Xuyên Về Cổ Đại Làm Bà Chủ Nhỏ - Chương 139
Cập nhật lúc: 2025-04-26 00:44:56
Lượt xem: 61
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Dứt lời, nàng lượt xếp mấy chén lớn , đó bắt đầu phân chia mì. Động tác của nàng thành thạo, một tay gắp mì, mì ngoan ngoãn theo đũa, đó trơn tuột rơi trong chén lớn, một muỗng súp đổ xuống, đó đặt trứng chiên lên, lúc mới đại công cáo thành!
Minh Sương nhanh nhẹn chạy ngoài, chỉ chốc lát thì tụ tập đầy đủ ở bên cạnh bàn tròn trong sân. Trên bàn tròn bày sáu chén mì, mỗi một chén mì đều đặt một quả trứng chiên tròn trịa đầy đặn. Đường Nguyễn Nguyễn còn chuẩn các loại gia vị như hành hoa, rau thơm để tự bỏ . Tần Tu Viễn tới cuối cùng, thấy vẻ mặt đang thèm thuồng của mà bất giác chút buồn , liền : “Ngồi xuống cùng ăn .”
Minh Sương kinh ngạc thoáng qua Tần Tu Viễn: Trước tướng quân luôn lạnh lùng nghênh đón bất kỳ ai, bây giờ thiện như ?
Nàng khỏi thêm vài , tựa như xác nhận sự thật. Tần Trung yên lặng xuống, tuy rằng trong lòng cảm thấy nhưng thật sự luyến tiếc bát mì . Đường Nguyễn Nguyễn rửa tay tới, nhưng nàng chỉ thấy Thải Bình, mà thấy Thải Vi, vì thế liền hỏi: “Thải Vi ?”
Minh Sương nuốt nước miếng, : “Thải Vi thể nàng thoải mái, nên khẩu vị gì.”
Tần Trung Lập ngước mắt lên, vội vàng hỏi: “Thải Vi ?”
Minh Sương : “Ta cũng … Ta hỏi nàng, hình như nàng cũng để ý tới khác…”
Tần Trung chút yên, cũng xem một chút. Sau đó lên : “Phu nhân, thuộc hạ đưa mì cho Thải Vi…. Thuộc hạ ăn cùng nàng.”
Đường Nguyễn Nguyễn mỉm , động viên : “Đi , xem nàng cần mời đại phu .”
Tần Trung gật đầu, đó liền bưng chén về phía chỗ ở của nha . Đường Nguyễn Nguyễn với Thải Bình: “Thải Bình, đến đây xuống ăn.”
Thải Bình : “Vâng…”
Sau đó yên lặng xuống, nhưng nàng tựa hồ cũng chút tâm sự. Đường Nguyễn Nguyễn cảm thấy điều thích hợp nhưng , nàng cũng chậm rãi xuống.
Bây giờ chỉ Tần Tu Viễn và Minh Sương thể ăn mì một cách bình thản. Tần Tu Viễn dùng đũa nhấc lên một gắp mì, đưa miệng… Sợi mì trộn lẫn với nước sốt phong phú, hương vị đậm đà mịn màng, cay nhưng toả mùi thơm ngọt ngào của trứng gà, nhai hai cái nhịn nuốt mỹ vị , đó con trùng ham ăn trong bụng liền kêu gào khiến vội vàng ăn thêm một miếng nữa. Tuy rằng mì nóng nhưng Tần Tu Viễn vẫn nhịn mà ăn liên tiếp mấy miếng lớn, cảm giác hạnh phúc tràn ngập trong khoang miệng khiến ngừng cũng ngừng !
Một bát mì om trứng khai vị cho một ngày mới!
Minh Sương vô cùng hứng thú với trứng gà, nàng dùng đũa gắp trứng chiên lên, trứng so với lúc chiên dầu xong còn mềm hơn một chút, lớp da vốn cháy thơm bọc ít nước sốt, cũng là hương vị gì. Minh Sương cẩn thận thổi cho bớt nóng, đó mở miệng cắn trứng chiên… Trời ơi! Giống như một chiếc túi nhỏ ! Trứng chiên thấm đầy nước sốt, khi Minh Sương dùng răng cắn rách thì nước sốt thơm ngát đậm đà thoáng cái trào trong miệng, thiếu chút nữa phun ! Nóng bỏng đến nỗi nàng hít , mơ hồ : “Quá… Quá ngon!”
Tần Tu Viễn nhíu mày, liếc mắt nàng một cái: Tướng ăn của cô nương thật sự là một lời khó hết.
Minh Sương cũng cảm thấy ánh mắt Tần Tu Viễn nên lập tức thu phản ứng, đó bắt đầu nhẹ nhàng cắn xuống miếng thứ hai. Đối với trứng chiên, hương vị của lòng trắng trứng và lòng đỏ trứng là khác . Lòng trắng trứng giống như một bọc chứa, thể bọc nước dùng với và đưa miệng, nhưng lòng đỏ trứng hút nước súp, cho hương vị của mì đổi, nó thể cho hương vị mới và tươi ngon hơn, trở nên cay cay và đậm đà.
Ăn một miếng lòng đỏ trứng tươi ngon, ăn một miếng mì. Hương vị quả thực cho dừng cũng ! Minh Sương ăn đến mức miệng đỏ bừng, nhưng vẫn thể dừng ….
hai bên còn kịp hưởng hết chén mì . Chỗ ở của nha ở phía Phi Hiên Các, ngày thường cũng chỉ Thải Vi, Thải Bình và Minh Sương ở bên .
