Xuyên Về Cổ Đại Làm Bà Chủ Nhỏ - Chương 154

Cập nhật lúc: 2025-04-27 15:30:47
Lượt xem: 66

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lưu Bạch bừng tỉnh đại ngộ, : “Thì là như thế!” Vẻ mặt bội phục: “Công tử minh!”

Lưu Thư Nhiễm , gì nữa. Nhìn qua bộ dáng vô cùng quy củ, tranh đoạt, nhưng trong lòng rõ ràng hơn ai hết, là thứ xuất, nếu đại sự thì cần từng bước thận trọng….

……

Ban đêm yên tĩnh.

Tần Tu Viễn ở một trong thư phòng suy tư lời Đường Các Lão hôm nay.

Hôm nay khi Đường Nguyễn Nguyễn cùng Đường phu nhân tâm sự hàn thuyên, Đường Các Lão đưa đến thư phòng bàn bạc một phen….

…“Hiền tế, cáo từ ở phủ tướng quân đến cũng một thời gian .” Đường Các Lão do dự mở miệng, : “Vốn tưởng rằng ngươi sẽ nổi giận mà đến tìm lão phu nhưng nghĩ tới, ngươi bình tĩnh đến mức như .”

Tần Tu Viễn mỉm , : “Nhạc phụ đại nhân quá khen.”

Sắc mặt Đường Các Lão trầm : “Chuyện của Doanh Doanh… Chắc là ngươi .”

Tần Tu Viễn tiếng động gật đầu, chờ Đường Các Lão tiếp.

Đường Các Lão trịnh trọng: “Việc là phủ Học sĩ tạ với ngươi, cũng may gây sai lầm lớn…”

Hắn tạ , một mặt quan sát phản ứng của Tần Tu Viễn, xác nhận cố ý lấy chuyện Đường Doanh Doanh để ràng buộc thì mới tiếp tục : “Doanh Doanh tuổi trẻ hiểu chuyện, cũng vì khác lợi dụng.”

Tần Tu Viễn bưng chén lên, thản nhiên : “Nhạc phụ đại nhân.” Hắn xoay mặt về phía Đường Các Lão: “Người những thứ , tiểu tế sớm …”

Ý tứ của vô cùng rõ ràng, những chuyện Đường Doanh Doanh thì bây giờ đến lúc cho . Đường Các Lão mỉm : “Nếu hiền tế đều thì lão phu sẽ vòng vo nữa. Hắn thấp giọng: “Người lấy cắp binh phù… Là Tả tướng Lưu Thực.”

Sắc mặt Tần Tu Viễn khẽ biến, bàn tay bưng chén dừng một chút, cúi đầu uống một ngụm : “Quả nhiên.”

TBC

Đường Các Lão thấy tựa như cũng bất ngờ thì tò mò: “Hiền tế đoán ?”

Tần Tu Viễn đáp: “Ngoại trừ thì cũng ai khác.”

Đường Các Lão hỏi: “Ngươi ?”

Trong lòng Đường Các Lão cũng vô cùng nghi hoặc, binh phù xảy chuyện như , nếu lớn thì sẽ ảnh hưởng đến an của giang sơn xã tắc, mà nếu nhỏ thì cũng sẽ khiến cho một nhà Trấn Quốc tướng quân phủ khi dễ. Tần Tu Viễn thấp giọng : “Trong lòng tiểu tế chút phán đoán, nhưng còn chứng thực, tạm thời tiện rõ.”

Đường Các Lão xong cũng hiểu mà gật gật đầu….

…..Tần Tu Viễn vuốt nhẹ cây bút lông sói, đang xuất thần suy nghĩ. Tất nhiên Tả tướng Lưu Thực sẽ vô duyên vô cớ phái Đường Doanh Doanh đến lấy trộm binh phù, nếu thật sự lấy binh phù thì nên sử dụng như thế nào?

Hành động của rốt cuộc là nhằm Tần gia là tồn tại dã tâm lớn hơn?

