Xuyên Về Cổ Đại Làm Bà Chủ Nhỏ - Chương 124

Cập nhật lúc: 2025-04-26 00:38:45
Lượt xem: 84

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trong tiền sảnh rộng lớn, ước chừng hơn ba mươi đại hán đang . Hầu hết bọn họ đều mặc quân phục, một còn mang theo áo giáp, tụm năm tụm ba tụ tập bàn tán chuyện phiếm, Đường Nguyễn Nguyễn chợt nhớ tới cảnh chăn thả gia súc thảo nguyên… Những nam nhân đều cao lớn, rơi mắt Đường Nguyễn Nguyễn là bữa ăn của hai !

Nàng nhỏ giọng hỏi, “Chúng chuẩn nguyên liệu nấu ăn cho bao nhiêu ?”

Thải Bình nhỏ giọng đáp: “Vốn dĩ chúng chuẩn ước chừng cho hai mươi vị quan khách. Bao gồm quan văn và võ tướng, bởi vì lượng chúng mời là mười lăm, còn thêm năm …”

Đường Nguyễn Nguyễn bấm ngón tay tính toán, hiện giờ nơi hơn ba mươi , quan văn ít nhất mười trở lên… Nói như , nguyên liệu nấu ăn dự trữ thiếu một nửa! Nếu đến phủ Trấn Quốc tướng quân mà ăn đủ no, chuyện truyền ngoài còn cho rụng răng ?

Nàng tại chỗ hít một khí lạnh.

Tần Tu Viễn liếc mắt Đường Nguyễn Nguyễn tới tiền sảnh thì bỏ Vi phó tướng và Tiền phó tướng đang chuyện phiếm, trực tiếp tới mà : “Nguyễn Nguyễn, nàng đây?”

Đường Nguyễn Nguyễn miễn cưỡng , còn Thải Vi bên cạnh lộ vẻ mặt lo lắng. Vi phó tướng cùng Tiền phó tướng thấy thế cũng tới, Tiền phó tướng như một, vẫn luôn lớn tiếng, bày vẻ mặt hồn hậu mà : “Bái kiến phu nhân!”

Vi phó tướng cũng ôn hòa : “Bái kiến phu nhân, hôm nay đến quấy rầy…”

Mà cho dù đám võ tướng trong viện chức quan cao thấp thì cũng mặt , đồng loạt : “Bái kiến phu nhân!”

Thanh âm của đông đảo võ tướng rống vang cũng đủ khác chói tai, ngay cả ngọn cây trong sân cũng run rẩy theo. Gương mặt Đường Nguyễn Nguyễn ửng đỏ, nàng thấp giọng : “Chư vị đại nhân đa lễ, đa tạ các vị đến thăm hàn xá, tướng quân và vô cùng vinh hạnh.”

Nàng vốn xinh tuyệt trần, lúc đang là bộ dáng e lệ cũng cho nhẹ nhàng hơn vài phần, bởi ai cũng sợ sự thô lỗ của dọa phu nhân yếu đuối chạy mất. Tần Tu Viễn cảm thấy nàng điều gì đó , liền hỏi: “Nàng ?”

Đường Nguyễn Nguyễn kéo qua một bên, thấp giọng đáp : “A Viễn, đột nhiên nhiều như ? Nguyên liệu nấu ăn của chúng lẽ đủ…”

Tần Tu Viễn cũng nghĩ tới chuyện , mới hỏi : “Còn thiếu bao nhiêu?”

Đường Nguyễn Nguyễn còn gì, Thải Bình luôn: “Thiếu hơn hai mươi …”

Tần Tu Viễn bất đắc dĩ: “Còn lúc Tiền Xuyên và Vi Kiếm ăn mấy món mà nàng nấu cho nên hôm nay ở trong doanh, bọn họ ầm ĩ bàn tán về việc đồ ăn ngon… Mọi liền hô hoán, kéo tới đây.”

Đường Nguyễn Nguyễn dở dở , đây quả thực là tổ chức ăn cơm mà! Đầu óc nàng nhanh chóng xoay chuyển, đang suy nghĩ rốt cuộc thể giải quyết vấn đề no bụng của những . Tần Tu Viễn thấy nàng lo lắng thì trấn an: “Đừng lo lắng.” Hắn thấp giọng: “Lát nữa sẽ cho họ trở doanh trướng thực hiện quân lệnh!”

Ai bảo Nguyễn Nguyễn vui thì tay giải quyết!

Đường Nguyễn Nguyễn vội vàng túm tay áo : “Người tới là khách, thể đuổi đây? Huống chi bọn họ đều là trợ thủ đắc lực của …”

Tần Tu Viễn mỉm : “Không việc gì, nàng khó xử.”

Đường Nguyễn Nguyễn mím môi , : “Đừng đuổi bọn họ , sẽ cố gắng hết sức… lỡ như …”

Tần Tu Viễn vuốt nhẹ lên khuôn mặt nàng, cúi thê tử: “Không cũng , nàng đừng quá miễn cưỡng.”

