Xuyên Về Cổ Đại Làm Bà Chủ Nhỏ - Chương 151

Cập nhật lúc: 2025-04-27 15:29:23
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tần Tu Viễn khẽ gật đầu: “Ta theo nàng về phủ Học sĩ.”

Đường Nguyễn Nguyễn cong mắt tươi: “Thật ?”

TBC

Tần Tu Viễn thấy nàng cao hứng như cũng khỏi cong khóe miệng mà đáp: “Thật.”

Đường Nguyễn Nguyễn mím môi : “Đừng bỏ lỡ chuyện của .”

Dứt lời, nàng Tần Trung một cái : “Tần Trung, ngươi ăn chút gì đó hãy .”

Sau đó, nàng bưng lên một đĩa bánh…

Trên đĩa bày tám chín miếng trứng cuộn mè đen tròn tròn chỉnh tề, mỗi một miếng đều to bằng ngón tay cái, trứng cuộn màu vàng ươm còn lác đác mấy hạt mè đen, vô cùng hấp dẫn. Nàng tủm tỉm : “Đây là trứng cuộn mè đen, các nếm thử xem!”

Tần Tu Viễn nàng : “Sáng sớm nàng thức dậy, chính là vì món ?”

Đường Nguyễn Nguyễn gật đầu: “Thiếp để mang một ít về cho mẫu ăn.”

Tần Tu Viễn mỉm , cầm lấy một miếng trứng cuộn lên. Tần Trung cũng hiền hoà mà : “Phu nhân, thuộc hạ sẽ khách khí.”

Dứt lời, cũng cầm lấy một miếng trứng cuộn lên đưa miệng…

“Rồm rộp” một tiếng, miếng trứng cuộn cắn, vỏ trứng màu vàng ươm giòn khiến nhai vô cùng thống khoái, mà phía là mè đen, chính là vẽ rồng điểm mắt, càng ăn càng thơm. Hắn thể chờ đợi mà cắn thêm một vết thứ hai, ai miếng còn giòn quá nên tan thành nhiều mảnh rơi xuống đất. Tần Trung chút ảo não, khom lưng nhặt lên thì Đường Nguyễn Nguyễn : “Bỏ , đợi lát nữa thu dọn , ngươi cứ mang theo một ít để ăn đường .”

Nàng Tần Tu Viễn và Tần Trung đều thói quen ăn sáng, vì thế mới sắp xếp một hộp thức ăn cho . Vẻ mặt Tần Trung thụ sủng nhược kinh, : “Đa tạ phu nhân!” Sau đó, quên lời cáo biệt với Tần Tu Viễn mà nhét hộp thức ăn lòng, vui vẻ rời . Tần Tu Viễn Đường Nguyễn Nguyễn: “Nàng đối với bọn họ cũng quá .”

Đường Nguyễn Nguyễn : “Như ? Ngược , bọn họ cũng sẽ đối với chúng …”

Tần Tu Viễn sững sờ, đột nhiên cảm thấy đạo lý. Dường như từ khi nàng đến, trong phủ nổi lên ít biến hóa. Nàng giúp đại tẩu thoát khỏi chứng bệnh trầm cảm, còn cho đại tẩu cùng hai hài tử ở chung ngày càng hòa hợp. Nàng đối với mẫu cũng vô cùng để ý, khi rảnh rỗi thì cùng bà đánh mã điếu, còn nấu món ăn cho bọn họ, giúp tác hợp Nhị ca cùng Chi Tâm, hy vọng bọn họ một kết quả … Ngay cả đối đãi với hạ nhân cũng vô cùng quan tâm yêu thương, hôm nay Phi Hiên Các càng giống như một ngôi nhà nho nhỏ, mỗi buổi tối tất cả cùng bên dùng bữa, náo nhiệt thôi. Hắn từng gặp qua như nàng, nguyện ý đối với khác nhưng vô dục vô cầu. Tần Tu Viễn nàng, chút xuất thần. Đường Nguyễn Nguyễn vươn tay lắc lắc mặt : “Chàng đang nghĩ gì ?”

Tần Tu Viễn nhíu mày lấy tinh thần đáp: “Không gì…”

Đường Nguyễn Nguyễn : “Vậy chuẩn một chút, lát nữa chúng sẽ xuất phát.”

…..

Ánh nắng mùa xuân lung linh.