Tần Tu Viễn cảm thấy, chuyện phụ trưởng gặp nạn năm đó nhất định Lưu Thực cũng thoát khỏi liên quan, bằng đám vệ hộ tống biến mất thấy bóng dáng?

Duy nhất thể xác định chính là, Vương Nhiên Tả tướng cùng chuyện năm đó liên hệ, nhưng Vương Nhiên sớm trốn thoát thấy bóng dáng nữa. Tần Tu Viễn nghĩ đến đây thì gọi Tần Trung tới.

“Tướng quân gì phân phó?”

Tần Trung tận trách canh giữ ngoài cửa, lệnh triệu tập thì nhanh chóng đẩy cửa . Tần Tu Viễn : “Phu nhân và hài tử của Vương Nhiên gần đây thế nào ?”

Tần Trung đáp: “Như tướng quân phân phó, thuộc hạ tìm một chỗ ở bí mật nơi ngoại thành để dàn xếp cho bọn họ, nhưng đến nay Vương Nhiên vẫn hiện .”

Tần Tu Viễn nhất thời trầm ngâm, : “Gần đây ngươi hãy mua vài thứ đến thăm mẫu tử bọn họ… Dù bọn họ cũng vô tội, đừng quá khắt khe với hai . Thế nhưng chuyện giữ bí mật, ngươi đến gặp  bọn họ, lộ dù là chút tiếng gió.”

Tần Trung trầm giọng đáp: “Vâng, tướng quân!”

Lúc , Đường Nguyễn Nguyễn tới cửa thư phòng, nàng nhẹ nhàng gõ cửa, : “A Viễn.”

Tần Tu Viễn giọng của thê tử thì mặt lộ ý , : “Nguyễn Nguyễn, .”

Đường Nguyễn Nguyễn đẩy cửa, quả nhiên, trong tay nàng còn bưng một cái khay. Nàng mỉm dịu dàng, : “Công vụ của xong ? Thiếp mấy món ăn khuya.”

Tần Tu Viễn gật gật đầu, đáp : “Cũng thoả hơn .”

Đường Nguyễn Nguyễn thấy Tần Trung cũng ở đây thì : “Ta cũng cho ngươi một ít, lát nữa tự bếp lấy .”

Vẻ mặt Tần Trung cảm kích, vui vẻ: “Đa tạ phu nhân…” Hắn ngây thơ : “Thuộc hạ cảm thấy gần đây mập hơn !”

Đường Nguyễn Nguyễn cũng chút buồn : “Đừng để mập quá, coi chừng cưới thê tử.”

Tần Trung xong lời sắc mặt cũng đỏ lên, hắc hắc Tần Tu Viễn một cái. Ai ngờ Vẻ mặt Tần Tu Viễn ngạo nghễ, giống như đang : Đừng , thê tử .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-co-dai-lam-ba-chu-nho/chuong-154.html.]

Tần Trung lủi thủi xoay rời .

Đường Nguyễn Nguyễn đặt khay lên bàn, nàng : “Thiếp mì khô nóng, nếm thử xem?”

Tần Tu Viễn nhếch môi nàng, : “Nàng sợ mập sẽ khó coi ?”

Đường Nguyễn Nguyễn : “Mập mới , tròn trịa cũng đáng yêu.”

Tần Tu Viễn đùa giỡn: “Vậy trận g.i.ế.c địch, chẳng là chạy nổi ?”

Đường Nguyễn Nguyễn xong khỏi ngẩn . Từ khi nàng gả cho còn thấy chiến trường. Đường Nguyễn Nguyễn sống quá thoải mái vô tư, quên mất thể sinh tử bất cứ lúc nào, nàng xoay mặt , tự nhiên cảm giác lo lo mất. Tần Tu Viễn sắc mặt nàng trắng bệch thì lên, tới mặt nàng, : “Sao ?”

Đường Nguyễn Nguyễn thu liễm thần sắc mất mát : “Không …”

Tần Tu Viễn nghĩ việc gì nên xuống chuẩn thưởng thức mì khô nóng. Đường Nguyễn Nguyễn ở một bên đột nhiên : “Chàng… Chàng ăn hai miếng là , đừng ăn hết.”

