Xuyên Về Cổ Đại Làm Bà Chủ Nhỏ - Chương 128

Cập nhật lúc: 2025-04-26 00:40:43
Lượt xem: 53

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trong sương phòng nhỏ hẹp nhất thời yên tĩnh, chỉ lưu tiếng rót rửa chén rầm rầm bên ngoài. Sắc mặt Đường Doanh Doanh ngưng trọng, nàng chút bất an. Một lát , Đường Doanh Doanh ngước mắt lên, thẳng Lưu Thực: “Lưu bá bá gì? Chỉ cần Doanh Doanh thể … Doanh Doanh nhất định sẽ cố gắng hết sức.”

mặt Lưu Thực, Đường Doanh Doanh dám thở mạnh, mà nàng luôn một loại cảm giác áp bách. Lưu Thực nâng chén lên, nhấp một ngụm, thoải mái : “Doanh Doanh cần sợ hãi, việc đối với khác khó nhưng đối với con thì dễ dàng vô cùng.”

Đường Doanh Doanh chút nghi hoặc, Lưu Thực buông chén xuống, tập trung nàng , ánh mắt thâm sâu, ngữ khí bình tĩnh: “Con hãy đến phủ Trấn Quốc tướng quân một chuyến, lấy Hổ Phù của Tần Tu Viễn về.”

Đường Doanh Doanh giật , kinh ngạc : “Hổ Phù? Lấy trộm Hổ Phù của tướng quân là tử tội!”

Mặc dù nàng là nữ tử khuê các nhưng cũng Hổ Phù liên quan đến việc xã tắc an , nếu như mưu toan đánh chủ ý lên Hổ Phù thì nhất định chỉ một con đường chết. Lưu Thực ôn hòa : “Không sai. Thế nhưng, mất Hổ Phù cũng là tử tội.”

Hắn chuyện nhưng giống như đang cùng Đường Doanh Doanh tán gẫu về việc trong nhà, trạng thái hết sức thư giãn. Đường Doanh Doanh ngây ngẩn cả , nàng ngây ngốc hỏi: “Lưu bá bá… Vì binh phù ?”

Sắc mặt Lưu Thực lạnh lùng, nhưng ngữ khí vẫn ôn hòa: “Doanh Doanh, cô nương gia như con gả cho là chuyện quan trọng, còn những chuyện bên cạnh thì nên hỏi quá nhiều là .”

Đường Doanh Doanh ngẩn , hậm hực rũ mắt: “Doanh Doanh …”

Dừng một chút, nàng : “ mà, con thể lấy binh phù đây? Nếu quân Tần đại tướng và Đường Nguyễn Nguyễn thì nhất định bọn họ sẽ bỏ qua cho con!”

Nàng nhớ tới thấy Tần Tu Viễn, đôi mắt phượng tràn ngập sát ý thì trong lòng khỏi chút buồn bã. Sắc mặt Lưu Thực thản nhiên, : “Bọn họ mở Xuân Nhật Yến ? Doanh Doanh thể nhân cơ hội mà lẻn .”

Đường Doanh Doanh vốn sự Xuân Nhật Yến cũng là tìm hiểu một chút nhưng nghĩ tới bây giờ nhận khoai lang nóng bỏng tay như , nàng : “ Xuân Nhật Yến nhiều tai mắt, con… Lỡ như con thể trở thì ?”

Ngón tay Lưu Thực vuốt nhẹ chén , cầm lên đùa bỡn trong lòng bàn tay, nhẹ giọng : “Con là nữ nhi của Đường Các Lão, cho dù phát hiện thì tỷ phu con cũng nể mặt Đường Các Lão, sẽ giao con cho Hoàng thượng. Mà nếu con binh phù trong tay thì hãy rời khỏi phủ Trấn Quốc tướng quân , Lưu bá bá sẽ an bài ở ngoài cửa tiếp ứng cho con, chứ?”

Đường Doanh Doanh chút sợ hãi, nàng run rẩy : “ mà…”

Sắc mặt Lưu Thực dần lạnh lùng, mang theo sát ý thể cự tuyệt: “Không con vẫn luôn miệng , vì Thư Mặc thì chuyện gì cũng thể ?”

Hắn một mặt gây áp lực, còn một mặt dụ dỗ : “Doanh Doanh , Lưu bá bá con từ nhỏ đến lớn, xét về tài học, dung mạo thì thứ gì Nguyễn Nguyễn cũng bằng, nhưng hết tới khác chỉ vì cái danh thứ xuất, ở bất cứ nơi nào cũng nàng đè lên đầu, chẳng lẽ thấy ủy khuất ?”

Đường Doanh Doanh cắn môi , lời nào. Lưu Thực tựa như một trưởng bối ngữ trọng tâm trường* mà : “Hiện giờ nàng gả đến phủ Trấn Quốc tướng quân, qua vài năm Tần Tu Viễn sẽ lập công trạng và kế thừa tước hiệu, đến lúc đó nàng chính là phu nhân của Trấn Quốc Công, còn con thì ?”

