Xuyên Về Cổ Đại Làm Bà Chủ Nhỏ - Chương 137

Cập nhật lúc: 2025-04-26 00:44:07
Lượt xem: 76

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thanh Hiên giật , há miệng dám giải thích chuyện mẫu phi của Thái Tử qua đời, về phía Thái Tử, thần sắc Thái Tử vô cùng thản nhiên, : “Đa tạ phu nhân, nhưng mà mẫu qua đời từ sớm.”

Đường Nguyễn Nguyễn chút kinh hãi, nàng vội vàng : “Xin thứ … Ta cố ý đến chuyện .” Dừng một chút, nàng trấn an: “Vậy khi ngươi rảnh rỗi thể cùng Thanh Hiên tới đây là , ngày thường cũng nhàn rỗi, thể đồ ăn vặt cho các ngươi ăn.”

Thái Tử Đường Nguyễn Nguyễn, ánh mắt nàng thuần khiết hàm chứa sự quan tâm, thoải mái mời bọn họ đến ăn, tựa hồ trong thế giới của nàng hề bất cứ khúc mắc nào. Từ khi mẫu phi của qua đời thì những bên cạnh đối với cũng đều bởi vì phận Thái Tử của , ai giống mẫu phi, yêu thương và chiếu cố vô điều kiện.

Hắn Đường Nguyễn Nguyễn, nàng giống như một đại tỷ hiểu lòng , như thể ở bên cạnh nàng vẫn luôn là một hài tử đơn giản. Trong lòng Thái Tử xúc động, : “Đa tạ tướng quân phu nhân, sẽ nhớ kỹ.”

Lời trịnh trọng như thế khiến Thanh Hiên cũng chút ngoài dự liệu. Một bình nước ép dưa chuột tuyết lê cạn đến đáy, thời gian cũng gần chạng vạng. Thái Tử thấy canh giờ còn sớm thì cũng dậy chắp tay : “Hai vị phu nhân, hôm nay đa tạ tiếp đãi! Trời cũng tối , chúng quấy rầy nữa.”

Dứt lời, liếc mắt Vương Hạo Tường một cái. Vương Hạo Tường uống cạn đến giọt nước dưa chuột tuyết lê cuối cùng, còn chút lưu luyến rời, nhưng ngại phận hiện giờ là “ca ca” của Thái tử nên cũng đành dậy : “Đa tạ! Ta đưa trở về.”

Đường Nguyễn Nguyễn mỉm gật đầu, Vương Vân Vọng : “Được, để Thanh Hiên tiễn các ngươi .”

Dứt lời, Thanh Hiên liền dậy, mang theo hai vị thiếu niên bước khỏi Phi Hiên Các.

Hoàng hôn buông xuống, ba thiếu niên sóng vai mà , thỉnh thoảng còn đùa một phen, áng mây hồng phía chân trời thấy bọn họ tiêu sái tuấn tú như thế, cũng chút đỏ mặt.

Đường Nguyễn Nguyễn và Vương Vân Vọng ở trong sân cũng khỏi ….

…..

Tần Tu Dật và Tần Tu Viễn từ bên ngoài trở về, hai đang nghị sự thì thấy đối diện tới, Tần Tu Viễn cũng theo bản năng ngước mắt lên… Là Thanh Hiên?

Phía còn hai thiếu niên theo. Ánh mắt Tần Tu Viễn chạm tới Vương Hạo Tường, gật đầu. Nhi tử của Vương thái úy, tất nhiên là gặp qua… khi thấy Thái Tử, mặt rốt cục cũng lộ một tia kinh ngạc, mắt phượng khẽ nhướng, cảm thấy vô cùng bất ngờ. Lúc , Thanh Hiên cũng thấy và Tần Tu Dật thì nhất thời chút chột , cảm thấy thể vì chuyện trách cứ, nhưng thể coi như thấy bọn họ, vì thế đành cung kính nghênh đón. Thanh Hiên tiến lên chào hỏi: “Bái kiến Nhị thúc, bái kiến Tam thúc!”

Tần Tu Dật lên triều ba năm, cho nên cũng nhận Thái Tử, chỉ cho rằng đó là bằng hữu của Thanh Hiên. Tần Tu Viễn gật đầu, : “Các ngươi mới tụ họp ?”

