Xuyên Về Cổ Đại Làm Bà Chủ Nhỏ - Chương 147
Cập nhật lúc: 2025-04-26 00:48:22
Lượt xem: 65
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thải Bình xong khỏi chút cảm động. Nàng nếm thử tư vị của chuyện tình cảm cho nên tất nhiên trong lòng tình yêu là một chuyện tuyệt vời cỡ nào. Đường Nguyễn Nguyễn thấy nàng lời nào thì tiếp tục: “Nếu ngươi thật sự luyến tiếc , thì cũng thể gả gần một chút, như cũng thể thường xuyên đến thăm .” Dừng một chút, nàng : “Ngươi thích nam nhân như thế nào ? Nếu trong quân doanh của tướng quân tệ, thì cũng thể ngươi để ý.”
Thải Vi khỏi hổ đỏ mặt, nàng : “Đa tạ tiểu thư… Không, cần…”
Đường Nguyễn Nguyễn liếc mắt một cái nàng : “Nếu ngươi , sẽ hồng nương mối cho đôi uyên ương… Tiền phó tướng thế nào?” Nàng rõ Thải Bình sợ Tiền phó tướng lớn tiếng nên cố ý nhắc đến . Quả nhiên, Thải Bình giật nảy , đầu lắc như trống bỏi: “Không ! Tiền phó tướng thì coi như xong ! Nô tỳ trèo lên …”
Đường Nguyễn Nguyễn buồn : “Vậy ngươi , ngươi thích nam nhân như thế nào?”
Có thể là mới chuyện Tiền phó tướng hoảng sợ nên Thải Bình cũng bắt đầu nghiêm túc suy tư, nàng lẩm bẩm : “Nô tỳ thích… Người sách, đối xử với ôn hòa và lịch sự nhã nhặn, cần quá mập mạp, bộ dáng dễ là .”
Đường Nguyễn Nguyễn , : “Được, .”
Sắc mặt Thải Bình càng đỏ hơn, nàng : “Tiểu thư, nô tỳ, nô tỳ việc…” Dứt lời, nàng ngượng ngùng chạy ngoài. Thải Vi và Thải Bình đều là những cùng nguyên lớn lên, luôn trung thành và tận tâm, Đường Nguyễn Nguyễn cũng hy vọng các nàng một kết thúc . Đường Nguyễn Nguyễn Vừa tính toán, bắt đầu nấu ăn. Nàng mở tủ nguyên liệu đưa tay cầm một nắm mè đen, ngửi ngửi thấy mùi thơm nồng đậm, màu sắc . Trong vừng protein phong phú, tác dụng dưỡng nhan cho mái tóc đen, vặn thích hợp cho mẫu ăn. Nàng suy nghĩ một chút, bánh trứng cuộn mè đen cũng tệ!
Vì thế nàng lấy một cái bát lớn bỏ năm quả trứng tươi mới , tay nhỏ nhẹ nhàng đập trứng gà một cái, trứng gà nhanh chóng nứt , lòng trứng trơn trượt chảy xuống, hội tụ trong bát. Sau đó, nàng rắc một muỗng đường cát trứng, đặt đũa khuấy một vòng tròn trong bát. Cho đến khi đường cát hòa quyện với trứng, cảm giác xạo xạo biến mất nàng mới dừng . Để món trứng cuộn mè đen ngon hơn thì bơ là nguyên liệu vô cùng cần thiết. Nàng châm lửa cho bơ mua từ Thanh Mộc Trai chảo, tinh tế chiên lên, mùi dầu thơm ngát lan tràn , khi bơ hòa tan nóng chảy thành dạng chất lỏng, nàng mới bưng chảo lên, đổ bơ lòng trứng gà. Trứng màu vàng cộng với bơ lỏng, thoạt cũng biến hóa gì, nhưng cuối cùng hương vị thể tăng lên ít.
