Xuyên Về Cổ Đại Làm Bà Chủ Nhỏ - Chương 145

Cập nhật lúc: 2025-04-26 00:47:16
Lượt xem: 76

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trương công công lắc đầu, : “Chưa chắc.”

Nhìn vẻ mặt nghi hoặc của Vân Mai, giải thích: “Trong Dực Trì cung , chủ tử quan trọng nhất là Tứ Hoàng tử.”

Tứ Hoàng tử Mẫn Nguyên Mạnh là nhi tử út của Hoàng Hậu, so với Nhị Hoàng tử Mẫn Nguyên Khải mười ba tuổi, còn nhỏ hơn ba tuổi. Vân Mai hỏi: “Vì là Tứ Hoàng tử?”

Nàng hồi tưởng Tứ Hoàng tử, tựa hồ vô cùng mẫn cảm nhạy bén, nhưng tính cách nội liễm, thích chuyện, đối với lớn cũng lấy lòng.

Thân thể lắm, thường xuyên triền miên giường bệnh.

Trương Công công : “Cái … Ta cũng , lẽ là đau lòng thể Tứ Hoàng tử…”

Thực tế Trương công công cũng cảm thấy Hoàng Hậu đối với Tứ Hoàng tử so với Nhị Hoàng tử hơn nhiều, đôi khi ngay cả các cung nữ thái giám, cũng cảm thấy Văn Hoàng Hậu chút thiên vị.

Trương công công bổ sung: “Cho nên, ngươi đắc tội ai cũng ngàn vạn nên đắc tội Tứ Hoàng tử, nếu Tứ Hoàng tử thích ngươi, thì cuộc sống của ngươi ở Dực Trì cung mới thể dễ chịu.”

Vân Mai đăm chiêu : “Vâng, đa tạ Trương công công nhắc nhở.”

Trong lòng Vân Mai vẫn chút thấp thỏm, nàng vốn tưởng rằng Văn Hoàng Hậu là quý nữ thế tộc, mệnh danh là hiền lương thục đức, nhất định là một chủ tử … Nàng khỏi chút lo lắng về tiền đồ của ….

Ngọc Chương Hiên.

“Hoàng thượng, sẽ ở Ngọc Chương Hiên dùng thiện ?”

Giường phức tạp tầng tầng lớp lớp trùng điệp, mỹ nhân giường đưa cánh tay ngọc ôm lấy Mẫn Thành Đế, nàng nỉ non hỏi.

Bên ngoài sắc trời gần tối, hai còn ôn tồn rời giường.

Mẫn Thành Đế nhếch môi , : “Nếu như chỗ khác, các nàng luôn tìm cách giữ trẫm , duy chỉ nàng, mỗi còn thành thật hỏi một câu, như thế nào? Không trẫm ở ?”

Thấm Tần vũ mị, ngón tay trắng ngần ngọc ngà vuốt ve n.g.ự.c Mẫn Thành Đế, nàng : “Thần đương nhiên Hoàng thượng bồi thần nhiều hơn… hậu cung của Hoàng thượng ba ngàn giai lệ, thần thể bá đạo độc chiếm như ? Nếu cứ giữ Hoàng thượng ở , thì sợ rằng những tỷ tỷ khác sẽ tức giận.”

Nàng xong còn lộ vẻ mặt ủy khuất, đôi mắt tràn đầy nước mùa thu Mẫn Thành Đế.

Mẫn Thành Đế thản nhiên : “Có Hoàng Hậu khi dễ nàng ?”

Thấm Tần giật , biểu tình càng ủy khuất, nhưng ngữ khí vô cùng kiên định: “Không … Hoàng Hậu nương nương khi dễ thần , nàng đối với thần .”

Mẫn Thành Đế nâng cằm nàng lên, tựa tiếu phi : “Ái phi cũng nên khi quân… Hửm?”

Lời của Mẫn Thành Đế hỏi vô cùng kỳ quái, tựa như đang chờ mong lấy nhược điểm của Hoàng Hậu .

Thấm Tần giả vờ sợ hãi, ngữ khí hờn dỗi: “Thần dám lừa gạt Hoàng thượng… Thần chỉ là tổn thương… Tổn thương hòa khí của Hoàng thượng và Hoàng Hậu nương nương.”

Mẫn Thành Đế trầm giọng hỏi: “Đã xảy chuyện gì?”