Đường Nguyễn Nguyễn động tác mật của cho mặt cũng nóng lên vài phần, nàng lập tức : “Vậy về phòng bếp lớn, qua tiếp khách .”

Tần Tu Viễn gật đầu đáp ứng mới buông tay . Trong lòng Đường Nguyễn Nguyễn tính toán về nguyên liệu nấu ăn, suy nghĩ mà trở về phòng bếp lớn, nàng : “Thải Bình, ngươi mau dẫn hai đến Thanh Mộc Trai một chuyến, dựa theo danh sách nguyên liệu nấu ăn mấy ngày đưa mua một phần nữa… Gom đủ lượng để nấu cho ba mươi .”

Thải Bình dụng tâm nhớ kỹ : “Tần Trung cùng Thải Vi ở phía tiếp đãi khách nhân, nếu nô tỳ ở đây, tiểu thư bận rộn quá ?”

Đường Nguyễn Nguyễn lên tiếng: “Ta để Minh Sương tới đây giúp là , còn đại tẩu ở bên , ngươi yên tâm.”

Lúc Thải Bình mới yên tâm rời .

Đường Nguyễn Nguyễn trở phòng bếp lớn, nàng phát hiện tẩu tẩu cùng Thanh Liên đang chỉ huy theo các bước hướng dẫn, ít bột gạo sẵn. Lo lắng trong lòng nàng cũng giảm bớt vài phần, vì thế mới : “Khách nhân hôm nay so với dự tính còn nhiều hơn gấp đôi, nghĩ đến thể diện phủ Trấn Quốc tướng quân chúng nên bảo Thải Bình mua thêm nguyên liệu nấu ăn, việc cấp bách mắt là chúng dâng mấy món ăn cho khách nhân thưởng thức, ăn chờ nguyên liệu nấu ăn trở về… Mọi cũng vất vả quá!”

Vốn thấy nàng ngoài như cũng cảm thấy lo sợ bất an, khi Đường Nguyễn Nguyễn trở về lập tức thông báo cho khốn cảnh mắt giúp họ bình tĩnh một chút. Nàng cũng phân chia công việc một nữa, “Tẩu tẩu, phiền tẩu chỉ dẫn những , chịu trách nhiệm về gia vị và bột gạo.” Sau đó nàng với Thanh Liên: “Thanh Liên, phiền ngươi và bọn họ giúp chưng bánh cuốn.”

Đại tẩu thuận theo gật gật đầu, Thanh Liên thấy Đường Nguyễn Nguyễn lâm nguy mà loạn, trong lòng đột nhiên thêm hai phần hảo cảm đối với nàng, vì thế cũng tạm thời buông bỏ khúc mắc xuống. Bột gạo khuấy lên cẩn thận, Đường Nguyễn Nguyễn sai bưng nồi hấp tới. Nàng : “Bánh cuốn dùng nồi hấp, nhưng chúng dụng cụ đó cho nên sử dụng nồi lớn để hấp cách thuỷ cũng là một cách tương tự.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-co-dai-lam-ba-chu-nho/chuong-124.html.]

Thanh Liên cùng nha hiểu ý gật gật đầu, Đường Nguyễn Nguyễn lấy một cái đĩa lớn : “Trong đĩa quết một lớp dầu lên , đó hấp xong bột bánh mới thể lột một cách thuận lợi .”

Nàng lấy chổi quết nhỏ chuẩn quết dầu đĩa, khéo léo dàn đều hai vòng, bộ đĩa lớp dầu sáng bóng, nàng múc một muỗng bột gạo loãng chậm rãi đổ lên đĩa . Do đĩa sâu lắm nên bột gạo chỉ như một lớp màng mỏng. Thanh Liên chút nghi hoặc: “Trong đĩa … Cho dù đổ đầy thì cũng chỉ một lớp mỏng như , cần đổi thành bát sâu ?”

Đường Nguyễn Nguyễn : “Không cần, tráng bánh mỏng mới .”

Bột gạo trắng tinh khiết phẳng đĩa lớn, nàng cẩn thận bưng đĩa lên đặt lên nồi hấp, lúc nước nóng phía bốc lên, đoán chừng bao lâu là thể chín.

Đường Nguyễn Nguyễn : “Đĩa bánh chỉ thể một cái một , khi chín rưới nước sốt lên là thể ăn luôn.”

Đường Nguyễn Nguyễn lặng lẽ tính toán, một cái nồi hấp lớn thể hấp ba đĩa cùng một lúc, mà những bên ngoài… Một ăn ba cái chỉ sợ là đủ. Nàng quyết định để họ thưởng thức đợt bánh đầu tiên để trì hoãn thời gian nấu ăn.

Đang suy nghĩ thì nước trong nồi sôi trào ngoài.

Nàng mở nắp nồi, bột gạo óng ánh trắng ngần lúc hấp cách thuỷ nên biến thành màu trong suốt, đang dàn phẳng đĩa. Đường Nguyễn Nguyễn dùng vải lót đĩa để cầm lên cho đỡ nóng mới : “Nhất định cẩn thận kẻo bỏng, đó dùng cán gỗ nhẹ nhàng đặt xuống như mới dứt khoát lột bánh .”