Thanh Hiên chút câu nệ mà đáp: “Vâng, ! Ha ha…”

Tần Tu Viễn thoáng qua Thanh Hiên nhưng cũng gì. Hắn bình tĩnh Thái Tử, Thái Tử cũng ngước mắt , một lát Thái Tử theo lễ tiết của Thanh Hiên mà cúi đầu: “Bái kiến tướng quân, Tần Nhị công tử.”

Tần Tu Viễn lạnh nhạt : “Công tử quang lâm hàn xá, quả thực là bồng tất sinh huy*. Không hôm nay công tử tới đây là chuyện gì quan trọng ?”

Thái Tử : “Nói đến cũng hổ thẹn, chúng tới vì trù nghệ của phu nhân.”

Hắn thản nhiên, cũng chắc chắn Tần Tu Viễn sẽ chuyện cho phụ hoàng nên dứt khoát thẳng. Tần Tu Viễn thì bất ngờ, : “Như thì… Hy vọng công tử thất vọng.”

Thái Tử lạnh nhạt : “Quả thật là danh bất hư truyền, chúng chuyến thật uổng.”

Tần Tu Viễn gật gật đầu, : “Sắc trời còn sớm, hai vị công tử về nghỉ ngơi sớm .”

Thái Tử mà gật đầu, nếu chỉ sợ cửa cung sẽ khoá . Thanh Hiên vội vàng lôi kéo hai cửa đưa bọn họ lên xe ngựa. Nhìn xe ngựa của Thái Tử xa Thanh Hiên cũng thở dài một . Dù phận Thái Tử tôn quý, nếu lỡ như xảy chuyện gì thì thể gánh vác , cho nên cả ngày hôm nay vô cùng khẩn trương. Hắn xoay , đang chuẩn bước cửa lớn phát hiện Tần Tu Viễn gần đó khoanh tay chờ . Trong lúc nhất thời, cảm giác da đầu chút tê dại, đành ngoan ngoãn qua, ngượng ngùng : “Tam thúc…”

Tần Tu Viễn như , : “Lá gan nhỏ.”

Thanh Hiên : “Tam thúc… Con nếu dẫn… Công tử đến phủ Trấn Quốc tướng quân thì , nhưng đây là chủ động đề cập con quả thật tiện cự tuyệt.”

Tần Tu Viễn Thanh Hiên là hài tử chừng mực, nhíu mày : “Rốt cuộc là chuyện gì ? Làm thể chủ động đề cập đến?”

Thanh Hiên thở dài, : “Thái Tử và Vương Hạo Tường phủ chúng mở Xuân Nhật Yến, nên cũng đến góp vui, ai ngờ sáng nay Thái Tử Hoàng thượng ngăn , kéo dài đến chiều mới tới.”

Tần Tu Viễn hỏi: “Cho nên các ngươi ở trong phủ cả buổi chiều nay ?”

Nếu chỉ ở trong phủ Trấn Quốc thì còn dễ dàng che mắt khác một chút. Hắn thấy Tần Tu Viễn dường như tức giận thì mới tiếp tục : “Vâng, buổi chiều Tam thẩm còn nấu cho chúng con chút thức ăn, chúng con liền ở các Phi Hiên Các cả buổi chiều nay, cả.”

Tần Tu Viễn dường như chút vui: “Các ngươi thoải mái.” Hắn tiếp tục hỏi: “Thái Tử cải trang tuần, còn ai ?”

Thanh Hiên : “Chỉ ba chúng con và thái giám bên trong Đông cung chuyện, khi Thái Tử tới Phi Hiên Các thì dối của Vương Hạo Tường, Tam thẩm cũng hỏi nhiều, mẫu con tuy rằng ở đây, nhưng cũng phận thật sự của Thái Tử.”

Tần Tu Viễn gật đầu dặn dò: “Chuyện Thái Tử tới đây, tuyệt đối truyền ngoài!”

Thanh Hiên : “Vâng, con nhớ kỹ .” Dừng một chút, : “ mà Tam thúc… Vừa khi Thái Tử lên xe với con…”

Tần Tu Viễn nghi ngờ : “Nói cái gì ?”