Xe ngựa phủ Trấn Quốc tướng quân thẳng một đường tới nơi tiếng ồn ào. Đường Nguyễn Nguyễn hứng thú nâng cửa sổ xe lên bên ngoài. Đoàn tấp nập, những bán hàng rong cũng sức hô lớn, từ đầu đường đến cuối đường đều vô cùng náo nhiệt. Nàng đầu Tần Tu Viễn một cái, thấy cầm một quyển sách, thần sắc thản nhiên mà . Đường Nguyễn Nguyễn lẳng lặng , cảm thấy vui mắt nên mặt mày cong lên. Tần Tu Viễn cảm nhận ánh mắt của nàng thì ngước mắt : “Nàng đang… Cười khúc khích cái gì?”

Đường Nguyễn Nguyễn thu hồi ý si ngốc của đáp: “Không… Không .”

Tần Tu Viễn , tiếp tục sách. Đường Nguyễn Nguyễn nhớ tới một chuyện, nàng do dự một chút nhưng cuối cùng vẫn mở miệng : “Chuyện Doanh Doanh … Chàng thật sự trách ?”

Chuyện Đường Doanh Doanh lẻn phủ Trấn Quốc tướng quân trộm binh phù, Tần Tu Viễn vẫn lộ , xong chuyện thậm chí còn hỏi nàng. Mí mắt của Tần Tu Viễn cũng nhấc lên, thèm để ý mà : “Ta trách nàng thì ích lợi gì? Nàng cũng chỉ là một quân cờ mà thôi.”

Đường Nguyễn Nguyễn tiếp lời: “ chần chừ mãi đằng là ai, lo lắng ?”

Tần Tu Viễn nhạt: “Không lo lắng, lẽ hôm nay chúng sẽ .”

Đường Nguyễn Nguyễn cảm thấy chút kỳ quái, nhưng đối với chuyện triều đình thì Tần Tu Viễn luôn chương pháp của riêng , nàng cũng lười quan tâm.

Tần Tu Viễn thấy nàng thì đổi đề tài khác: “Sắp đến phủ Học sĩ , nàng cao hứng ?”

Đường Nguyễn Nguyễn sửng sốt, nhưng cũng lập tức gật đầu: “Đã lâu gặp mẫu .”

Tần Tu Viễn : “Nếu như ngày thường nàng trở về thăm nhà thì thể bất cứ lúc nào cũng .” Dừng một chút, : “Nếu một trở về thì cứ với , cùng nàng.”

Tần Tu Viễn quan hệ giữa Đường Nguyễn Nguyễn và Đường Doanh Doanh cứng nhắc, mà nàng cũng vô cùng xa cách với Đường Các Lão, cũng lo lắng một nàng trở về sẽ chịu ủy khuất. Đường Nguyễn Nguyễn ngước mắt lên . Tần Tu Viễn là hiếm khi chuyện tình cảm nhưng suy nghĩ cho nàng. Hắn thêm: “Nếu nhạc mẫu đồng ý thì nàng cũng thể đón bà để tướng quân phủ, cần lo lắng về bất cứ điều gì, tất cả thứ cứ theo ý nàng mà .”

Trong lòng Đường Nguyễn Nguyễn khẽ rung động, nàng gương mặt tuấn lãng của , ánh mắt Tần Tu Viễn vẫn chăm chú sách. Đột nhiên, cảm thấy má ấm áp, bất ngờ cô nương thơm nhẹ lên. Hắn kinh ngạc xoay mặt thì phát hiện Đường Nguyễn Nguyễn tiến đến bên cạnh, đôi mắt sáng như đang , nàng toả mùi thơm nhàn nhạt, lúc đến gần còn khiến lòng run lên. Trên mặt Tần Tu Viễn bỗng dưng đỏ ửng… Điều giống như, đầu tiên nàng chủ động hôn .

“A Viễn.” Đường Nguyễn Nguyễn nghiêng đầu, chăm chú : “Đa tạ .”

Tần Tu Viễn sửng sốt, ho nhẹ một tiếng đáp: “Không, gì.”

Đường Nguyễn Nguyễn hiếm khi thấy hổ như , thế nhưng cảm thấy vô cùng thú vị, nàng : “Sao đỏ mặt? Bên tai cũng đỏ…”

Tần Tu Viễn : “Ta… Ta nóng.”

Đường Nguyễn Nguyễn mím môi , đầu nhẹ nhàng tựa vai ….