Đường Nguyễn Nguyễn mẫu một , động tác của nàng sạch sẽ gọn gàng vô cùng lưu loát, thoáng cái dùng cán gỗ gạt bánh thành từng cuộn. Sau đó múc một muỗng bột loảng trải đều lên mặt đĩa nhỏ. Thanh Liên nghiêm túc các bước nàng hỏi: “Đây chính là bánh cuốn ?”

Đường Nguyễn Nguyễn đáp: “Bánh đủ gia vị, đó chỉ là phần vỏ bánh thôi, chúng thể ăn cùng với nước sốt nấm hương . Mà nếu thích ăn trứng gà thì cũng thể đập một quả trứng tráng đều lên mặt bột bánh, hoặc là thêm chút thịt băm, đó đặt lên hấp cách thuỷ, kết quả cũng giống như .”

Dứt lời, Đường Nguyễn Nguyễn rưới một muỗng nước sốt nấm hương lên, nàng hỏi: “Thanh Liên, ngươi nếm thử ?”

Thanh Liên chút khó tin, món ăn trắng trong như thế sẽ hương vị gì đặc biệt chứ, nhưng mà nếu như nếm thì vẻ nàng nể mặt mũi của Tam phu nhân. Nàng bộ nếm một miếng nhỏ… nếm thì , nhưng ăn miệng thì cả thoải mái, sảng khoái vô cùng!

Đầu tiên là nếm hương vị tươi ngọt của nấm hương, đó ăn lạp xưởng chay, hương vị mềm mại, nước canh nấm hương nồng đậm cùng hương thơm của gạo tinh khiết kết hợp với , khiến còn thỏa mãn. Thanh Liên chút kinh ngạc, các bước món thoạt bình thường gì lạ, nhưng vì hương vị như ?

Nàng khỏi chút nghi hoặc, bèn hỏi: “Phu nhân, học cách bánh cuốn ?”

Đường Nguyễn Nguyễn sửng sốt đáp: “… Đọc sách, cách bánh trong sách.”

Thanh Liên gật gật đầu, : “Tam phu nhân, phần còn của bánh cuốn… Nô tỳ ăn hết ?”

Mẻ bánh cuốn đầu tiên của Đường Nguyễn Nguyễn chính là dùng để nếm thử hương vị, nàng liền hào phóng đáp: “Đương nhiên là !”

Sau đó : “Nếu ngươi thích ăn, còn vài món bánh khác, sẽ dạy cho ngươi!”

Thanh Liên khỏi sửng sốt, phương pháp trù nghệ bình thường đều bái sư mới thể học , nhưng điểm hình như phu nhân còn thèm để ý, đáp ứng một cách sảng khoái như thế… Sắc mặt Thanh Liên đỏ ửng lên, nàng : “Đa tạ Tam phu nhân chỉ điểm…”

Tuy nàng vẫn cảm thấy Tam phu nhân lợi hại bao nhiêu nhưng quả thật Tam phu nhân như thế , nàng cũng tiện khó dễ nữa. Đường Nguyễn Nguyễn : “Việc chỉ điểm để , ngươi giúp hấp thêm mấy nồi bánh cuốn là !”

Thanh Liên giật , lập tức gật gật đầu đáp ứng: “Vâng!”

Mọi đồng tâm hiệp lực cùng động tác đặc biệt nhanh chóng, cho nên chỉ chốc lát mấy đĩa bánh cuốn xuất hiện bàn, Đường Nguyễn Nguyễn thành phẩm xong cũng coi như lòng, nàng gọi một nha tới căn dặn: “Ngươi gọi Minh Sương tới, để cho nàng phụ trách thử món và dâng thức ăn lên.”

Nha gật đầu ngay, qua lâu dẫn Minh Sương phòng bếp lớn.

Minh Sương : “Phu nhân, nô tỳ tới ! Người chuyện gì phân phó nô tỳ ?”

Đường Nguyễn Nguyễn lên tiếng: “Không sai, nhiệm vụ cực kỳ quan trọng giao cho ngươi, hôm nay ngươi phụ trách dâng thức ăn lên.”

Minh Sương : “Chuyện vô cùng dễ dàng, cứ để nô tỳ !”

TBC

Đường Nguyễn Nguyễn : “Không chỉ chuyện đơn giản như , ngươi… Kéo dài thời gian dùng bữa của bọn họ, ví dụ như những đĩa bánh cuốn ăn hơn nửa canh giờ, như chúng mới thể trình lên thêm mấy món ăn.”

Minh Sương lộ vẻ mặt khó xử, nàng : “Chuyện , thế nào mới thoả đây?”

Đường Nguyễn Nguyễn thấp giọng : “Bây giờ bánh cuốn còn nhiều, nhưng sợ rằng bọn họ sớm đói bụng, ngươi cứ lấy hạt dưa rang bơ đó đây bày lên bàn, mời thưởng thức.”

Loading...