Hắn từng bước dụ dỗ, : “Con gả cho một tiểu quan bình thường thê tử, tức phụ của đương triều Tả tướng? Con hãy lựa chọn tương lai cho bản .”

Đường Doanh Doanh hiểu rõ đây là một giao dịch. Sắc mặt nàng chút trắng bệch, ngón tay nắm chặt chén , nàng cũng hiện giờ lợi thế gì khác, nếu là đánh cuộc một phen thì trả giá cái gì. Dường như nàng đang ở một ngã ba, bây giờ lựa chọn bên trái bên , sự khác biệt thể ảnh hưởng đến hạnh phúc nửa đời của nàng . Đường Doanh Doanh do dự hồi lâu, Lưu Thực cũng thúc giục nàng , vẫn bình tĩnh uống như , nhưng trong lòng rõ, nàng càng suy nghĩ càng lâu thì phần thắng của càng lớn. Một lúc lâu , ánh mắt Đường Doanh Doanh từ mê mang dần dần biến thành kiên định, dường như hạ quyết tâm, nàng hờ hững buông chén xuống, về phía Lưu Thực : “Lưu bá bá, con đồng ý với bá.”

Lưu Thực hài lòng gật đầu, đó thấp giọng : “Được, Lưu bá bá sẽ chờ tin lành của con.”

Mà Đường Doanh Doanh chút lo lắng, nàng to gan hỏi: “Nếu con lấy binh phù… Mà Thư Mặc ca ca tiếp nhận con, bây giờ?”

Nàng nhất định đảm bảo để rủi ro lớn như xảy . Lưu Thực lạnh nhạt : “Chỉ cần Lưu bá bá nhận con tức phụ, thể đồng ý.”

Đường Doanh Doanh xong, mặt lộ ý , nàng : “Được, Doanh Doanh sẽ cố gắng hết sức.”

Hai bí mật bàn bạc một thời gian, Đường Doanh Doanh mới đội màn che lên đầu, dẫn Bảo Ngân rời . Nàng nhấc váy lên, chậm rãi xuống lầu nhưng thấy một bóng dáng quen thuộc. Công tử dựa cầu thang, ngẩng đầu, ánh mắt sáng quắc Đường Doanh Doanh, dường như cách màn che cũng thể nhận nàng, mái tóc màu đen như mực duỗi thẳng , tôn lên vẻ tuấn tú như ngọc. Ánh mắt Đường Doanh Doanh ngưng tụ, nàng bước nhanh hơn, lướt qua vội vàng rời .

“Doanh Doanh!” Khi ngang qua , nàng bất ngờ nam nhân ngăn . Đường Doanh Doanh nhíu mày, giãy giụa mà : “Lưu Thư Nhiễm! Huynh buông !”

Khóe miệng Lưu Thư Nhiễm khẽ căng thẳng, : “Ta chuyện với .”

Đường Doanh Doanh lạnh lùng : “Ta gì để với .”

Lưu Thư Nhiễm chút tức giận, : “Nếu , sẽ buông tay, bằng , sẽ vẫn quấn lấy .”

Đường Doanh Doanh tức giận: “Huynh?”

Lưu Thư Nhiễm thấp giọng: “Đây là nơi để chuyện, hãy theo .”

Đường Doanh Doanh còn cách nào khác, đành kéo khỏi Thiên Hương Lâu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-co-dai-lam-ba-chu-nho/chuong-128.html.]

Xe ngựa của Đường Doanh Doanh còn tới mà xe ngựa của Lưu Thư Nhiễm chờ ở nơi .

“Lên xe .” Lưu Thư Nhiễm . Vẻ mặt Đường Doanh Doanh tình nguyện: “Huynh dẫn ? Ta sẽ !”

Lưu Thư Nhiễm , gương mặt thanh tú hiện một tia bất đắc dĩ: “Ta chỉ mấy câu với , đó sẽ đưa về phủ.”

Ánh mắt trong suốt nàng , lộ vẻ dịu dàng. Đường Doanh Doanh thích dáng vẻ của như , thể nàng cứng đờ, vẫn bất động di chuyển. Lưu Thư Nhiễm : “Sao, sợ?”

Đường Doanh Doanh đáp: “Ai sợ ?”

Dứt lời, nàng xách váy, dùng sức đạp ghế lên xe ngựa. Lưu Thư Nhiễm theo phía , khẽ : “Vẫn tính tình như cũ.”

Trong xe chút chật chội, hai đối diện , khí cảm giác hổ khó hiểu. Đường Doanh Doanh lạnh lùng : “Có chuyện thì mau , bổn tiểu thư đang bận rộn.”