…..

Hoa của Ngọc Quỳnh Uyển nở đúng lúc nở rực rỡ, Đường Nguyễn Nguyễn cùng Đường phu nhân trong sân viện, uống , thưởng thức trứng cuộn mè đen. Dùng mắt thường Đường phu nhân cũng thể thấy bà mập lên một chút, hai má vốn lõm xuống thì hiện giờ cũng dần dần đầy đặn, dần dần hiện phong tư vốn . Bà thấy Đường Nguyễn Nguyễn trở về thì vô cùng cao hứng, nắm lấy tay nữ nhi, thế nào cũng đủ. Đường Nguyễn Nguyễn : “Mẫu , gần đây ngoài ?”

Đường phu nhân : “Ngày hôm … Cha con đưa ngoài xem kịch.”

Trong giọng của Đường phu nhân mang theo một tia ngọt ngào. Đường Nguyễn Nguyễn xong chút kinh ngạc: “Bây giờ phụ thời gian cùng mẫu xem kịch?”

Thải Lan ở một bên tích cực thêm : “Tiểu thư đó thôi, hiện giờ chỉ cần lão gia rảnh rỗi là chạy đến Ngọc Quỳnh Uyển chúng … Không dẫn phu nhân xem kịch thì chính là dẫn phu nhân mua son phấn, cùng phu nhân ân ái sâu đậm.”

Đường phu nhân trách mắng liếc nàng một cái, : “Nha đầu thối , học cách trêu ghẹo chủ tử từ khi nào?”

Thải Cúc bên cạnh cũng nhịn . Đường Nguyễn Nguyễn cũng vui mừng vì mẫu , nàng : “Mẫu , chỉ cần phụ đối với , thì con cũng yên tâm .”

Đường phu nhân , : “Trước nhiều chuyện xem nặng, luôn sợ mất phụ con, lo lo mất nên dễ dàng sinh oán hận… Không đẩy ông xa. Bà dừng một chút tiếp tục, “Sau đó cũng thấu thì chỉ sống cuộc sống của riêng , nhưng rằng ông kiên trì đến thế.”

Đường Nguyễn Nguyễn : “Vâng… Mẫu yê tâm, lỡ như ở nhà vui thì cũng thể đến chỗ con ở.” 、

Đường phu nhân lộ vẻ mặt kinh ngạc, bà : “Đó là nhà của phu quân con, mẫu thể đến đó gây phiền toái cho con chứ?”

Đường Nguyễn Nguyễn tiếp lời: “Không phiền, vả A Viễn cũng hoan nghênh mẫu đến đó ở từ lâu …”

Đường phu nhân sửng sốt, : “Đây là lời ?”

Đường Nguyễn Nguyễn gật đầu. Đường phu nhân hài lòng , : “Xem đối với con quả thực tệ, mẫu cũng yên tâm hơn.”

Đường phu nhân như nhớ tới chuyện gì đó, bà vội vàng : “Thải Lan, lấy phương thuốc cầu đến đây!”

Thải Lan lên tiếng rời , chỉ chốc lát mang về một tờ giấy. Đường phu nhân thần bí nhét cho Đường Nguyễn Nguyễn : “Đây là mẫu cố ý bỏ tiền lớn để tìm danh y Đế Đô tới, con mang về, đó dựa theo phương thuốc mà bốc dược, mỗi ngày uống một thang.”

Đường Nguyễn Nguyễn chút kỳ quái, hỏi : “Mẫu , đây là thuốc gì ?”

Thải Vi cùng Thải Bình ở một bên khỏi cũng chút tò mò. Đường phu nhân đắc ý : “Con cứ trở về xem, ngàn vạn đừng mất!”

Đường Nguyễn Nguyễn nửa tin nửa ngờ nhét phương thuốc túi tay áo. Lúc , hạ nhân ở cửa đến báo: “Phu nhân, lão gia cùng cô gia đến.”

Đường phu nhân , mặt lộ ý , bà : “Mau mời .”

Hôm nay Tần Tu Viễn mặc một cẩm bào màu xanh ngọc, bên hông đeo đai ngọc lục tùng*, đôi mắt phượng nhướng lên, trong vẻ tuấn dật lộ vài phần tiêu sái tùy ý. Hắn đến gần, chắp tay cao giọng : “Nhạc mẫu bình an.”

Đường phu nhân tao nhã , : “Miễn lễ.”

