Xuyên Về Cổ Đại Làm Bà Chủ Nhỏ - Chương 144

Cập nhật lúc: 2025-04-26 00:46:51
Lượt xem: 16

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Bên trong cung điện, những bức tường đỏ quanh co, ngói lưu ly lấp lánh dưới ánh mặt trời.

Đường Nguyễn Nguyễn và Thải Bình một đường đi theo Lý công công, không bao lâu đã đến cửa cung.

Tần Tu Viễn mặc một bộ quan phục màu tím, trường thân ngọc lập* đứng trước cửa chu môn.

Hắn vừa thấy Đường Nguyễn Nguyễn đến, trên gương mặt lạnh lùng mơ hồ lộ ra ý cười. Lý công công đưa các nàng đến trước mặt Tần Tu Viễn rồi nói: “Nô tài thỉnh an Đại tướng quân, ta đã đưa phu nhân tới rồi.”

Tần Tu Viễn hơi gật đầu đáp lại: “Làm phiền công công.”

Dứt lời, hắn không thèm để ý đến ai mà cầm tay Đường Nguyễn Nguyễn, Đường Nguyễn Nguyễn nhìn hắn cười cười, nàng yên lặng nói với hắn rằng mình không sao. Tần Tu Viễn cũng nghe nói chuyện Lục Hoàng tử và Thất công chúa sinh bệnh, vì thế liền hỏi: “Bệnh của Lục Hoàng tử và Thất công chúa sao vậy?”

Đường Nguyễn Nguyễn thấp giọng nói: “Vừa rồi đã uống thuốc, hy vọng bọn họ có thể mau chóng khỏe lại.”

Tần Tu Viễn gật đầu, muốn kéo nàng đi về phía trước. Lúc này, hắn thấy một thái giám vội vàng chạy tới…

“Tướng Quân phu nhân, xin dừng bước!”

Tần Tu Viễn và Đường Nguyễn Nguyễn quay đầu lại nhìn hắn, Đường Nguyễn Nguyễn có chút nghi hoặc, nhưng Tần Tu Viễn lại hơi nhíu mày.

Người này trông rất lạ mặt, không giống người bên cạnh Hoàng Đế. Thái giám kia chạy tới trước mặt bọn họ rồi nhanh chóng hành lễ, ngoài cười nhưng trong lòng lại không cười nói: “Nô tài thỉnh an Đại tướng quân cùng phu nhân, Hoàng Hậu nương nương nghe nói hôm nay phu nhân tiến cung cho nên vô cùng vui mừng, muốn mời phu nhân đến Dực Trì cung một lát.”

Đường Nguyễn Nguyễn kinh ngạc nhìn Tần Tu Viễn một cái, nhất thời có chút bất an.

Tần Tu Viễn mỉm cười, nói: “Không biết Hoàng Hậu nương nương mời ái thê đến đó có chuyện gì quan trọng gì hay không?”

Thái giám dường như không ngờ tới được Tần Tu Viễn sẽ hỏi như thế, hắn nhất thời sửng sốt, đành ấp úng trả lời: “Cái này… Hoàng Hậu nương nương không có đề cập tới…”

Tần Tu Viễn ngắt lời: “Nếu như không có việc gì quan trọng, vậy xin công công chuyển lời tới Hoàng Hậu nương nương, hôm nay phu nhân của bản tướng quân không tiện, ngày khác lại đến bái kiến Hoàng Hậu nương nương sau.”

Vẻ mặt thái giám tràn đầy kinh ngạc, hắn cho rằng mình nghe lầm nên vội vàng nói: “Ý tứ của đại tướng quân là muốn trái lại ý chỉ của Hoàng Hậu sao?”

Nhất thời im lặng, Đường Nguyễn Nguyễn cũng có chút kinh ngạc nhìn Tần Tu Viễn.

Giọng điệu Tần Tu Viễn vẫn bình tĩnh như cũ: “Công công nói quá lời rồi.”