Thấm Tần thấp giọng : “Nghe … Lúc tướng quân phu nhân xuất cung còn của Hoàng Hậu nương nương ngăn .”

Mẫn Thành Đế nhíu mày rậm , nghi hoặc: “Vì ?”

Thấm Tần : “Cũng là thần hiểu quy củ, thỉnh Hoàng thượng an bài tướng quân phu nhân tiến cung nhưng quên xin chỉ thị Hoàng Hậu…”

Buổi chiều nàng Mưu Khiêm , Tần Tu Viễn cùng Đường Nguyễn Nguyễn ở cửa cung của Hoàng Hậu ngăn cản, trong lòng liền vui.

Nếu thấy chuyện riêng tư mà Hoàng Hậu cũng can thiệp, chuyện nàng ngày , chẳng là nửa bước cũng khó ? Nàng cũng tìm cách giảm bớt nhuệ khí của Hoàng Hậu.

“Có lẽ là Hoàng Hậu nương nương cảm thấy thần hiểu lễ nghĩa, thần mời cung thì nhất định xin chỉ thị Hoàng Hậu nương nương .”

Thấm Tần xong, mặt Mẫn Thành Đế nét vui: “Một mệnh phụ tiến cung mà thôi, chẳng lẽ trẫm còn thể chủ ?”

Thấm Tần : “Hoàng thượng bớt giận, là thần an bài , thần bồi thường cho Hoàng Hậu nương nương vì chuyện , chắc chắn nàng sẽ so đo tính toán nữa.”

Hoàng Đế vốn thích Văn Hoàng Hậu, luôn cảm thấy bề ngoài nàng thoạt hiền lương thục đức nhưng lưng tính toán chi li. Những lời càng chọc điểm tức giận của Hoàng Đế.

Quả nhiên, Mẫn Thành Đế lạnh lùng : “Không cần , nếu nàng khó nàng, thì nàng cứ trực tiếp cho trẫm là .”

Thấm Tần xong, ôn nhu : “Hoàng thượng!”

Nàng dựa trong n.g.ự.c Mẫn Thành Đế, nũng nịu : “Hoàng thượng đối với thần như , thần cảm nhớ thôi, chỉ mong thể cả đời hầu hạ Hoàng thượng.”

Mắt thấy Thấm Tần nhu thuận kiều mị trong ngực, cũng chút hài lòng.

Vuốt ve mái tóc đen của nàng, đột nhiên nhớ tới Ninh quý phi mất. Mẫn Thành Đế nhớ rõ Ninh quý phi cũng mái tóc đen khiến yêu thích buông tay, đầu tiên gặp nàng, chính là làn da trắng như tuyết cùng mái tóc đen của nàng hấp dẫn.

Đáng tiếc, cuộc đời của nàng bầu bạn với quá ngắn… Mẫn Thành Đế kinh ngạc nghĩ đến những năm ở cùng Ninh quý phi, đó là ngày vui vẻ nhất trong cuộc đời .

lúc Ninh nhi còn ở đây, Hoàng Hậu cũng chưng vẻ bề ngoài cung thuận nhưng nội tâm đố kỵ thôi, nàng chỉ khó xử Ninh nhi một mà còn nhiều .

Nghĩ đến đây, Mẫn Thành Đế đối với Văn Hoàng Hậu càng chán ghét nhiều hơn vài phần, nếu vì nể mặt Văn gia, cũng liếc mắt nàng một cái.

Mẫn Thành Đế xoa xoa mái tóc đen nhánh của giai nhân, : “Nàng yên tâm, trẫm nhất định sẽ bảo vệ nàng chu .”

Thấm Tần nhu thuận rụt trong n.g.ự.c , khóe miệng nhếch lên một nụ ….

Chạng vạng trong cung, cùng chạng vạng ngoài cung cũng gì khác , đều là hoàng hôn mặt trời lặn về phía Tây, mây hồng phủ đầy trời.

Trong Phi Hiên Các, Đường Nguyễn Nguyễn đặt thực đơn xuống, dụi dụi mắt hỏi: “Đã là giờ nào ?”

Thải Vi : “Tiểu thư, qua nửa canh giờ nữa sẽ đến lúc dùng bữa tối.”

Đường Nguyễn Nguyễn gật đầu, nàng hỏi: “Thải Bình ?”