Hai đó bà gặp qua Tần Tu Viễn, lúc bà luôn trong tình trạng thần sắc buồn bã ở trong phòng, cơ hội kỹ Tần Tu Viễn, cho đến hôm nay mới thấy rõ tướng mạo của , bà đánh giá từ xuống , càng thì ý càng sâu. Tần Tu Viễn chút tự nhiên, nhưng cũng đây là quá trình bắt buộc trải qua nên lộ vẻ mặt vui vẻ chịu đựng. Đường Nguyễn Nguyễn ho nhẹ một tiếng, : “Phụ , mẫu , chúng xuống chuyện .”

Đường Các Lão mỉm : “Được.”

Bốn ở trong sân viện, Đường Các Lão thấy bàn đặt bánh cuốn điểm tâm thì hỏi: “Đây là món gì?”

Đường Nguyễn Nguyễn : “Hồi phụ , là trứng cuộn mè đen.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-co-dai-lam-ba-chu-nho/chuong-151.html.]

Nàng đối với Đường Các Lão như một, vẫn luôn là thái độ nhàn nhạt thản nhiên, cố tình đắc tội, nhưng cũng lấy lòng thêm một câu. Nếu là khác thì nàng nhất định mời đó nếm thử, nhưng đối với Đường Các Lão, nàng nhớ tới nhiều năm qua xem nhẹ nguyên cùng Đường phu nhân như nên cũng cận. Đường Các Lão hậm hực mà “A” một tiếng, thoáng qua Đường phu nhân. Đường phu nhân ý , : “Đây là món ăn Nguyễn Nguyễn tự tay , lão gia nếm thử ?”

Đường Các Lão bày bộ dáng để ý mà : “Nếu là tâm ý của Nguyễn Nguyễn, liền…”

Đường Nguyễn Nguyễn mỉm , : “Con nhớ cha thích ăn vặt, cần miễn cưỡng.”

Đường Các Lão thiếu chút nữa nước sặc, Đường Nguyễn Nguyễn như thế cũng chút hổ, đành tạm thời gác tâm tư ăn trứng cuốn mè đen. Đường phu nhân Tần Tu Viễn, ngay ngắn đối diện, thật sự tướng mạo . Đường phu nhân càng càng thích, bà mở miệng : “Hiền tế , Nguyễn Nguyễn ở phủ tướng quân, gây thêm phiền toái gì cho con chứ?”

Tần Tu Viễn mỉm : “Nàng bao giờ gây thêm phiền toái cho chúng con, Tần phủ chúng con đều thích nàng.”

Sắc mặt Đường Nguyễn Nguyễn chút đỏ ửng, nàng thẹn thùng : “Mẫu …”

Đường phu nhân để ý tới Đường Nguyễn Nguyễn mà tiếp tục : “Nữ nhi của , từ nhỏ nhát gan, gặp chuyện gì cũng dám , nếu ủy khuất gì thì cũng đành nuốt trong bụng, cũng mong hiền tế chăm sóc nàng nhiều hơn.”

Nhát gan?

Tần Tu Viễn hứng thú Đường Nguyễn Nguyễn. Nàng vì mẫu của thể cùng thứ liều mạng; ở vách núi dám ôm tung nhảy xuống nước… Còn nhát gan ?

suy nghĩ một chút, hình như thấy sai, lúc ở Bình Ninh, nàng từng một con gián dọa tới thét chói tai thôi. Trong lòng Tần Tu Viễn , nhưng mặt nghiêm trang đáp: “Nhạc mẫu yên tâm, hiền tế sẽ ghi nhớ trong lòng.” Hắn tiếp tục: “Nhạc mẫu an tâm tĩnh dưỡng thể thật , nếu cần bất cứ thứ gì thì thể phái đến chúng con.”

Đường phu nhân hài lòng , bà gật gật đầu. Đường phu nhân : “Nếu Nguyễn Nguyễn bày tính tình nhỏ nhen mà khi dễ con, thì con cũng đừng sợ nàng, trở về cho , nhất định sẽ con chủ trì công đạo.”

Đường Nguyễn Nguyễn dở dở , : “Làm con dám khi dễ …”

Đôi mắt phượng của Tần Tu Viễn khẽ nhíu, nhưng trong lòng mừng thầm, trịnh trọng đáp: “Đa tạ nhạc mẫu.”