Nhưng sắc mặt thì ngày càng trở nên lạnh lẽo tới mắt thường cũng có thể nhìn thấy được.

Công công này đã nghe qua thanh danh Ngọc Diện Tu La của Tần Tu Viễn, sợ hắn tức giận động thủ với mình nên cũng mềm hơn vài phần, hắn nói: “Vậy vì sao tướng quân phu nhân lại không đến Dực Trì cung?”

Tần Tu Viễn lộ ra vẻ bất đắc dĩ, hắn nói: “Phu nhân của bản tướng vừa mới từ chỗ Thấm Tần nương nương đi ra, cũng tự mình xem bệnh cho Lục Hoàng tử cùng Thất công chúa, còn không biết có bị nhiễm phải bệnh khí hay không, lúc này làm sao có thể đi gặp Hoàng Hậu nương nương đây? Lỡ như không may truyền bệnh khí qua cho Hoàng Hậu nương nương, chúng ta làm sao gánh nổi?”

Tần Tu Viễn nói rất cẩn thận, vừa để thái giám có thể truyền lại ý của mình, cũng có thể khiến Hoàng Hậu không hiểu lầm.

Thái giám suy nghĩ một chút, hắn lại cảm thấy lời này có vài phần đạo lý. Tần Tu Viễn thấy hắn buông lỏng thì lại nói: “Mời công công chuyển lời đến Hoàng Hậu nương nương, bản tướng quân dẫn phu nhân trở về tĩnh dưỡng trước, nếu thật sự không có việc gì thì sẽ đi bái kiến Hoàng Hậu nương nương sau.”

Dứt lời, hắn nhét một thỏi bạc cho thái giám báo tin.

Thái giám vốn khó xử, nhưng tay sờ sờ bạc hoa trắng này liền hạ quyết tâm, hắn đáp: “Vậy nô tài sẽ theo lời tướng quân nói, rồi về bẩm báo lại. Tướng quân cùng phu nhân đi thong thả…”

Trái tim vốn bị treo lên của Đường Nguyễn Nguyễn cuối cùng cũng buông lỏng xuống.

Hoàng Hậu trong nguyên tác không phải là một người dễ đối phó.

Vả lại, nàng vừa mới từ chỗ Thấm Tần ra, Hoàng Hậu đã nhận được tin tức, có thể thấy được nhất cử nhất động trong cung đều không thoát khỏi tầm mắt Hoàng Hậu.

Hoàng Hậu cùng Thấm Tần lại là hai thế đối lập, nếu nàng đến đó mà không chịu đứng về phía Hoàng Hậu thì nhất định sẽ đắc tội với Hoàng Hậu. Nhưng luận về đắc tội… Nàng nhìn vẻ mặt kiên định của Tần Tu Viễn, bây giờ khẳng định đã đắc tội với Hoàng Hậu rồi.

Nàng nhìn bóng lưng thái giám báo tin kia, khẽ thở dài. Lý công công vừa rồi còn chưa kịp đi, một màn này cũng rơi vào trong mắt hắn, toàn bộ hành trình hắn đều xem như không nhìn thấy gì mà chỉ lẳng lặng đứng ở một bên.

Tần Tu Viễn cười cười, hắn lại nói: “Đa tạ Lý công công đã che chở phu nhân chu toàn.”

Dứt lời, hắn còn nhét một thỏi bạc lớn hơn cho Tiểu Lý Tử.

Tiểu Lý Tử là đồ đệ của Mưu công công, cũng là thái giám thân cận của Hoàng thượng. Lý công công từ chối nói: “Đều là việc nô tài nên làm, vô công bất thụ lộc*.”

Tần Tu Viễn lại cười nói: “Ai nói người không có công lao?” Ngữ khí của hắn không cho cự tuyệt, tiếp tục nói: “Ngày sau phu nhân ta không thể tránh được còn phải tiến cung, thỉnh công công có thể chiếu cố một chút.”

