Xuyên Về Cổ Đại Làm Bà Chủ Nhỏ - Chương 150

Cập nhật lúc: 2025-04-27 15:29:03
Lượt xem: 5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tần Tu Viễn tức giận: “Nàng…”

Đường Nguyễn Nguyễn mỉm , nàng túm lấy ống tay áo : “Nếu dám khen cô nương khác, thì sẽ ăn cơm .”

Tần Tu Viễn sửng sốt, lập tức rộ lên. Đường Nguyễn Nguyễn cũng , nàng : “Ăn cơm , nếu sẽ cảm lạnh.”

Tần Tu Viễn xuống bàn, chậm chạp yên. Đường Nguyễn Nguyễn hỏi: “Sao ? Không hợp khẩu vị ?”

Tần Tu Viễn nàng : “Đau tay.”

Đường Nguyễn Nguyễn chút kinh ngạc, hỏi: “Tay ?”

Tần Tu Viễn : “Viết tấu chương cả buổi chiều, còn thư dài cho Phạm Thiếu Duẫn nên bây giờ tay nhấc lên .”

Đường Nguyễn Nguyễn nhíu mày : “Mấy ngày còn luyện tập cả một buổi chiều, lúc múa trường thương, thấy đau tay?”

Vẻ mặt Tần Tu Viễn bừng tỉnh đại ngộ, đáp: “Ừm… Nói chừng chính là lúc thương ở tay, cho nên hôm nay tự ăn cơm cũng thấy khó khăn.”

Dứt lời, vẻ mặt vô tội Đường Nguyễn Nguyễn. Đường Nguyễn Nguyễn hỏi: “Chàng giúp ?”

Tần Tu Viễn thở dài: “Vậy thì đa tạ phu nhân.”

Đường Nguyễn Nguyễn dở dở : “Tần Tu Viễn!”

Vẻ mặt Tần Tu Viễn vô tội: “Ta đói quá…”

Đường Nguyễn Nguyễn bất đắc dĩ, nàng nhận mệnh bưng bát của lên… Nàng lấy một cái muỗng trộn cơm với nước sốt, tức giận : “Há miệng!”

Đôi mắt phượng của Tần Tu Viễn mang theo vài phần trêu chọc, hứng thú nàng, nếu ghen, dù cũng đòi chút phúc lợi trở về mới . Cứ như , một , một tức giận đang kiên trì ăn hết bữa cơm . Khi Minh Sương đến đưa nước thì thấy cửa khép hờ, vì thế nàng cũng bất giác đẩy , ai thấy một cảnh tượng vô cùng quỷ dị… Tướng quân luôn luôn lạnh như băng, lúc đang ngoan ngoãn bàn nhỏ, vẻ mặt chờ mong phu nhân. Còn phu nhân ngày thường ôn nhu như nước, lúc căng da mặt, dùng muỗng múc cơm, đưa tới mặt tướng quân, hung dữ : “Mau ăn !”

Tướng Quân há mồm nuốt , như hài đồng bảy tuổi.

Miệng Minh Sương há to chữ “A” cũng trở thành hình tròn, nàng khỏi hoài nghi xuất hiện ảo giác . Tần Tu Viễn còn nuốt cơm trong miệng xuống, lúc lơ đãng qua khe cửa thì thấy Minh Sương… “Khụ khụ khụ!” Hắn giật ho khan. Đường Nguyễn Nguyễn hoảng sợ, nàng vội vàng lấy khăn tay đưa cho lau: “Chuyện gì ?”

Trên mặt Tần Tu Viễn đỏ tai hồng, cũng sặc là thẹn quá hóa giận: “Minh Sương!”

Minh Sương sợ tới mức thiếu chút nữa đổ ấm , nàng lớn tiếng hô: “Nô tỳ thấy gì hết! Nô tỳ thấy !”

Sau đó chạy nhanh như chớp!

……

Cách Mỹ Thực Lệnh vài ngày nữa, nên lúc Đường Nguyễn Nguyễn thừa dịp trở về phủ Học sĩ xem một chút. Nghe bây giờ mẫu ăn ngon hơn nhiều, cơ bản khôi phục chế độ ăn uống bình thường, nàng tự tay nấu chút đồ ăn vặt, mang đến cho mẫu nếm thử. Hôm nay nàng dậy sớm, thảnh thơi bước phòng bếp nhỏ, đưa mắt thấy Thải Bình đang lau bàn bên trong. Thấy Đường Nguyễn Nguyễn tiến , Thải Bình phúc phúc : “Tiểu thư.”

Đường Nguyễn Nguyễn mỉm : “Chào buổi sáng!”

Trải qua chuyện , dường như Thải Bình càng sức việc, nàng cũng cẩn thận hơn nhiều. Đường Nguyễn Nguyễn hỏi: “Tại ngươi dậy sớm như ?”