Sau đó Đường Nguyễn Nguyễn một cái, mắt phượng nhẹ nhàng nhấc lên lộ vẻ đắc ý. Hai bên hàn huyên vài câu, thấy canh giờ đến nên Tần Tu Viễn và Đường Nguyễn Nguyễn cũng dậy cáo từ. Trước khi , Đường phu nhân dặn dò một nữa: “Phương thuốc , con nhất định dùng theo đúng liệu trình đó!”

Hai khỏi Ngọc Quỳnh Uyển, về phía cửa lớn. Đường Nguyễn Nguyễn hỏi: “Chàng trò chuyện với phụ như thế nào ?”

Tần Tu Viễn thấp giọng đáp: “Nhạc phụ đại nhân hết chuyện nàng trộm binh phù cho .”

Đường Nguyễn Nguyễn chút kinh ngạc, : “Thật ? Chính xác thì đó là ai?”

Tần Tu Viễn : “Trở về tiếp.”

Đường Nguyễn Nguyễn gật đầu, hai tiếp tục về phía , nhưngg thấy phía một vị thanh niên áo trắng, mặt mày tuấn tú, thanh nhã đến cực điểm, một xách theo một cái rương đang ở cửa chính điện, dáng vẻ như đang chờ ai đó. Đường Nguyễn Nguyễn chút quen mắt nhưng đột nhiên nàng nhớ . Người nọ cũng mặt thấy Đường Nguyễn Nguyễn và Tần Tu Viễn, nhất thời cũng chút kinh ngạc. Hắn nghênh đón, mỉm với Đường Nguyễn Nguyễn: “Nguyễn Nguyễn, lâu gặp.”

Đường Nguyễn Nguyễn càng càng quen thuộc, đột nhiên nhớ tới là ai…

“Lưu Thư Nhiễm?” Đường Nguyễn Nguyễn mở miệng . Lưu Thư Nhiễm mỉm gật đầu: “Vị , lẽ chính là Tần đại tướng quân đúng ? Ngưỡng mộ đại danh từ lâu.”

Tần Tu Viễn thấy kêu thẳng tên Đường Nguyễn Nguyễn, trong lòng vui, hỏi: “Vị ?”

Đường Nguyễn Nguyễn thấp giọng đáp: “Vị là thứ tử của Tả tướng, Lưu Thư Nhiễm.”

Lưu Thư Nhiễm ôn tồn lễ độ mà đưa tay chắp, : “Tại hạ ở chốn quan trường, tướng quân nhận cũng là điều đương nhiên.”

Tần Tu Viễn đối với trong phủ Tả tướng cũng hảo cảm, lạnh lùng : “So với trưởng của ngươi thì lễ nghĩa chu hơn.”

Lưu Thư Nhiễm mỉm , cũng tức giận. Đường Nguyễn Nguyễn hỏi: “Hôm nay đến đây gì?”

Lưu Thư Nhiễm thoáng qua cái rương trong tay : “Ta mặt Doanh Doanh thương, đưa cho nàng ít thuốc và thức ăn.”

Nói đến ăn uống, Đường Nguyễn Nguyễn đột nhiên nhớ tới Chi Tâm tỷ tỷ hình như qua, Lưu Thư Nhiễm trù nghệ cao siêu, năm ngoái Mỹ Thực Lệnh, còn đầu. Đường Nguyễn Nguyễn đáp: “Ừm, cứ tiếp tục chờ nàng .”

Nàng cũng nhiều với , cũng quản chuyện của Đường Doanh Doanh nên định cùng Tần Tu Viễn rời .

Lưu Thư Nhiễm : “Nguyễn… ”

Hắn thoáng ánh mắt lãnh ý của Tần Tu Viễn, lập tức từ thiện như nước đổi miệng: “Tần phu nhân… Ta tới đây nhiều ngày nhưng Doanh Doanh vẫn chịu gặp , hạ nhân cũng dám chuyển lời, thể phiền thông báo giúp một chuyến ?”

Đường Nguyễn Nguyễn nhíu mày , vẻ mặt chân thành : “Ta ngày thường Doanh Doanh hiểu chuyện nhưng dù nàng cũng thương ở mặt, cô nương nào yêu quý dung mạo của chứ? Bây giờ nàng tự nhốt trong phòng, cho ai thấy… Như thế càng lo lắng.”