Thanh Hiên vẻ mặt ẩn ưu sầu: “Hắn… nếu thời gian sẽ đến.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-co-dai-lam-ba-chu-nho/chuong-137.html.]

Tần Tu Viễn xong nhất thời im lặng.

Trong Phi Hiên Các, Đường Nguyễn Nguyễn nhẹ nhàng xoáy bấc đèn, đèn trong màn đêm sáng lên vài phần, chiếu lên dung mạo kiều diễm của nàng càng thêm dịu dàng hơn nữa. Tần Tu Viễn phòng ngủ, đúng lúc thấy một màn . Đường Nguyễn Nguyễn ngước mắt lên, ôn nhu : “Đã về ?”

Tần Tu Viễn gật gật đầu: “Ừm, bọn họ ?”

Đường Nguyễn Nguyễn chút ngoài ý , : “Chàng gặp Thanh Hiên?”

Tần Tu Viễn : “Không sai… Nghe nàng nấu điểm tâm cả chiều nay cho chúng, mấy hài tử đó khen ngợi nàng nhiều.”

Đường Nguyễn Nguyễn một chút, : “Hài từ đều thích mấy món ăn vặt.”

Tần Tu Viễn khuôn mặt nàng mệt mỏi liền ân cần : “Sao , nàng mệt ?”

Tần Tu Viễn nhớ tới sáng sớm hôm nay Đường Nguyễn Nguyễn dậy chuẩn Xuân Nhật Yến, cùng ở tiền sảnh chào hỏi cả buổi sáng, nàng còn trải qua chuyện của Đường Doanh Doanh, chắc hẳn là mệt mỏi. Không ngờ nàng còn sức mấy món ăn vặt cho đám tiểu tử ?

Nghĩ đến đây, khỏi chút oán giận Thanh Hiên, vì nhất định đưa Thái Tử và Vương Hạo Tường đến, nếu Nguyễn Nguyễn mệt mỏi thì bây giờ?

Đường Nguyễn Nguyễn thấy quan tâm liền nũng nịu : “Mệt, mệt đến nỗi thẳng lưng .”

Dứt lời, nàng lên nhẹ nhàng vặn cổ tay, đưa tay xoa xoa vòng eo, đôi mắt nghịch ngợm chớp chớp,  nhu hoà chân thành . Tần Tu Viễn khẽ nuốt nước xuống cổ họng, bất động thanh sắc tới. Hắn đưa tay nhẹ nhàng đặt thắt lưng của nàng, : “Có đau ở đây ?”

Hắn đặt tay xuống lưng nàng nhẹ nhàng xoa bóp. Đường Nguyễn Nguyễn hé miệng : “Ừm… là đau đó.”

Tần Tu Viễn xong liền nghiêm túc xoa xoa cho nàng, : “Lần đừng vì họ mà như thế nữa, sẽ bản nàng mệt mỏi.”

TBC

Bàn tay ấm áp của cách một tầng y phục vuốt ve vòng eo nàng, lực đủ cho nàng cảm thấy thả lỏng một chút. Thắt lưng Đường Nguyễn Nguyễn thật sự quá nhỏ, dường như hai bàn tay cũng thể giữ chặt. Tần Tu Viễn dám dùng sức quá mạnh, sợ dùng lực đạo lớn sẽ nàng đau. Đường Nguyễn Nguyễn chỉ cảm thấy nghiêm túc, vì thế một tấc tiến một thước, : “Còn bả vai cũng đau nữa!”

Bộ dáng nũng của nàng kiều diễm quyến rũ, cho cách nào cự tuyệt. Tần Tu Viễn bất đắc dĩ nhẹ nhàng đặt hai tay lên vai nàng. Bả vai nàng mỏng manh gầy yếu, sờ lên khiến chút đau lòng. Ngón cái dùng sức, nhẹ nhàng ấn vai và cổ nàng, theo huyệt vị đau nhức, từng chút từng chút xoa bóp. Vẻ mặt Đường Nguyễn Nguyễn hưởng thụ, còn mang theo vài phần ngây thơ, Tần Tu Viễn nàng cũng cảm thấy thú vị đến cực điểm. Hắn nhịn trêu chọc nàng. Hắn lưng nàng, nắm chặt vai nàng và đột nhiên cúi đầu, ngậm vành tai nhỏ nhắn của ái thê. Đường Nguyễn Nguyễn sửng sốt, nàng phát hiện giữ chặt thể nhúc nhích. Tần Tu Viễn tựa như nhấm nháp một viên kẹo tuyệt vời, dịu dàng vô cùng mà trêu chọc nàng. Hơi thở quen thuộc phả bên tai nàng, cho Đường Nguyễn Nguyễn thấy buồn ngứa, bất giác rụt . Nàng ngay lập tức đẩy , : “Chàng … là mát xa cho … Sao nghiêm túc chút nào…”

