chút kinh ngạc, : “Tại ? Chàng thích bồi …”

Cô nương thật sự là mềm mại đáng yêu, chỉ là một chút thông suốt. Tần Tu Viễn khàn khàn : “Thích… Thế nhưng, sợ nàng tới gần, nhịn …”

Dứt lời, thể cứng đờ, di chuyển mép giường một chút. Đường Nguyễn Nguyễn chút kinh ngạc, nàng lẩm bẩm : “Nhịn ?”

Vừa , nàng ý thức đúng, nhất thời hổ đỏ mặt. Giọng của Tần Tu Viễn lộ vài phần ủy khuất: “Nàng nhất định ?”

*Thần thoại Trung Hoa như sách Sơn Hải Kinh và Tả truyện thì thao thiết là một trong “Tứ hung” gồm Thao Thiết, Hỗn Độn, Đào Ngột và Cùng Kỳ. Nó mô tả như một loài mãnh thú hung ác, sức mạnh to lớn, tham ăn, thấy gì ăn nấy, là biểu tượng cho sự tham lam dục vọng.

Loading...