Một ngoài như cũng quan tâm Đường Doanh Doanh như thế, lời như mà tỷ tỷ như nàng cự tuyệt thì cũng lắm. Nàng Tần Tu Viễn một cái, Tần Tu Viễn cũng với nàng. Nàng , “Vậy thì sẽ giúp ngươi bộ một chuyến, nếu nàng gặp thì cũng cách nào khác.” Nàng với Tần Tu Viễn: “Chàng ở đây chờ một chút.”

Tần Tu Viễn gật gật đầu: “Không vội.”

Vẻ mặt Lưu Thư Nhiễm cảm kích: “Đa tạ!”

Đường Nguyễn Nguyễn xách rương gỗ về phía Y Lan Các cùng với Thải Vi và Thải Bình. Nghe Thải Cúc , từ khi Đường Doanh Doanh từ phủ Trấn Quốc tướng quân trở về vẫn cửa, dường như tính tình đại biến, cả ngày ngơ ngác trong phòng, cũng đang cái gì. Đường Nguyễn Nguyễn tới cửa Y Lan các, cửa lớn khép hờ, Thải Vi nhẹ nhàng gõ: “Nhị tiểu thư ở đây ?”

Giọng lạnh lùng của Đường Doanh Doanh vang lên: “Ta , bảo , gặp .”

Đường Nguyễn Nguyễn mở cửa, trực tiếp , nàng : “Nếu ngươi gặp thì chỉ sợ sẽ đạp nát cửa phủ Học sĩ.”

Đường Doanh Doanh trong phòng cũng vội vàng xoay : “Sao là ngươi?”

Đường Nguyễn Nguyễn đặt rương của Lưu Thư Nhiễm lên bàn trong phòng Đường Doanh Doanh : “Đây là thứ Lưu Thư Nhiễm nhờ đưa cho ngươi.”

Đường Doanh Doanh lộ rõ vẻ vui, nàng : “Ai bảo ngươi mang đến? Ta cần, ngươi hãy mang !”

Đường Nguyễn Nguyễn đáp: “Không cần thì ngươi hãy tự trả cho , cũng hạ nhân.”

Đường Doanh Doanh đeo mạng che mặt, bộ dáng hiện tại của nàng như nên thấy Đường Nguyễn Nguyễn. Đường Nguyễn Nguyễn nàng một cái hỏi: “Mặt ngươi thế nào ?”

Sắc mặt Đường Doanh Doanh càng lạnh lùng: “Liên quan gì đến ngươi?”

Đường Nguyễn Nguyễn : “Không gì, chỉ chút tò mò xem vết thương nghiêm trọng đến mức độ nào.”

Đường Doanh Doanh nàng xong thì nổi giận đùng đùng : “Không ngươi đến xem náo nhiệt !” Nàng tức giận kéo tấm mạng che xuống bên , : “Đại phu rằng vết sẹo sẽ bao giờ biến mất! Đây là hình phạt dành cho những điều sai trái, ngươi hài lòng ?”

Lần Văn Kiên cứa rách má khép , nhưng vẫn để một vết sẹo sâu một tấc, giống như quả trứng trơn bóng dứt khoát vẽ một nét, khiến khác tiếc nuối thôi. Đường Nguyễn Nguyễn một chút : “Ta còn tưởng rằng nghiêm trọng đến mức nào, thiếu chút nữa mắt thường cũng thấy rõ.”

Đường Doanh Doanh nàng như cũng nên giận nên vui: “Ngươi!”

Đường Nguyễn Nguyễn : “Đường Doanh Doanh, ngươi đến phủ chúng trộm đồ, chẳng những tìm ngươi gây phiền toái mà ngược còn cứu ngươi một mạng, mà bây giờ ngươi còn thái độ với ? Ngay cả một tiếng tỷ tỷ cũng sẽ gọi ?”

Đường Doanh Doanh nàng đến sửng sốt, nhớ tới ngày đó ở phủ Trấn Quốc tướng quân, lúc nguy nan, là Đường Nguyễn Nguyễn cứu nàng . Đường Doanh Doanh tự đuối lý, lòng nghẹn lên lời, cuối cùng tình nguyện phun hai chữ: “Tỷ tỷ.”