Tần Tu Viễn chút nghi hoặc: “Vì ?”

Đường Nguyễn Nguyễn thấp giọng đáp: “Thiếp… Thiếp sợ sẽ mập, ảnh hưởng đến tác chiến…”

Tần Tu Viễn khỏi tiếng, dùng ngón tay nhẹ nhàng nhấn lên má nàng, : “Đùa giỡn với nàng đấy! Nàng còn coi như thật ?”

Đường Nguyễn Nguyễn trừng mắt một cái : “Ai đùa giỡn với chứ? Thiếp… Thiếp chuyện gì xảy với .”

Tần Tu Viễn xong, trong lòng cũng mềm nhũn, nắm lấy tay nàng kéo trong ngực, Đường Nguyễn Nguyễn thuận thế lên đùi . Nàng ngước đôi mắt hạnh long lanh , nếu là bình thường, mặt nàng khẳng định sẽ đỏ lên nhưng lúc , nàng cảm thấy lo lắng. Tần Tu Viễn ôm lấy nàng, : “Sẽ … Nàng cứ yên tâm, chứ?”

Nữ nhân lo lo mất, an tâm là thể an tâm luôn?

Đường Nguyễn Nguyễn mím môi gì. Tần Tu Viễn khẽ hôn lên môi nàng, vẻ mặt đáng thương mà : “Xin hỏi phu nhân, thể ăn mì ? Bận rộn cả đêm, sớm đói .”

Đường Nguyễn Nguyễn thấy bộ dáng của thì cảm thấy chút buồn , lo lắng trong lòng cũng tản vài phần. Nàng gật đầu đối diện với . Tần Tu Viễn với nàng, cầm đũa lên, nhẹ nhàng chọc trong tô mì khô nóng. Mì khô nóng so với mì ăn vẻ giống . Trên sợi mì mượt mà thấm đẫm nước sốt mè vô cùng đậm đà, gắp lên cũng chút vất vả, mơ hồ thể thấy bên trong rắc hành hoa cùng dầu ớt các loại gia vị khác . Tần Tu Viễn thế nào để món , khỏi chút tò mò. Hắn nâng một gắp mì lên từ từ đưa miệng…

Vào miệng còn nếm hương thơm thuần khiết của sốt mè, khi nếm đủ vị của sốt mè thì vị cay tươi trong mì càng rõ rệt, nhai mấy miếng còn cảm nhận vị ngọt mơ hồ, hương vị vô cùng phong phú, một miếng nuốt xuống còn cho thỏa mãn thôi. Tần Tu Viễn ăn vài miếng thì cảm thấy vô cùng thích thú, trong tô mì còn củ cải khô. Hắn gắp một miếng bỏ miệng. Củ cải khô nhưng giòn giòn, ngon miệng vô cùng, hơn nữa còn nước sốt mè ngọt ngào, thật sự sảng khoái. Không bao lâu , ăn tô mì đến gần thấy đáy, Đường Nguyễn Nguyễn : “Nếu no quá thì đừng ăn nữa, đừng miễn cưỡng quá.”

Tần Tu Viễn cầm khăn tay lau miệng, : “Món nàng nấu, ăn bao nhiêu cũng đủ.”

Đường Nguyễn Nguyễn mím môi . Tần Tu Viễn : “Qua hai ngày nữa, Thiếu Duẫn và Thiếu Mẫn đến Đế Đô, bọn họ ở Tần phủ.”

Đường Nguyễn Nguyễn gật đầu, đáp: “Vậy chuẩn một chút. Sau bữa cơm chính, bằng đến Phi Hiên Các tụ họp ? Bọn họ đến thật trùng hợp, qua mấy ngày nữa đúng lúc còn thể tham gia Mỹ Thực Lệnh, bọn họ cũng sẽ thích thú.”

Tần Tu Viễn gật đầu, : “ , thể mời Chi Tâm tới đây, nàng và Thiếu Duẫn cũng quen .”

Đường Nguyễn Nguyễn : “Được! Gần đây cũng thấy Chi Tâm tỷ tỷ, nàng cùng Nhị ca thế nào ?”