Tần Tu Viễn cúi đầu : “Phu nhân hưởng thụ như thế, dù cũng cho chút phần thưởng chứ?”

Đường Nguyễn Nguyễn đỏ mặt : “Thưởng? Phục vụ đòi thù lao ? Vậy cần…”

Hai gò má nàng đỏ bừng, còn cố ý vòng qua tự nhanh chóng bò lên giường, giống như như thể tránh né . Tần Tu Viễn nhưng cũng nàng thật sự mệt mỏi, nên trêu chọc nàng nữa, ôn nhu : “Nàng ngủ .”

Dứt lời cũng tắm rửa. Đợi Tần Tu Viễn trở về Đường Nguyễn Nguyễn dường như ngủ . Tần Tu Viễn ở bên giường nàng, lông mi của cô nương khẽ vểnh lên, che mắt như hai cái quạt nhỏ, đôi môi đỏ mọng của nàng đầy đặn, tựa như một quả đào mặc cho hái. Hắn thấy chút động tâm, liền nhẹ nhàng cúi xuống. Đôi môi ấm áp nhẹ nhàng in lên đôi môi đào đỏ tươi , tư vị ngọt ngào đến cực điểm. Đường Nguyễn Nguyễn cho tỉnh giấc, nàng lẩm bẩm: “Chàng tắm xong ?”

Tần Tu Viễn thấp giọng: “Ừm… Nàng cứ tiếp tục ngủ .”

Dứt lời thổi tắt đèn, đó cẩn thận lên giường. Cũng từ lúc nào quen với việc cùng nàng ngủ chung, cho dù điều gì, nhưng việc đầu tiên khi tỉnh thấy là nàng, chuyện cho bản vô cùng cao hứng. Ngay khi Tần Tu Viễn cho rằng Đường Nguyễn Nguyễn ngủ thì Đường Nguyễn Nguyễn nhẹ giọng : “Hài tử mà Thanh Hiên đưa đến hôm nay… Có chút đáng thương, nhỏ như mà mẫu còn.”

Tần Tu Viễn sửng sốt, suy nghĩ một chút nàng là Thái Tử, liền : “Hắn với nàng ?”

Đường Nguyễn Nguyễn mơ hồ đáp một tiếng, nàng tiếp: “Thiếp bảo nếu rảnh rỗi thì đến chơi… Hài tử mẫu bên cạnh thực sự cô đơn.”

Nàng là luôn sự đồng cảm vượt qua thường.

Trong màn đêm yên tĩnh, Tần Tu Viễn khẽ nhếch khóe miệng: “Sao nàng đối xử với ai cũng ?”

Đường Nguyễn Nguyễn mơ mơ màng màng : “Hả? Cũng … Thiếp chỉ đối xử với những thích.”

Tần Tu Viễn đưa tay ôm lấy nàng, lặng lẽ : “Vậy nàng chỉ thể đối xử với nhất thôi.”

Cũng Đường Nguyễn Nguyễn thấy , nàng đáp: “A…”

Tần Tu Viễn thấp giọng : “Có nàng thích hài tử ?”

Đường Nguyễn Nguyễn chút mơ hồ đáp : “… Hài tử đáng yêu…”

Nàng thật sự là cực kỳ mệt mỏi nên năng chút lộn xộn. Tần Tu Viễn càng lúc càng tỉnh táo, kề sát nàng nhẹ giọng : “Thật , cũng thích hài tử…”

*Bồng tất sinh huy(蓬荜生辉): nhà tranh rực rỡ/phát sáng (lời khách sáo), thường dùng khi khách quý tới nhà hoặc tặng một vật trang hoàng nhà cửa, rồng đến nhà tôm; quý khách đến nhà; thật là vinh hạnh…

 

Loading...