Thải Vi đáp: “Từ khi Thải Bình trở về liền ở trong sân quét dọn, nô tỳ gọi nàng cũng để ý, …”

Trong lòng Đường Nguyễn Nguyễn hiểu rõ, nàng lên tiếng: “Ngươi gọi nàng đây.”

Một lát , Thải Vi liền kéo Thải Bình phòng ngủ, Đường Nguyễn Nguyễn : “Còn đang tức giận ?”

Sắc mặt Thải Bình nhàn nhạt, ngữ khí chút tự nhiên: “Không , nô tỳ nào dám giận tiểu thư.”

Đường Nguyễn Nguyễn nghiêm mặt : “Thải Bình, ngươi , vì hôm nay khiển trách ngươi ?”

Thải Bình thấp giọng : “Nô tỳ .”

Đường Nguyễn Nguyễn chút vui, nàng : “Ngươi thật , là giả vờ ?”

Thải Bình sửng sốt, ngước mắt lên Đường Nguyễn Nguyễn, phát hiện sắc mặt nàng trịnh trọng thì mới thu hồi tính tình nhỏ nhen của : “… Tiểu thư đang trách nô tỳ nhận một chút ban thưởng đắc ý vênh váo.”

Đường Nguyễn Nguyễn tiếp tục hỏi: “Còn gì nữa?”

Thải Bình chút nghi hoặc: “Còn gì nữa ?”

Đường Nguyễn Nguyễn liếc nàng một cái, : “Ta hỏi ngươi, hôm nay ngươi ?”

Thải Bình sững sờ: “Hoàng cung…”

Đường Nguyễn Nguyễn : “Không sai, dẫn đường cho chúng , là ai?”

Thải Bình chút khó hiểu: “Nô tỳ… Nô tỳ cũng quen …”

Đường Nguyễn Nguyễn trầm giọng : “ , ngươi xem, và ngươi đều dẫn đường là ai, lỡ như đưa lời của ngươi truyền ngoài, phủ Trấn Quốc tướng quân chúng cậy sủng sinh kiêu, để ai mắt thì bây giờ?”

Thải Bình chút sững sờ, nàng nghĩ nhiều như .

Đường Nguyễn Nguyễn tiếp tục : “Ngươi từng nghĩ qua, hôm nay lúc xuất cung, vì Hoàng Hậu phái đến tìm chúng ?”

Thải Bình lắc đầu.

Đường Nguyễn Nguyễn : “Hoàng Hậu thích Thấm Tần, nếu chúng ban thưởng vì chăm sóc nhi tử của Thấm Tần, còn khoe khoang khắp nơi, chẳng là đánh mặt Hoàng Hậu ? Ngươi thật sự nghĩ rằng nàng mời chúng tới, chỉ đơn thuần uống chuyện phiếm đó chứ?”

Thải Bình chút ngây , nàng tính tình thẳng thắn, thể tưởng tượng những chuyện khúc khuỷu , trong một thời gian ngắn cũng chút sợ hãi. Nàng : “Sau khi tiểu thư khiển trách nô tỳ, thái giám sẽ lung tung ở khắp nơi ?”

Đường Nguyễn Nguyễn thở dài, : “Ta cũng … Hơn nữa, ngươi nơi chúng ngang qua là nơi tối tăm còn nào khác đây?”

Thải Bình mím môi, rốt cục cũng của . Đường Nguyễn Nguyễn Thải Bình, tiếp tục : “Họa từ miệng mà , ngươi nhớ kỹ, cẩn thận lời và hành động.”

Thải Bình xong, trong lòng tư vị, nàng chỉ yên lặng gật đầu.

Thải Vi cũng bổ sung một câu, : “Thải Bình, ở bên ngoài thể so sánh với trong phủ, vẫn là cẩn thận chuyện, bằng chỉ sợ sẽ gây phiền toái cho phu nhân cùng tướng quân.”

Không lời còn , lời , Thải Bình lộ vẻ mặt ủy khuất ngẩng đầu lên, : “Được ! Ta đều là của , Thải Vi, cái gì ngươi cũng , thì cái gì cũng đúng… Ta chính là bằng ngươi!”

Dứt lời, nàng che mặt , đó thoáng cái chạy ngoài.