Lý công công đảo mắt, lập tức hiểu được hắn đang ám chỉ cái gì. Sống trong cung đã lâu, có đôi khi người khác đưa tới một ánh mắt, hắn đã biết là có ý gì.

Lý công công cười tủm tỉm nhận lấy bạc rồi thấp giọng nói: “Nhận được quan tâm của tướng quân, nô tài nhất định sẽ tận lực mà làm.”

Đường Nguyễn Nguyễn nhìn bọn họ nói một lúc lâu, có chút nghi hoặc chớp chớp mắt.

Lăn lộn cả nửa ngày, hai người rốt cục cũng lên xe ngựa trở về. Trong khoang xe nhỏ hẹp, Tần Tu Viễn ngồi bên cạnh Đường Nguyễn Nguyễn, cả đoạn đường đi đều nắm tay nàng.

Đường Nguyễn Nguyễn hỏi: “Chàng có chuyện gì vậy?”

Tần Tu Viễn thấp giọng đáp lại: “Không có gì.”

Đường Nguyễn Nguyễn cười nói: “Vì sao thiếp tiến cung mà chàng còn khẩn trương hơn cả thiếp?”

Tần Tu Viễn cười cười: “Có đôi khi, đao quang kiếm ảnh trong hậu cung còn lợi hại hơn cả trên chiến trường, thường xuyên g.i.ế.c người không cần đao kiếm.”

Đường Nguyễn Nguyễn đến gần hắn, nàng hờn dỗi nói: “Chàng thật sự lo lắng cho thiếp như vậy sao?”

Tần Tu Viễn liếc mắt nhìn nàng, nói: “Ta không lo lắng cho nàng thì lo lắng cho ai?”

Vừa nghĩ đến câu nàng vừa mới nói, sau này có thể còn phải tiến cung làm món ăn cho Hoàng tử và Công chúa, hắn liền có chút đau đầu.

Một mặt lo lắng cho an nguy của nàng ở trong cung, trong hậu cung Hoàng Hậu nhất đảng như hổ rình mồi, hôm nay ngăn được một lần, hắn cũng khó bảo đảm ngày sau nàng ta không tìm Đường Nguyễn Nguyễn gây phiền toái.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-co-dai-lam-ba-chu-nho/chuong-144.html.]

Mặt khác… Thời gian để được bên nàng, sẽ càng ít đi!

Tần Tu Viễn suy tư, hắn ngưng thần không nói. Đường Nguyễn Nguyễn nhớ lại chuyện vừa rồi bèn hỏi: “Vừa rồi lời nói của chàng và Lý công công là có ý gì?”

Tần Tu Viễn không muốn để nàng lo lắng, hắn cười một chút mới nói: “Sau này nàng sẽ biết.”

Đường Nguyễn Nguyễn bĩu môi, “Sao bây giờ lại không nói với thiếp?”

Tần Tu Viễn quay mặt nhìn nàng: “Lúc nàng ngốc nghếch, ta thấy tương đối đáng yêu.”

Đường Nguyễn Nguyễn vốn còn đang suy nghĩ, lúc này bị hắn nói như vậy, đôi má hồng dần đỏ ửng lên, nàng mềm giọng nói: “Vậy khi thiếp thông minh thì không đáng yêu sao?”

Tần Tu Viễn cười khẽ một tiếng, hắn nói: “Khi nàng thông minh, ta không dám nhìn nàng.”

Đường Nguyễn Nguyễn nhíu mày, nói: “Tại sao?”

Tần Tu Viễn nhìn thê tử, trong mắt như có ánh sáng rực rỡ, hắn đột nhiên đưa tay, chống đỡ vách xe phía sau nàng rồi kề mặt tới gần: “Ta sẽ muốn hôn nàng.”

Đường Nguyễn Nguyễn sửng sốt, nét ửng đỏ trên mặt lan đến tận vành tai.