Thải Bình : “Nô tỳ tỉnh ngủ nữa nên dứt khoát lên quét dọn một chút.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-co-dai-lam-ba-chu-nho/chuong-150.html.]

Đường Nguyễn Nguyễn gật đầu, : “Thải Vi ?”

Thải Bình : “Nàng còn dậy … Gần đây nàng ngủ muộn.”

Khóe miệng Đường Nguyễn Nguyễn khẽ nhếch lên, mắt hạnh cong cong, : “Buổi tối nàng còn việc may vá cho Tần Trung ?”

Thải Bình : “Không !” Nàng thấp giọng : “ Thải Vi luôn nàng và Tần Trung là bằng hữu bình thường, dù nô tỳ cũng tin.”

Thải Bình vốn tính tình sôi động, đến những chuyện bát quái thì vô cùng say sưa. Đường Nguyễn Nguyễn đối với việc , kỳ thật cũng chút nghi hoặc, theo lý thuyết giữa hai , hẳn là lực cản gì mới đúng. Nàng hỏi: “Tần Trung cho Thải Vi thấy rõ tâm tình của ?”

Thải Bình suy nghĩ một chút mới : “Hẳn là , nô tỳ bóng gió hỏi qua Thải Vi, nhưng nàng luôn Tần Trung cô nương trong lòng .” Dừng một chút, nàng : “ sáng suốt đều , chỉ cần Thải Vi thì ánh mắt Tần Trung đều dõi theo nàng!”

Trong lòng Đường Nguyễn Nguyễn cũng cảm thấy như thế, nhưng hai chậm chạp tiến thêm một bước. Đường Nguyễn Nguyễn : “Quên , chuyện của bọn họ nữa.” Nàng Thải Bình và , “Còn ngươi thì ? Có thích ai ?”

Thải Bình sửng sốt, sắc mặt chút ửng đỏ, nàng : “Tiểu thư…. Sao đang yên đang lành kéo nô tỳ ? Nô tỳ vẫn còn nhỏ!”

Đường Nguyễn Nguyễn thấy nàng chút ngượng ngùng thì : “Nay ngươi mười sáu tuổi, nếu nghị thì đây cũng là thời điểm vô cùng thích hợp.”

Thải Bình lắc đầu, : “Thải Bình để thích, nô tỳ chỉ theo tiểu thư cả đời.”

Đường Nguyễn Nguyễn qua, kéo tay nàng : “Cô nương ngốc , nếu thật sự là như , chẳng cả đời sẽ chậm trễ ? Làm thể chịu đựng điều đó đây?”

Thải Bình xong khỏi chút cảm động. Nàng nếm thử tư vị của chuyện tình cảm cho nên tất nhiên trong lòng tình yêu là một chuyện tuyệt vời cỡ nào. Đường Nguyễn Nguyễn thấy nàng lời nào thì tiếp tục: “Nếu ngươi thật sự luyến tiếc , thì cũng thể gả gần một chút, như cũng thể thường xuyên đến thăm .” Dừng một chút, nàng : “Ngươi thích nam nhân như thế nào ? Nếu trong quân doanh của tướng quân tệ, thì cũng thể ngươi để ý.”

Thải Vi khỏi hổ đỏ mặt, nàng : “Đa tạ tiểu thư… Không, cần…”

TBC

Đường Nguyễn Nguyễn liếc mắt một cái nàng : “Nếu ngươi , sẽ hồng nương mối cho đôi uyên ương… Tiền phó tướng thế nào?” Nàng rõ Thải Bình sợ Tiền phó tướng lớn tiếng nên cố ý nhắc đến . Quả nhiên, Thải Bình giật nảy , đầu lắc như trống bỏi: “Không ! Tiền phó tướng thì coi như xong ! Nô tỳ trèo lên …”

Đường Nguyễn Nguyễn buồn : “Vậy ngươi , ngươi thích nam nhân như thế nào?”

Có thể là mới chuyện Tiền phó tướng hoảng sợ nên Thải Bình cũng bắt đầu nghiêm túc suy tư, nàng lẩm bẩm : “Nô tỳ thích… Người sách, đối xử với ôn hòa và lịch sự nhã nhặn, cần quá mập mạp, bộ dáng dễ .”

Đường Nguyễn Nguyễn , : “Được, .”

Sắc mặt Thải Bình càng đỏ hơn, nàng : “Tiểu thư, nô tỳ, nô tỳ việc…” Dứt lời, nàng ngượng ngùng chạy ngoài. Thải Vi và Thải Bình đều là những cùng nguyên lớn lên, luôn trung thành và tận tâm, Đường Nguyễn Nguyễn cũng hy vọng các nàng một kết thúc . Đường Nguyễn Nguyễn Vừa tính toán, bắt đầu nấu ăn. Nàng mở tủ nguyên liệu đưa tay cầm một nắm mè đen, ngửi ngửi thấy mùi thơm nồng đậm, màu sắc . Trong vừng protein phong phú, tác dụng dưỡng nhan cho mái tóc đen, vặn thích hợp cho mẫu ăn. Nàng suy nghĩ một chút, bánh trứng cuộn mè đen cũng tệ!