Đường Nguyễn Nguyễn và Thải Vi đều chút kinh ngạc. Thải Vi cũng giống như Đường Nguyễn Nguyễn, nàng chuyện giấu hà bao buổi sáng tạo thành ảnh hưởng đối với Thải Bình, nàng cũng chút hiểu, liền : “Tiểu thư, bằng để nô tỳ xem thử?”

Đường Nguyễn Nguyễn bất đắc dĩ : “Được, ngươi xem , vốn cũng ý răn dạy nàng, chỉ là để cho Lý công công xem, cũng cho nàng hiểu rõ hệ lụy của chuyện thì đó mới hơn .”

Thải Vi gật đầu, đó nhanh chân đuổi theo Thải Bình.

Trong lòng Đường Nguyễn Nguyễn chút nghẹn ngào. Bất cứ khi nào tâm trạng , nàng nấu mấy món thức ăn để phân tâm và an ủi bản .

Nàng lên, đẩy cửa phòng ngủ , thấy thư phòng vẫn còn thắp đèn, chắc hẳn Tần Tu Viễn còn đang bận rộn. Đường Nguyễn Nguyễn khẽ thở dài một , đó thẳng bếp nhỏ, xem còn nguyên liệu nấu ăn gì nữa. Trong thùng nguyên liệu còn mấy củ khoai tây, cà chua, cà tím, thịt ba chỉ… Nàng đưa tay lật xem thử, còn chút đậu rơi linh tinh.

Nàng suy nghĩ một chút, đây là sự kết hợp các loại nguyên liệu của món hầm hỗn hợp Đông Bắc* ?

Nàng một bên nhớ cách hầm hỗn hợp Đông Bắc, một bên hoài niệm tư vị phong phú , khỏi chút chờ mong.

Các nguyên liệu của món hầm hỗn hợp cần xử lý một chút khác với bình thường.

Cà tím cắt thành miếng to để bảo đảm đến khi hầm đến mức nát quá, khoai tây và cà chua cắt miếng, càng hầm lâu càng ngon.

Đường Nguyễn Nguyễn rửa sạch tất cả nguyên liệu nhanh chóng cắt các nguyên liệu đặt bát để dự phòng.

Nàng cầm lấy đậu que rửa sạch sẽ, ngón tay trắng nõn nhẹ nhàng vặn một cái thành công bẻ đậu thành từng đoạn, giống như nguyên liệu nấu ăn khác, so với cắt còn sức hấp dẫn hơn, rải rác trong chén chờ bỏ xuống nồi.

Sau khi chuẩn xong, nàng đổ ít dầu chảo kiên nhẫn đun nóng dầu, đầu tiên cho thịt ba chỉ .

Vừa cho thịt ba chỉ chảo, xào vài cái tỏa mùi dầu thơm ngát, khiến Đường Nguyễn Nguyễn thiếu chút nữa hắt một cái.

Dầu mỡ nhanh chóng thấm , trở thành nước cốt tuyệt vời. Sau đó, nàng đổ cà chua nồi và kết hợp cùng với thịt ba chỉ.

Cà chua tươi mới rơi nồi sốt nóng, nước ép cà chua cũng trào , nước màu đỏ hội tụ trong nồi, vô cùng rực rỡ.

Khi mùi thơm đang nồng đậm tỏa , Đường Nguyễn Nguyễn đổ các nguyên liệu khác trong nồi, lúc phát âm thanh “xèo xèo”, vui mừng thôi.

Sau đó, Đường Nguyễn Nguyễn đổ đậu, cà tím và khoai tây , dường như lúc nhiệt từ lửa trong nồi giảm xuống ít.

Đường Nguyễn Nguyễn tiếp tục xào cho nước sốt trong nồi thấm nguyên liệu. Đợi đến khi nguyên liệu nấu ăn mềm hơn, nàng múc một chén nước lớn, thoáng cái đổ trong nồi. Nồi nguyên liệu nấu ăn tựa như một nhà, khi chín xong còn trải qua nhiều hơn mới thể thực sự dung nhập .

Lửa để hầm món là vô cùng quan trọng, nàng thêm chút củi, đó liền đậy nắp nồi . Chờ nước sôi thì đổ thêm nước nấu thêm một chút nữa, thể cho khỏi nồi.