Lúc Tần Trung còn tới viện thấy Thải Vi một ghế đá. Thân thể tú lệ của nàng nghiêng tựa bàn, nàng vô cùng mệt mỏi. Hắn bưng hai bát mì tới, : “Thải Vi.”
Thải Vi đầu thấy Tần Trung đang ngây ngô , sắc mặt nàng chút mất tự nhiên, : “Sao tới đây?”
Tần Trung ân cần : “Nghe cô nương thoải mái, tới xem một chút…”
Thải Vi : “Ta .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-co-dai-lam-ba-chu-nho/chuong-139.html.]
Tần Trung : “Nàng ăn chút mì ? Đây là phu nhân tự tay .”
Thải Vi liếc mắt một cái, ánh mắt Tần Trung chân thành mang theo một tia lo lắng. Nàng tự giác : “Bây giờ ăn… Huynh ăn .”
Tần Trung bưng bát mì vẫn kiên trì : “Nàng ăn một miếng ? Nếu sẽ đói.”
Thân hình cao lớn, còn đang thẳng tắp, thành thật mà bưng mì chịu . Thải Vi bất đắc dĩ đành : “Vậy cứ đặt xuống .”
“Được !” Tần Trung vui vẻ, : “Chén cho cô nương!”
Hắn đặt hai chén mì bàn đá, đó đẩy một trong hai chén đến mặt Thải Vi. Thải Vi , khỏi chút kinh ngạc… Trong chén của , hai quả trứng chiên?
Nàng về phía Tần Trung, trong chén chỉ mì, một quả trứng chiên cũng . Thải Vi thấp giọng hỏi: “Cái … Tại hai bát giống ?”
Tần Trung hắc hắc, : “Ta ăn nhanh nên ăn hết trứng .”
Thải Vi chút hoài nghi, : “Thật ?”
Tần Trung nghiêm túc gật đầu, : “ ! Ta ăn trứng .” Hắn chút chột , nhưng mặt vẫn mang theo nụ . Thải Vi gật đầu, trong lòng chút khó xử: Hai quả trứng cộng thêm một bát mì lớn, mà ăn hết đây?
Nàng liếc mắt Tần Trung một cái, cầm đũa bắt đầu ăn mì. Lúc đang ăn thì đột nhiên thấy một quả trứng gắp trong bát.
TBC
Hắn kinh ngạc ngước mắt lên, Thải Vi đỏ mặt : “Ta… Ta ăn hết sợ sẽ lãng phí, ăn giúp một quả.”
Tần Trung nuốt mì trong miệng xuống, khuôn mặt nghẹn đến đỏ bừng, đó hắng giọng, : “Đa tạ.”
Không tại mà trong lòng Tần Trung vài phần cao hứng. Cô nương sẵn sàng chia sẻ thức ăn với , nghĩa là… Không ghét bỏ ?
Tần Trung trứng chiên trong chén, vốn là lặng lẽ chia phần của cho nàng… Nàng nhỏ bé như , thể , tất nhiên bồi bổ nhiều hơn. Thải Vi ngượng ngùng đó liền cúi đầu ăn mì. Trong lúc lơ đãng, Thải Vi liếc thấy tay , ngón tay hai bên đều ửng đỏ, thoạt bình thường, liền hỏi: “Tay ?”
Tần Trung một chút lập tức : “Vừa bát mì quá nóng, nhưng để ý nên bỏng một chút.”
Thải Vi kinh ngạc hỏi: “Không để ý? Cả bàn tay đỏ lên thế mà thấy đau ?”
Tần Trung thoải mái : “Không , da thịt dày, đợi lát nữa sẽ .”
Thải Vi kinh ngạc .
Đột nhiên nhớ là bởi vì đến Phi Hiên Các nên mới cố ý đưa mì mới múc khỏi nồi tới. Tuy rằng nơi cách Phi Hiên Các xa nhưng tới cần vòng một vòng lớn, bưng mì nhiều nước súp nên thể nhanh. Như thì đúng là chịu bỏng suốt cả đoạn đường? Chỉ vì để cho ăn vài miếng mì ?
Tại ngốc nghếch như ? Thải Vi đột nhiên cảm thấy, trong lòng một chỗ mềm nhũn, tựa như ở trong thế giới nhỏ bé của nàng nhường một vị trí. Tần Trung thấy nàng sửng sốt thì dừng đũa , : “Nàng ? Ta đau , nàng cần lo lắng.”
Thải Vi kinh ngạc , ánh mắt từ mê mang chuyển thành nhu hoà, lẩm bẩm một câu: “Huynh… Tại đối xử với như ?”
Tần Trung sửng sốt, há miệng cái gì đó… suy tư một lát, : “Nàng là nha của hồi môn của phu nhân, đối với nàng như là việc nên .”
Hắn nhớ vốn định cho nàng thấy tâm tư của … dường như Thải Vi thấy phản cảm nên cũng dám nhắc . Thải Vi xong chút chán nản. nàng suy nghĩ một chút, cảm thấy cam lòng, dứt khoát mạnh dạn, tiếp tục hỏi Tần Trung, : “Chẳng lẽ, nguyên nhân khác ?”