Tần Tu Viễn dứt lời liền cúi người xuống, muốn hôn lên đôi môi đỏ mọng của nàng. Ngay khi sắp chạm tới, Đường Nguyễn Nguyễn bỗng dưng nhớ tới điều gì đó lại đẩy hắn ra!

Tần Tu Viễn bị đẩy đến thiếu chút nữa ngã khỏi chỗ ngồi, vẻ mặt hắn kinh ngạc: “Sao vậy?”

Đường Nguyễn Nguyễn nghiêm trang: “Vừa rồi thiếp xem bệnh, lỡ như nhiễm bệnh, như vậy sẽ lây cho chàng!”

Hai gò má nàng nóng bỏng, trong lòng thầm nghĩ… Virus cảm lạnh có thể lây lan qua đường nước bọt…

Trong nhất thời, nàng có chút xấu hổ.

Tần Tu Viễn yên tĩnh chớp mắt, hắn lại áp người tới, nói: “Ta mặc kệ. Không phải nói phu thê nên cùng gánh hoạn nạn sao?”

Đường Nguyễn Nguyễn bất đắc dĩ: “Câu nói cùng gánh hoạn nạn đâu phải dùng như vậy? A…”

Nàng còn chưa nói xong thì đã bất ngờ bị môi hắn áp xuống, không thể lên tiếng nữa.

Nàng bị hắn ôm vào lòng, còn thử đẩy vài cái nhưng tất cả khí lực đều bị hắn rút cạn.

Hai người răng môi giao nhau, cảm xúc cũng bắt đầu triền miên.

Xe ngựa một đường xóc nảy, rèm xe theo gió nhẹ phập phồng, mỗi một lần lay động đều làm cho Đường Nguyễn Nguyễn có chút kinh hãi, nàng sợ bị người khác phát hiện bí mật trong xe.

Bọn họ theo hướng Đông Nam một đường xuất cung, bỏ lại toàn bộ hỗn loạn trong hoàng cung sau đầu.

Mà nữ tử hoa phục trong Dực Trì cung lại nổi trận lôi đình vì Đường Nguyễn Nguyễn rời đi.

Văn Hoàng Hậu đã sớm đuổi Âm quý nhân đi, nàng ta ở trong Dực Trì cung chờ Đường Nguyễn Nguyễn.

Nhưng thái giám báo tin lại một mình trở về. Giờ phút này, nàng ta không muốn giả vờ bình tĩnh nữa, tức giận đến mức ném chén trà vỡ nát.

“Lá gan thật lớn! Ngay cả bản cung triệu tới cũng không nghe lệnh sao?”

Văn Hoàng Hậu tức giận đến sắc mặt u ám, nàng ta hận không thể tự mình bắt người trở về. Trong mắt người ngoài, nàng ta là Hoàng Hậu nương nương đoan trang tú lệ vô cùng thông tuệ, rất hiếm khi phát hỏa lớn như vậy.

Lúc này, cung nữ dâng trà cùng thái giám báo tin sợ hãi quỳ sát đất, đến thở mạnh cũng không dám.

Trong cơn tức giận, nàng ta suy nghĩ một lát rồi hỏi lại: “Tại sao nàng ta không đến? Là tìm một cái cớ, phải không?”

Thái giám bẩm báo lại chỉ nói: “Hồi bẩm Hoàng Hậu nương nương… Tần tướng quân nói, ngài ấy sợ Tần phu nhân nhiễm phải bệnh khí của Lục Hoàng tử cùng Thất công chúa, nếu đến thỉnh an nương nương thì sẽ kéo cả người vào hiểm cảnh, trong lòng hắn cảm thấy không an tâm.”

Lúc này thái giám chỉ muốn chuyện lớn hóa nhỏ, ổn định cơn giận của Văn Hoàng Hậu.

Văn Hoàng Hậu cười nhạo một tiếng, nàng ta lên tiếng: “Hắn dùng mấy lời này để dỗ dành hài tử ba tuổi sao? Bổn cung dễ lừa gạt như vậy ư?”