Trong nồi hầm ùng ục, mà nàng khỏi bếp nhỏ thấy sắc trời tối sầm . Trong sân viện trống rỗng, nàng thấy một bóng , lúc cảm thấy chút mất mát. Đường Nguyễn Nguyễn im lặng cân nhắc lời của Thải Bình, trong lòng lẽ nàng vì chuyện trong cung mà giận dỗi.

Lúc , Thải Vi đang lôi kéo Thải Bình hậu viện tâm sự.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-co-dai-lam-ba-chu-nho/chuong-145.html.]

“Thải Bình, rốt cuộc hôm nay ngươi ?”

Thải Vi ôn nhu hỏi, nàng ít khi thấy Thải Bình khống chế tâm tình như , cũng vô cùng bất ngờ. Lúc Thải Bình bình tĩnh ít, nhưng vẫn chuyện, nàng chỉ đáp qua loa: “Không .”

Thải Vi nhíu mày : “Thải Bình, từ nhỏ chúng cùng lớn lên, chuyện gì thể thẳng đây? Ngươi đang giận dỗi chuyện gì ?”

Thải Bình xong lời , trong lòng càng vui, nàng liền : “Các , chuyện gì thể thẳng, nhất định gạt .”

Thải Vi sửng sốt, nàng : “Lời của ngươi là ý gì?”

Cuối cùng Thải Bình vẫn nhịn : “Tại ngươi và tiểu thư nhiều chuyện như nhưng cho ?”

Thải Bình nhịn một ngày, nàng vẫn vui mà : “Các việc gì cũng cho , nhưng một khi sai cái gì, các cùng chỉ trích … Tiểu thư là chủ tử, tư cách trách nàng, nhưng ngươi thì ? Ngươi coi là tỷ ?”

Thải Vi nhất thời sửng sốt, hỏi: “Chúng lừa gạt ngươi chuyện gì chứ?”

Thải Bình mím môi, : “Buổi sáng các ngươi… Đang chuyện gì?”

Thải Vi chút bối rối: “Buổi sáng?”

Thải Bình ngày thường thoạt tùy tiện nhưng thực là một cô nương nhạy cảm. Thải Vi suy nghĩ một chút, trong nháy mắt liền hiểu . Nàng thở dài một , bất đắc dĩ lấy hà bao đưa cho nàng, lúc mới hỏi: “Ngươi đang cái .”

Thải Bình nghi hoặc thoáng qua, : “Buổi sáng các ngươi… Đang về cái hà bao ? Vậy tại ngươi giấu ?”

Thải Vi bất đắc dĩ, : “Cũng cố ý gạt ngươi… Chỉ là, loại chuyện cũng thể chủ động để cho đều .”

Thải Bình xong càng thêm khó hiểu: “Cái gì gọi là ‘loại chuyện ’?”

Thải Vi . nàng , sợ Thải Bình hiểu lầm càng sâu đậm hơn nên đành đáp: “Hà bao … Ừm, là thêu cho Tần Trung… Buổi sáng tiểu thư thấy, sợ ngươi cho nên… Mới cho ngươi.”

Thải Bình sửng sốt, : “Sao? Cho Tần Trung?” Nàng vội vã hỏi: “Ngươi và … Ngươi và ở bên ?”

Trò chuyện bát quái quả nhiên là một cách để phân tán sự chú ý.

Thải Vi thiếu chút nữa phun một ngụm máu, nàng đỏ mặt : “Ngươi lung tung gì chứ! Ta cũng chỉ là giúp may sửa xiêm y, thêu hà bao, chuyện như ngươi !”

Thải Bình tạm thời quên mất trong lòng vui, nàng truy hỏi: “Nếu chỉ là bằng hữu giúp đỡ, ngươi chột như thế? Ngươi vẫn chịu cho ?”

Trên mặt Thải Vi nóng lên, nàng : “Còn là… Còn sợ ngươi giống như bây giờ, gió chính là mưa…”

Thải Bình nhịn : “Không nữa, cảm thấy hai các ngươi còn xứng đôi.”

Thải Vi xong thì lập tức hỏi một câu: “Xứng điểm nào chứ?”

miệng chút hối hận. Thải Bình phát hiện sự bối rối của nàng mà tiếp tục : “Tần Trung kiên định chịu khó, ngươi thông minh tinh tế; lớn lên cao lớn uy mãnh, ngươi xinh đáng yêu; …”

“Được , !” Thải Vi nổi nữa, chuyện hổ như , nàng thể thẳng thắn như ?