Đường Nguyễn Nguyễn cùng cha khác , tuy rằng nàng thích Đường Doanh Doanh, nhưng đối với chuyện nàng gặp cũng từng tâm tư cảm thấy may mắn khi khác gặp họa. Lúc trẻ non nên ưa , về còn đối chọi gay gắt, kỳ thật đều tuyệt đối thể vứt bỏ tình thâm m.á.u mủ của hai bọn họ. Ngày đó, khi Đường Doanh Doanh bắt cóc thì Đường Nguyễn Nguyễn nhận , cuối cùng cũng thể khoanh tay . Nếu còn cách nào cắt đứt huyết thống thì nàng cũng truy cứu và so đo nữa, từ nay về mỗi một cuộc sống là . Đường Doanh Doanh thấy Đường Nguyễn Nguyễn, trong lòng cũng tự nhiên, nhiều năm qua nàng vẫn khi dễ tỷ tỷ, nàng chán ghét phận Đường Nguyễn Nguyễn đè lên một đầu, cũng tức giận Lưu Thư Mặc vẫn luôn ái mộ Đường Nguyễn Nguyễn mà bao giờ liếc mắt một cái. ngay lúc nỗi hận đến cực hạn thì tỷ tỷ cứu. Dù cho Đường Doanh Doanh tùy hứng như thế nào, hiểu chuyện , nhưng cũng lấy oán báo ơn, giờ phút tâm tình của nàng cũng vô cùng phức tạp, nên dùng mặt mũi nào để gặp Đường Nguyễn Nguyễn. Trong chớp mắt hai giằng co, Đường Nguyễn Nguyễn : “Lưu Thư Nhiễm thuốc của là tìm danh y mới thể lấy , đối với trị liệu vết thương hiệu quả kỳ diệu, bằng hãy thử xem.”

Đường Doanh Doanh thấp giọng đáp: “Muội nhận ân tình của .”

Sắc mặt nàng chút mất tự nhiên, thoạt cảm giác kiên trì kỳ quái. Đường Nguyễn Nguyễn nghi hoặc : “Vì ? Chẳng lẽ điều gì cầu xin ?”

Đường Doanh Doanh : “Ngược cũng …” Dừng một chút, : “Tỷ hiểu, tóm , thấy , càng nợ cái gì.”

Nàng nghĩ tới bộ dáng Lưu Thư Nhiễm yên lặng thì cả thấy khó chịu. Đường Nguyễn Nguyễn hỏi: “Chẳng lẽ thà mang theo vết sẹo cả đời còn hơn thử thuốc đưa ? Nếu như thuốc đó hiệu quả thì thế nào?”

Đường Doanh Doanh bướng bỉnh : “Muội .”

Đường Nguyễn Nguyễn bất đắc dĩ lắc đầu: “Muội cũng biện pháp… Thế nhưng, hoạn nạn thấy lòng , hôm nay mặt thương như còn nguyện ý đến thăm , tìm thuốc cho như thế, thể thấy đối với cũng tệ.”

Đường Doanh Doanh lạnh lùng : “Ai bảo đến ? Muội cần! Tỷ bảo nhanh … Bất cứ lúc nào cũng gặp .”

Nàng ngừng cho chính , mà nàng thích chính là Lưu Thư Mặc, còn với Lưu Thư Nhiễm thì một chút quan hệ nào. Đường Nguyễn Nguyễn suy nghĩ một chút : “Muội gặp sợ thấy ?”

Đường Doanh Doanh khẽ một tiếng, : “Vì sợ gặp ? Thật nực ! Muội chỉ chán ghét …”

Đường Nguyễn Nguyễn dường như nhớ tới điều gì nên khỏi chút kỳ quái, nàng thuận miệng: “Muội chán ghét ? Ta nhớ rõ, khi còn bé còn ôm …”

* Đá lục tùng trông giống như quả thông, màu xanh như lá thông, cho nên gọi tên như . Ngày xưa đá lục tùng của Ba Tư ( Iran ngày nay) nổi tiếng nhất, thường mang sang Châu Âu qua con đường Thổ Nhĩ Kỳ nên gọi là “ Ngọc Thổ Nhĩ Kỳ”(Turke). Đá lục tùng là loại loại khoáng phophat đồng, nhôm ngậm nước, màu táo Tây, màu lục lam hoặc xanh da trời, trong suốt hoặc đục hẳn, tính giòn. Đá lục tùng đất nóng mất nước, sẽ biến màu, khi tiếp xúc với những chất màu khác, nó cũng hút màu đổi màu sắc. Bị phơi ngoài lâu ngày nó cũng phai màu.

Loading...