Nàng khuấy đều bơ và trứng cho hoà quyện với , đó thêm bột mì thời điểm thích hợp tiếp tục khuấy đều bằng phới lồng đánh trứng. Trong bát lớn, lòng trứng hoà quyện đặc sệt, thoạt giống như màu sắc của mặt trăng vàng sáng, vô cùng đáng yêu. Sau đó, nàng rắc thêm một muỗng mè đen lên , một khi mè đen rơi chất lỏng đặc sệt của trứng thì hoà đắm trong đó, thể kiềm chế mà thoát . Đường Nguyễn Nguyễn lấy một cái chảo lớn châm lửa, nàng múc một muỗng nhẹ nhàng đổ trứng chảo. Trong chảo một giọt dầu nhưng lòng trứng vô cùng ngoan ngoãn, chậm rãi tráng đều bên trong mặt chảo lớn, khi chất lỏng của trứng sắp săn , nàng đặt giấy dầu lên lòng trứng dùng một cái xẻng lớn nhẹ nhàng ép một cái lên mặt trứng, chất lỏng trứng nhanh chóng biến thành lớp bánh trứng mỏng, thoạt bình thường nhưng vô cùng quy củ. Đợi bánh trứng chiên chín đến ba phần thì nàng dùng đũa gắp một góc bánh trứng lên, thoáng cái lật nó . Cứ như chiên qua chiên vài , hai mặt bánh trứng đều trở nên vàng ươm, Đường Nguyễn Nguyễn đưa đũa ngang qua để gắp một bên bánh trứng, nhẹ nhàng cuộn nó sang một bên khác, cứ như , bánh trứng biến thành món trứng cuộn. Nàng nhẹ nhàng đặt mấy miếng trứng cuộn mềm mại trong đĩa lớn, đợi nguội mới thể trở nên giòn hơn. Có lẽ mùi trứng cuộn quá thơm, Tần Tu Viễn đẩy cửa phòng ngủ thẳng tới phòng bếp nhỏ. Khi đến cửa thì thấy Đường Nguyễn Nguyễn đang khom lưng, tay nàng vươn cầm đũa, nhẹ nhàng đùa nghịch miếng trứng cuộn trong chảo. Thần sắc nàng chuyên chú, mái tóc đen trán gió nhẹ nhàng thổi lên nổi bật đôi mắt hạnh lấp lánh. Bây giờ từ xuân sắp sang mùa hạ, Đường Nguyễn Nguyễn chỉ mặc một chiếc váy ôm lấy n.g.ự.c màu hồng. Tay áo của nàng xắn lên một đoạn để lộ cổ tay trắng như tuyết, mà lúc cúi cảnh xuân thoáng qua, chói mắt. Tần Tu Viễn cũng cảm thấy miệng đắng lưỡi khô.
“Tướng quân, chào buổi sáng!” Giọng của của Tần Trung vang lên ngay đó. Tần Tu Viễn nhanh chóng xoay , bất động thanh sắc chắn cửa phòng bếp nhỏ mà : “Sao ngươi còn đến quân doanh?”
Tần Trung sửng sốt: “Tướng quân, ngài hôm nay cần đến đó ?”
Tần Tu Viễn vẫn lạnh lùng như chuyện gì xảy : “Bản tướng quân nhưng nghĩa là ngươi cần , quân vụ một ngày thể bỏ .”
TBC
Tần Trung giật , lập tức chắp tay : “Thuộc hạ đến quân doanh xem một chút.”
Trong phòng bếp nhỏ, Đường Nguyễn Nguyễn thấy tiếng của thì , hỏi Tần Tu Viễn: “Hôm nay cần đến quân doanh ?”
Tần Tu Viễn khẽ gật đầu: “Ta theo nàng về phủ Học sĩ.”
Đường Nguyễn Nguyễn cong mắt tươi: “Thật ?”
Tần Tu Viễn thấy nàng cao hứng như cũng khỏi cong khóe miệng mà đáp: “Thật.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-co-dai-lam-ba-chu-nho/chuong-147.html.]
Đường Nguyễn Nguyễn mím môi : “Đừng bỏ lỡ chuyện của là .”
Dứt lời, nàng Tần Trung một cái : “Tần Trung, ngươi ăn chút gì đó hãy .”
Sau đó, nàng bưng lên một đĩa bánh…
Trên đĩa bày tám chín miếng trứng cuộn mè đen tròn tròn chỉnh tề, mỗi một miếng đều to bằng ngón tay cái, trứng cuộn màu vàng ươm còn lác đác mấy hạt mè đen, vô cùng hấp dẫn. Nàng tủm tỉm : “Đây là trứng cuộn mè đen, các nếm thử xem!”