Thải Vi vội vàng thu lời, nàng : “Tóm , cùng tiểu thư cũng cố ý giấu ngươi chuyện gì, chính ngươi suy nghĩ nhiều!”

Thải Bình xong thu liễm tâm tư bát quái . Nàng nhất thời im lặng, đó mới : “… Tiểu thư, nàng thực sự đối với ngươi hơn.” Trên mặt Thải Bình chút mất mát, nàng tiếp tục : “Thải Vi, thừa nhận, lúc chút hâm mộ ngươi… Thậm chí còn chút ghen tị với ngươi.”

Thải Vi câm lặng, lát mới hỏi: “Tại ?”

Thải Bình thấp giọng : “Ngươi thông minh cẩn thận, việc thỏa, cũng phạm sai lầm, ngay cả Ích Châu mà tiểu thư cũng mang theo ngươi. Mà … Tay chân lóng ngóng, hôm nay ở trong cung, còn thiếu chút nữa rước họa.”

Nàng xong cúi đầu xuống. Thực Thải Bình cũng hôm nay trong cung nên lung tung, nhưng nàng trở về quở trách cảm thấy khó chịu.

Thải Vi mỉm , : “Nha đầu ngốc, chẳng lẽ tiểu thư đối với ngươi ? Mỗi một món ăn ngon, miệng của ngươi thèm ăn, đều dành cho ngươi đầu tiên.”

Thải Bình xong cũng gì. Thải Vi : “Tuy tiểu thư mang ngươi đến Ích Châu, nhưng nàng phó thác ngươi chiếu cố Đường phu nhân, chẳng lẽ coi trọng ngươi ?”

Dừng một chút, nàng : “Tính tình của ngươi hoạt bát vui vẻ, mỗi ở cùng Minh Sương đều thể chọc cho tiểu thư ha ha, phương diện cho tới bây giờ đều thể so sánh với ngươi… Ngươi tự điểm của ngươi, cần gì so với ?”

Thải Bình xong thì mím môi : “Ngươi thật sự chuyện, trong lòng thoải mái vài phần.”

Thải Vi : “Từ nhỏ tiểu thư ở phủ Học sĩ sống , hiện tại thật vất vả mới gả cho phủ Trấn Quốc tướng quân, chúng càng bảo vệ tiểu thư thật , đừng để nàng khác khi dễ, nếu ngươi bởi vì những chuyện nhỏ mà ly tâm với tiểu thư, nhất định nàng sẽ khổ sở.”

Thải Bình xong, vội vàng gật đầu, : “Ta … Ta nhất thời suy nghĩ thông suốt.”

Thải Bình là một thẳng tính, trong lòng giấu mấy lời, . Thải Vi : “Vậy còn mau xem tiểu thư?”

Trong phòng bếp nhỏ, mùi thơm sớm xông mũi.

Qua một tách , Đường Nguyễn Nguyễn nhẹ nhàng mở nắp

Trong nồi vang lên tiếng  ùng ục của nước canh đun sôi, kết thành bong bóng nhanh chóng vỡ , nguyên liệu nấu ăn trải qua thời gian dài hầm nhừ, rốt cục cũng trờ thành một nồi canh hầm thơm ngon.

Đường Nguyễn Nguyễn dùng muỗng nhẹ nhàng lật khoai tây và cà tím hầm đến hết sức mềm, nàng rắc một nắm muối tỉ mỉ trộn đều, đó bưng nồi hầm hỗn hợp xuống bếp.

Nồi hầm thật sự quá nhiều, Đường Nguyễn Nguyễn nhất thời tìm bát thích hợp để đổ , vì thế nàng dứt khoát ôm nồi ngoài.

Minh Sương ở trong sân thấy Đường Nguyễn Nguyễn ôm một nồi hầm lớn thì vô cùng kinh ngạc. Nàng vội vã tiến lên , “Phu nhân, đây là gì?”

Đường Nguyễn Nguyễn : “Ăn như thế , càng hương vị!” Dứt lời, nàng bảo Minh Sương tìm một miếng vải đệm đặt lên bàn, đó đặt nồi lên đó. Đường Nguyễn Nguyễn một chút, nàng đột nhiên cảm giác khi ăn mấy món ở quán ăn khuya, nghĩ khỏi chút hưng phấn. Nàng , “Đi gọi đến ăn tối!”