Nàng ta vốn muốn mượn chuyện này để thị uy nhưng lại không nghĩ tới một quyền này nàng ta đánh vào bông mềm.

Lúc này, cung nữ Tịch Nguyệt bên người nàng ta lại nói: “Nương nương chớ có tức giận hại thân thể, muốn giáo huấn phủ Trấn Quốc tướng quân này, sau này có rất nhiều cơ hội.” Dừng một chút, nàng ta lại nói: “Kỳ thực Tần tướng quân ngụy biện lý do, nhưng cũng không phải không có đạo lý, Tần phu nhân này từ Ngọc Chương Hiên đi ra, lỡ như thật sự nhiễm phải bệnh khí, vậy thì làm sao mới được đây? Hai vị Hoàng tử của chúng ta thường xuyên ra vào Dực Trì cung, cũng không thể có nửa điểm sơ suất.”

Văn Hoàng Hậu nghe xong thì cũng bình tĩnh vài phần. Trong lòng nàng ta, nhi tử là quan trọng hơn bất cứ điều gì khác. Nàng ta tỉnh táo vài phần, hỏi: “Nguyên Khải và Nguyên Mạnh chừng nào trở về?”

Tịch Nguyệt  nhìn canh giờ rồi đáp: “Giờ đã là buổi trưa, chừng một khắc đồng hồ nữa là các ngài ấy sẽ trở về.”

Văn Hoàng Hậu gật đầu, nàng ta lại nhìn thoáng qua hai người đang quỳ dưới đất, càng nhìn cảm thấy chán ghét: “Còn không mau thu thập nơi này cho ổn thỏa! Cẩn thận một chút, kẻo để Nguyên Mạnh bị đ.â.m vào chân!”

Hai người run rẩy đứng dậy, sau đó vội vàng thu thập mảnh vụn chén trà… Sau khi thu thập xong, cung nữ cùng thái giám báo tin cùng nhau rời khỏi thiên điện của Hoàng Hậu, hai người đều thở dài một hơi.

Cung nữ mới đến không lâu, tên là Vân Mai, nàng thấp giọng nói: “Trương công công, mới vừa rồi thật sự là dọa c.h.ế.t ta…”

Thái giám báo tin họ Trương, ở trong cung đã lăn lộn rất nhiều năm, hắn nhìn cung nữ này một cái rồi nói: “Ngươi cũng chưa hiểu sự đời.”

Cung nữ Vân Mai đáp: “Ngày thường Hoàng Hậu nương nương thoạt nhìn hòa ái dễ gần, nô tỳ nghĩ nàng hẳn là chủ tử dễ hầu hạ, lúc này mới nhờ người điều vào Dực Trì cung này hầu hạ trà nước, ai ngờ… Lại còn không bằng tiếp tục ở lại Ngự hoa viên chăm sóc hoa cỏ.”

Trương công công cười nhạo một tiếng, hắn nói: “Lòng người cách một vỏ bọc, thoạt nhìn rất tốt nhưng chưa chắc đã tốt thật, đạo lý này ngươi lại không hiểu sao? Ở Dực Trì cung làm việc, phải cẩn thận nhiều hơn nữa!”

Vân Mai có chút khiếp đảm nhìn hắn: “Xin công công chỉ bảo.”

Trương công công hôm nay nhận được một thỏi bạc, hắn còn thoát khỏi sự răn dạy của Hoàng Hậu nên tâm tình cũng không tệ, hắn hứng thú nói: “Nếu ngươi đã hỏi vậy thì bổn công công sẽ đại phát từ bi nhắc nhở ngươi một hai điều.”

Vân Mai liên tục gật đầu. Trương Công công nói: “Ngươi có biết trong Dực Trì cung này, chủ tử quan trọng nhất là vị nào không?”

Vân Mai nghiêng đầu suy nghĩ một chút: “Hiển nhiên là Hoàng Hậu nương nương!”

TBC

Trương công công lại lắc đầu, nói: “Chưa chắc.”

Loading...