Vì thế nàng lấy một cái bát lớn bỏ năm quả trứng tươi mới , tay nhỏ nhẹ nhàng đập trứng gà một cái, trứng gà nhanh chóng nứt , lòng trứng trơn trượt chảy xuống, hội tụ trong bát. Sau đó, nàng rắc một muỗng đường cát trứng, đặt đũa khuấy một vòng tròn trong bát. Cho đến khi đường cát hòa quyện với trứng, cảm giác xạo xạo biến mất nàng mới dừng . Để món trứng cuộn mè đen ngon hơn thì bơ là nguyên liệu vô cùng cần thiết. Nàng châm lửa cho bơ mua từ Thanh Mộc Trai chảo, tinh tế chiên lên, mùi dầu thơm ngát lan tràn , khi bơ hòa tan nóng chảy thành dạng chất lỏng, nàng mới bưng chảo lên, đổ bơ lòng trứng gà. Trứng màu vàng cộng với bơ lỏng, thoạt cũng biến hóa gì, nhưng cuối cùng hương vị thể tăng lên ít.

Nàng khuấy đều bơ và trứng cho hoà quyện với , đó thêm bột mì thời điểm thích hợp tiếp tục khuấy đều bằng phới lồng đánh trứng. Trong bát lớn, lòng trứng hoà quyện đặc sệt, thoạt giống như màu sắc của mặt trăng vàng sáng, vô cùng đáng yêu. Sau đó, nàng rắc thêm một muỗng mè đen lên , một khi mè đen rơi chất lỏng đặc sệt của trứng thì hoà đắm trong đó, thể kiềm chế mà thoát . Đường Nguyễn Nguyễn lấy một cái chảo lớn châm lửa, nàng múc một muỗng nhẹ nhàng đổ trứng chảo. Trong chảo một giọt dầu nhưng lòng trứng vô cùng ngoan ngoãn, chậm rãi tráng đều bên trong mặt chảo lớn, khi chất lỏng của trứng sắp săn , nàng đặt giấy dầu lên lòng trứng dùng một cái xẻng lớn nhẹ nhàng ép một cái lên mặt trứng, chất lỏng trứng nhanh chóng biến thành lớp bánh trứng mỏng, thoạt bình thường nhưng vô cùng quy củ. Đợi bánh trứng chiên chín đến ba phần thì nàng dùng đũa gắp một góc bánh trứng lên, thoáng cái lật nó . Cứ như chiên qua chiên vài , hai mặt bánh trứng đều trở nên vàng ươm, Đường Nguyễn Nguyễn đưa đũa ngang qua để gắp một bên bánh trứng, nhẹ nhàng cuộn nó sang một bên khác, cứ như , bánh trứng biến thành món trứng cuộn. Nàng nhẹ nhàng đặt mấy miếng trứng cuộn mềm mại trong đĩa lớn, đợi nguội mới thể trở nên giòn hơn. Có lẽ mùi trứng cuộn quá thơm, Tần Tu Viễn đẩy cửa phòng ngủ thẳng tới phòng bếp nhỏ. Khi đến cửa thì thấy Đường Nguyễn Nguyễn đang khom lưng, tay nàng vươn cầm đũa, nhẹ nhàng đùa nghịch miếng trứng cuộn trong chảo. Thần sắc nàng chuyên chú, mái tóc đen trán gió nhẹ nhàng thổi lên nổi bật đôi mắt hạnh lấp lánh. Bây giờ từ xuân sắp sang mùa hạ, Đường Nguyễn Nguyễn chỉ mặc một chiếc váy ôm lấy n.g.ự.c màu hồng. Tay áo của nàng xắn lên một đoạn để lộ cổ tay trắng như tuyết, mà lúc cúi cảnh xuân thoáng qua, chói mắt. Tần Tu Viễn cũng cảm thấy miệng đắng lưỡi khô.

“Tướng quân, chào buổi sáng!” Giọng của của Tần Trung vang lên ngay đó. Tần Tu Viễn nhanh chóng xoay , bất động thanh sắc chắn cửa phòng bếp nhỏ mà : “Sao ngươi còn đến quân doanh?”

Tần Trung sửng sốt: “Tướng quân, ngài hôm nay cần đến đó ?”

Tần Tu Viễn vẫn lạnh lùng như chuyện gì xảy : “Bản tướng quân nhưng nghĩa là ngươi cần , quân vụ một ngày thể bỏ .”

Tần Trung giật , lập tức chắp tay : “Thuộc hạ đến quân doanh xem một chút.”

Trong phòng bếp nhỏ, Đường Nguyễn Nguyễn thấy tiếng của thì , hỏi Tần Tu Viễn: “Hôm nay cần đến quân doanh ?”

 

Loading...