Xuân Nhật Yến , Ngôn Chi Tâm cũng vì việc tới, cho nên hai mới gặp mặt. Tần Tu Viễn : “Hôm nay Nhị ca… Cũng xảy chuyện gì mà Chi Tâm bám đến gắt gao.”

Đường Nguyễn Nguyễn nhớ tới Ngôn Chi Tâm cho Tần Tu Dật uống thuốc, bộ dáng mặc cho bày bố cũng chút buồn : “Chi Tâm tỷ tỷ, đúng là cách.”

Tần Tu Viễn cũng chút buồn , : “Hy vọng bọn họ… Có thể tu thành chính quả.”

Đại ca mất, cho nên tất nhiên là hy vọng Nhị ca thể đạt hạnh phúc. Đường Nguyễn Nguyễn cũng gật đầu, nàng : “Thiếp cũng nghĩ như .”

Hai đối diện, . Tần Tu Viễn dịu dàng nàng, dường như thế nào cũng thấy đủ. Thời gian tĩnh trong chớp mắt, ngay cả gió đêm cũng trở nên ngọt ngào.

Đường Nguyễn Nguyễn thì sắc mặt ửng đỏ, nàng ho nhẹ một tiếng, : “Thiếp… Thiếp chuyện với .”

Tần Tu Viễn thấp giọng hỏi: “Chuyện gì ?”

Ngón tay Đường Nguyễn Nguyễn đan xen , nàng giấu tay gầm bàn, lén chà xát góc áo của , lúc thì về phía thư án, lúc thì xà nhà. Thật vất vả mới lấy hết dũng khí để một cái, sắc mặt trở nên đỏ hơn. Nàng do dự thế nào để mở miệng. Tần Tu Viễn , : “Rốt cuộc là chuyện gì mà khiến nàng khẩn trương như ?”

Đường Nguyễn Nguyễn liếc một cái, nàng đáp: “Thiếp… Thiếp lo lắng gì .”

Tần Tu Viễn , lẳng lặng , kiên nhẫn nàng.

Đường Nguyễn Nguyễn hít sâu một .

Đôi mắt hạnh rốt cục cũng về phía , thanh âm mềm mại: “A Viễn… Sau khi Mỹ Thực Lệnh kết thúc, phần lễ vật tặng cho …”

* Ngạn ngữ xưa câu : “Giao thiển chớ nên thâm ngôn”, với ý nghĩa khuyên bảo chúng nên lời sâu xa thật lòng trong những mối quan hệ nông cạn và thiển cận. Hầu hết các cuộc khắc khẩu thể xảy khi chúng những lời nên với những quá quen.

* Xảo ngôn: Chỉ nhiều (lợi khẩu), ngôn từ xảo quyệt, trí trá: ứng với các chính khách, thầy bói… dùng ngôn từ để thuyết phục khác, tiêu biểu thời xưa là Trương Nghi, Tô Tần… Lệnh Sắc: chỉ vẻ bề ngoài diêm dúa, ăn mặc xa hoa sặc sỡ, coi trọng vẻ bên ngoài.

*Mì khô nóng: Từ năm 2013, món mì khô nóng xếp hạng là 1 trong 5 món mì hàng đầu mà Trung Quốc sở hữu. Bắt đầu phục vụ những năm đầu thập niên 30 của thế kỷ 10 tại Hán Khẩu. Khi đó, tại đây một đàn ông chuyên bán các món phở và mì đậu. Quầy đồ ăn nhỏ của lúc nào cũng đông khách đến mua, chính vì trong một buổi chiều quá bận rộn, vô tình đổ dầu mè lên một chảo mì lớn nấu chín. Thay vì bỏ , liền nhanh trí thêm một chút hẹ và nêm nếm gia vị miệng, đó đem trộn đều và đem phục vụ khách hàng. Món ăn tưởng chừng như “sai lầm” khiến nhiều yêu thích và nhanh chóng trở thành một món ăn đặc sắc của Vũ Hán.

Loading...