Tần Tu Viễn nàng : “Sáng sớm nàng thức dậy, chính là vì món ?”
Đường Nguyễn Nguyễn gật đầu: “Thiếp để mang một ít về cho mẫu ăn.”
Tần Tu Viễn mỉm , cầm lấy một miếng trứng cuộn lên. Tần Trung cũng hiền hoà mà : “Phu nhân, thuộc hạ sẽ khách khí.”
Dứt lời, cũng cầm lấy một miếng trứng cuộn lên đưa miệng…
“Rồm rộp” một tiếng, miếng trứng cuộn cắn, vỏ trứng màu vàng ươm giòn khiến nhai vô cùng thống khoái, mà phía là mè đen, chính là vẽ rồng điểm mắt, càng ăn càng thơm. Hắn thể chờ đợi mà cắn thêm một vết thứ hai, ai miếng còn giòn quá nên tan thành nhiều mảnh rơi xuống đất. Tần Trung chút ảo não, khom lưng nhặt lên thì Đường Nguyễn Nguyễn : “Bỏ , đợi lát nữa thu dọn , ngươi cứ mang theo một ít để ăn đường .”
Nàng Tần Tu Viễn và Tần Trung đều thói quen ăn sáng, vì thế mới sắp xếp một hộp thức ăn cho . Vẻ mặt Tần Trung thụ sủng nhược kinh, : “Đa tạ phu nhân!” Sau đó, quên lời cáo biệt với Tần Tu Viễn mà nhét hộp thức ăn lòng, vui vẻ rời . Tần Tu Viễn Đường Nguyễn Nguyễn: “Nàng đối với bọn họ cũng quá .”
Đường Nguyễn Nguyễn : “Như ? Ngược , bọn họ cũng sẽ đối với chúng …”
Tần Tu Viễn sững sờ, đột nhiên cảm thấy đạo lý. Dường như từ khi nàng đến, trong phủ nổi lên ít biến hóa. Nàng giúp đại tẩu thoát khỏi chứng bệnh trầm cảm, còn cho đại tẩu cùng hai hài tử ở chung ngày càng hòa hợp. Nàng đối với mẫu cũng vô cùng để ý, khi rảnh rỗi thì cùng bà đánh mã điếu, còn nấu món ăn cho bọn họ, giúp tác hợp Nhị ca cùng Chi Tâm, hy vọng bọn họ một kết quả … Ngay cả đối đãi với hạ nhân cũng vô cùng quan tâm yêu thương, hôm nay Phi Hiên Các càng giống như một ngôi nhà nho nhỏ, mỗi buổi tối tất cả cùng bên dùng bữa, náo nhiệt thôi. Hắn từng gặp qua như nàng, nguyện ý đối với khác nhưng vô dục vô cầu. Tần Tu Viễn nàng, chút xuất thần. Đường Nguyễn Nguyễn vươn tay lắc lắc mặt : “Chàng đang nghĩ gì ?”
Tần Tu Viễn nhíu mày lấy tinh thần đáp: “Không gì…”
Đường Nguyễn Nguyễn : “Vậy chuẩn một chút, lát nữa chúng sẽ xuất phát.”
…..
Ánh nắng mùa xuân lung linh.
Xe ngựa phủ Trấn Quốc tướng quân thẳng một đường tới nơi tiếng ồn ào. Đường Nguyễn Nguyễn hứng thú nâng cửa sổ xe lên bên ngoài. Đoàn tấp nập, những bán hàng rong cũng sức hô lớn, từ đầu đường đến cuối đường đều vô cùng náo nhiệt. Nàng đầu Tần Tu Viễn một cái, thấy cầm một quyển sách, thần sắc thản nhiên mà . Đường Nguyễn Nguyễn lẳng lặng , cảm thấy vui mắt nên mặt mày cong lên. Tần Tu Viễn cảm nhận ánh mắt của nàng thì ngước mắt : “Nàng đang… Cười khúc khích cái gì?”
Đường Nguyễn Nguyễn thu hồi ý si ngốc của đáp: “Không… Không gì .”