Hiện giờ, chỉ cần nàng xuống bếp thì sẽ gọi tất cả ở Phi Hiên Các đến ăn, nàng thật sự thích cảm giác ăn cơm náo nhiệt.

Trong nồi hầm, mùi thơm của các loại nguyên liệu nấu ăn trộn lẫn với , ninh thành hương vị mê , liên tiếp kéo đến bàn.

Minh Sương cùng Tần Trung nhanh chóng xuống bàn tròn.

Thải Bình vốn ngượng ngùng dám đến nhưng Thải Vi vẫn dứt khoát kéo nàng tới viện tử. Thải Bình thấy Đường Nguyễn Nguyễn và xuống, chút ngượng ngùng gọi một tiếng: “Tiểu thư…”

Đường Nguyễn Nguyễn mỉm với nàng: “Nếu tới, sẽ Minh Sương ăn hết đó!”

Minh Sương hờn dỗi: “Phu nhân! Nô tỳ ăn như …”

Tất cả thể nhịn .

Thải Bình cũng lên, đó theo Thải Vi tới, Đường Nguyễn Nguyễn một tay kéo nàng qua : “Ngồi xuống ăn cơm!”

Thải Bình ngoan ngoãn cầm lấy bát, Thải Vi bộ dáng hổ của nàng cũng chút buồn . Lần đầu tiên ăn cơm xung quanh một cái nồi hầm lớn. Khoai tây, cà tím, đậu và thịt ba chỉ trong nồi hỗn loạn giống .

Mùi thơm của món hầm thuần hậu kéo dài, dường như hít một chút cũng thể ăn một miếng cơm.

Đường Nguyễn Nguyễn đưa tay , gắp một miếng thịt ba chỉ bỏ bát Thải Bình, : “Thử xem ngon ?”

Thải Bình sửng sốt, nàng lập tức lời cúi đầu gắp thịt ba chỉ lên, nhẹ nhàng cắn một miếng. Thịt ba chỉ hầm mềm, nàng còn bắt đầu nhai mà miếng thịt tan mất một nửa, nhưng ngấy.

Trong mùi thịt nồng đậm mơ hồ mang theo hương vị thuần hậu độc đáo của đậu, nước sốt bao phủ lên bề mặt, theo thịt cùng nuốt , kích thích vị giác gấp bội.

Mỹ vị mắt, ăn một chút, cảm giác tự nhiên trong lòng cũng tan hơn phân nửa.

Thải Bình gắp một miếng đậu, nhẹ nhàng cắn một cái, nước sốt đậm đà cũng  đua tuôn , hương vị ngọt ngào cộng thêm vị mằn mặn thích hợp, cho đầu lưỡi kịp ứng phó đắm chìm trong đó. Nàng khỏi ăn mấy miếng cơm, cơm trong bát cũng vơi hơn phân nửa.

Đường Nguyễn Nguyễn khẽ : “Có ngon ?”

Thải Bình giật , nàng nghiêng đầu Đường Nguyễn Nguyễn, thấp giọng : “Ngon quá.”

TBC

Đường Nguyễn Nguyễn gật đầu: “Thích thì ăn nhiều hơn một chút.”

Nàng đề cập đến bất luận chuyện gì về việc Thải Bình , mà là như thường lệ, để dành đồ ăn ngon cho nàng.

Lúc Thải Bình cảm thấy vô cùng ấm áp.

Nàng nghĩ, là một nô tỳ, nào tư cách đùa giỡn với chủ tử đây? Tiểu thư chẳng những trách tội , còn gọi nàng đến ăn cơm… Nàng chút ảo não, cảm thấy lòng quá hẹp hòi.

Thải Bình chậm rãi buông bát xuống, nàng thử mở miệng hỏi: “Tiểu thư… Nô tỳ, nô tỳ… Lúc buổi chiều cố ý nổi giận…”

Nàng càng giọng càng thấp xuống, Đường Nguyễn Nguyễn thấy rõ ràng, nàng sớm hiểu chuyện gì xảy . Đường Nguyễn Nguyễn : “Không , đây ngươi, chẳng qua là sợ ngươi rước họa , để ngươi hiểu mối quan hệ trong đó là .”