Lưu Thư Nhiễm ôn hòa nàng , trầm giọng hỏi: “Doanh Doanh, và cha gì?”

Ánh mắt Đường Doanh Doanh dừng , nàng lập tức khẽ trách móc: “Liên quan gì đến ?”

Lưu Thư Nhiễm nhanh chậm đáp : “Muội , cũng . Hắn đến phủ Trấn Quốc tướng quân lấy một món đồ, đúng ?”

Sắc mặt Đường Doanh Doanh ngẩn , nàng : “Nếu , còn tới hỏi gì nữa?” Nàng ở bên ngoài luôn giả bộ đoan trang ôn thuận, nhưng ở mặt Lưu Thư Nhiễm thì thấy như phiền, dứt khoát lưu tình với . Dứt lời, nàng dậy xuống xe.

Lưu Thư Nhiễm nắm lấy tay nàng : “Doanh Doanh, chờ một chút!”

Đường Doanh Doanh ngã xuống, hất tay quát: “Vô lễ!”

Lưu Thư Nhiễm chút khó xử: “Được, là thất lễ… Thế nhưng nhất định việc ? Muội rằng, thứ liên quan trọng đại, nếu thật sự xảy sơ hở gì thì thể sẽ khiến cho triều đình chấn động, đến lúc đó, cho dù là mười mạng của cũng sống nổi, hiểu ?”

Khóe miệng Đường Doanh Doanh khẽ giật giật, sợ ? Đương nhiên nàng sợ, nhưng vì Thư Mặc ca ca của , nàng cũng thử một .

Nàng : “Huynh cần lo cho , ngay cả khi việc thất bại thì chắc đẩy đến ngự tiền, miễn là đ.â.m một nhát d.a.o lưng thì sẽ an .”

Hàng lông mày thanh tú của Lưu Thư Nhiễm nhíu . Đường Doanh Doanh : “Hơn nữa lỡ như chuyện mà thành công thì sẽ thể thứ .”

Lưu Thư Nhiễm nàng : “Cha hứa với chuyện gì?”

Đường Doanh Doanh : “Huynh đoán ? Huynh thử đoán xem…” Vẻ mặt trêu ghẹo của nàng tựa như đang chờ dáng vẻ thẫn thờ của . Môi Lưu Thư Nhiễm chút trắng bệch, : “Muội, gả cho đại ca ?” Sau đó, lẩm bẩm: “Không, cha sẽ đồng ý.”

Giọng của trở nên nhỏ dần, dường như sức mạnh. Đường Doanh Doanh khinh thường bộ dáng của Lưu Thư Nhiễm nhất, chỉ một bộ dáng bề ngoài chút và tính tình ôn hòa, nhưng dường như cốt khí, còn là thứ xuất, nàng cố gắng vượt lên để giành điều nhưng luôn giữ bộ dạng an tâm với hiện tại. Đường Doanh Doanh cao ngạo : “Nếu lấy Hổ Phù, Lưu bá bá đáp ứng đây? Vừa thể đánh đổ chính địch, thể cùng Các Lão kết , vì bá bá cự tuyệt?”

Môi Lưu Thư Nhiễm khẽ run rẩy, mất sự bình tĩnh : “Muội nhất định gả cho ? Muội thích nhiều như ?”

Đường Doanh Doanh , gằn từng chữ: “ , thứ nhất thế gian , đều .”

Lưu Thư Nhiễm trầm giọng: “ đại ca , chung tình với tỷ tỷ nhiều năm, cố gắng , cho dù gả … Hắn cũng…”

TBC

Đường Doanh Doanh giận mà ngược : “Huynh cũng như thế nào? Sẽ liếc mắt một cái?”

Lưu Thư Nhiễm mím môi , Đường Doanh Doanh phục: “Vậy thời gian cả đời để lấy trái tim .”

Sắc mặt Lưu Thư Nhiễm trắng bệch, lẩm bẩm : “Doanh Doanh, đối với …”

Đường Doanh Doanh trừng mắt, như sợ miệng: “Ta , cũng . Lưu Thư Nhiễm, nể tình quen nhiều năm, khuyên cũng tranh giành mới , bằng , với phận thứ xuất đeo bám cả đời, sẽ khó thể mặt gì.”

Lưu Thư Nhiễm : “Thứ xuất thì ? Muội gả cho ca ca thì thể thoát khỏi phận ?”

Sắc mặt Đường Doanh Doanh vui: “Cho dù thoát khỏi thì cũng đè lên đầu bọn chúng!”

Lưu Thư Nhiễm giật giật môi, khuyên nàng nhưng điều vô dụng, cuối cùng chỉ một câu: “Vạn sự cẩn thận, hy vọng … Đừng hối tiếc.”

Đường Doanh Doanh vô cùng cố chấp: “Ta tuyệt đối hối hận.”

Loading...