Dừng một chút, nàng nâng cao giọng một chút, : “Bất luận là Thải Bình, là Thải Vi, là Minh Sương và Tần Trung, chúng ngày ngày cùng ăn cơm như chính là một nhà.” Nàng tiếp tục: “Mà một nhà là tin tưởng và thấu hiểu cho , mỗi trong các ngươi đối với đều vô cùng quan trọng, là độc nhất vô nhị.”

Thải Bình xong liền kinh ngạc, vành mắt chút đỏ ửng lên. Sở dĩ nàng Đường Nguyễn Nguyễn để tâm chính là bởi là vì luôn coi tiểu thư là quan trọng nhất.

Đường Nguyễn Nguyễn tiếp tục : “Không về tương lai phủ Trấn Quốc tướng quân sẽ như thế nào, các ngươi đều là nhà của và tướng quân, các ngươi học cách bảo vệ thì chính là đang bảo vệ phủ Trấn Quốc tướng quân, hiểu ?”

Mọi đều lộ vẻ mặt trịnh trọng gật đầu. Đường Nguyễn Nguyễn mỉm , : “Ăn cơm !”

Thải Vi dùng cánh tay chọt chọt Thải Bình một chút, thấp giọng : “Ngươi xem, tiểu thư gắp thức ăn cho ngươi, cũng !”

Thải Bình mỉm , : “Để Tần Trung gắp cho ngươi!”

Thải Vi vốn định chọc ghẹo Thải Bình một phen, nghĩ tới nàng chọc cho mặt đỏ rần lên.

Tần Trung rõ lời phía , thấy tên của , rõ nguyên nhân hỏi: “Sao ?”

Thải Vi vội vàng đáp: “Không gì…”

Thải Bình che miệng vụng trộm , nàng bí mật nhỏ của Thải Vi nên trong lòng chút đắc ý, khỏi nổi lên tâm tư hồng nương.

Tần Trung múc một muỗng canh hầm cho trong bát, cơm gạo trắng rưới một muỗng nước sốt, đó dùng đũa, chọc khoai tây, nhúng trong cơm khuấy đều cùng nước sốt. Thải Vi cách ăn của chút tò mò, hỏi: “Sao ngươi thích trộn cơm như ?”

Tần Trung “Hắc hắc” : “Lúc nhỏ thường xuyên đói bụng, thỉnh thoảng thể ăn một bữa ăn no, cũng thức ăn gì cho nên quen dùng nước canh trộn cơm để ăn, như càng tư vị.”

Thải Vi xong chợt cảm thấy chút chua xót. Thải Bình : “Ai nha, Tần Trung, Thải Vi nấu món ăn nước canh ngon đó…”

Thải Vi trừng nhẹ nàng một cái: “Đừng bậy…”

Thải Bình càng lớn hơn: “Ta bậy, Tần Trung, ngươi xem tay Thải Vi, là khéo khéo đây?”

Sắc mặt Tần Trung đỏ lên, : “Ừm, là cô nương khéo léo nhất mà từng gặp.”

Thải Bình gật đầu : “Nếu ai cưới Thải Vi, thật sự là phúc khí…”

Tần Trung sửng sốt, lập tức lộ nụ thật thà: “ …”

Thải Vi bóp đùi Thải Bình gầm bàn, vẻ mặt nàng khoa trương kêu lên: “Thải Vi, ngươi véo ? Chẳng lẽ Tần Trung đúng ?”

Đường Nguyễn Nguyễn các nàng nháo tới nháo lui, khỏi cũng mím môi nở nụ . Thải Vi vô cùng hối hận, đang yên đang lành, vì nàng cho cái miệng to như Thải Bình về chuyện của và Tần Trung chứ?

Tần Trung thấy Đường Nguyễn Nguyễn chỉ động đũa, liền hỏi: “Phu nhân, ăn?”

*Nguyên văn “长身玉立  – trường ngọc lập”: câu theo nguyên bản từ xưa là dùng để chỉ những con gái vóc dáng thon thả, làn da trắng mịn, thanh thoát như ngọc. Nguồn gốc từ chương 31 “Nghiệt Hải Hoa” của tiểu thuyết gia Tăng Phác:

Tiền nhất cá trường ngọc lập, nùng my đại nhãn…

Hậu nhất cá phong dung thịnh tiên, quang thải chiếu nhân.

Tạm dịch: Phía là một cao ráo thon thả, mày đậm mắt to…

Phía là một tóc dài thướt tha, tỏa sáng rực rỡ.

Loading...