Xuyên Về Cổ Đại Làm Bà Chủ Nhỏ - Chương 156
Cập nhật lúc: 2025-04-27 15:31:21
Lượt xem: 45
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/5VKnCdLkz0
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ai ngờ Tần Trung ngày xưa dễ chuyện mà bây giờ như đổi tính tình, kiên định : “Ngươi thương thành như còn câu nệ cái gì? Ta đưa ngươi về , đó mời đại phu!”
Vẻ mặt thể nghi ngờ, ánh mắt bình tĩnh nàng, trong kiên nghị còn mang theo dáng vẻ thiết. Thải Vi như cho sửng sốt, lập tức Tần Trung yên lặng cúi , một tay ôm lấy đầu gối của nàng còn một tay khác đỡ bả vai Thải Vi, thoáng cái ôm ngang nàng lên!
TBC
Thải Vi kinh ngạc đến nên lời! Nàng mở to mắt , dùng tay đẩy Tần Trung : “Huynh, hãy thả xuống, nếu khác thấy…”
Trong lòng Thải Vi như nai con chạy loạn, hoảng loạn thôi. Tần Trung , : “Nhìn thấy thì như thế nào?”
Hắn hận thể cho đến xem.
Thải Vi sững sờ, nàng trả lời như thế nào.
Tần Trung mỉm , làn da màu bánh mật ánh mặt trời chiếu rọi vẻ vô cùng ấm áp. Hắn sinh vốn cương nghị, kết hợp với ánh mắt kiên định nên giờ phút càng nổi bật khí khái của nam nhân, Thải Vi chút xuất thần.
Tần Trung đôi cánh tay cường tráng, vững vàng ôm lấy hình mảnh khảnh của Thải Vi, dường như vô dùng dễ dàng thoải mái, với nàng: “Sẽ để cô nương ngã xuống , nếu ngươi sợ thì cứ ôm lấy .”
Sắc mặt Thải Vi càng đỏ, nơi thẳng một đường là tới hậu viện, chỉ sợ sẽ nhiều thấy… Nàng ngượng ngùng thấp thỏm nhưng cuối cùng cũng dứt khoát đưa tay bám lấy cổ , mặt áp lồng n.g.ự.c nam nhân, nhắm mắt giả chết. Tần Trung thoạt khí định thần nhàn*, nhưng trong lòng điên cuồng nhảy loạn thôi. Lần đầu tiên trong đời ôm cô nương… Hơn nữa còn là cô nương thích. Hắn chút ảo não vì nàng tổn thương nhưng chút mừng thầm vì cơ hội cận hơn với nàng. Trong đầu như đang trống rỗng, sợ nàng thấy trái tim đập thình thịch.
Rốt cục cũng tới hậu viện, Tần Trung đẩy cửa , nhẹ nhàng đặt Thải Vi giường. Hắn hỏi, “Nàng thương ở chân nào?”
Thải Vi một chút đáp: “Bên .”
Ngay đó, Tần Trung nâng chân của nàng lên, còn giúp nàng cởi giày, nhẹ nhàng ấn vị trí mắt cá chân: “Có ở đây ?”
Sắc mặt Thải Vi càng đỏ ửng, nàng đáp: “Không … Huynh, vội vàng chuyện công vụ thì cứ , chờ đại phu đến xem .”
Tần Trung vẫn chút lo lắng, : “Ta xem một chút, ?”
Hắn vô cùng buồn bã mà nàng, ánh mắt cũng đỏ lên.
Không đợi Thải Vi phản ứng thì đưa tay cởi tất của nàng , một bên chân nhỏ trắng như tuyết hiện rõ ràng mắt. Tần Trung qua một chút, bên trong mắt cá chân nàng sưng lên, chắc hẳn là trẹo chân , nhưng mức độ nàng đau đớn thì lẽ thương tổn đến gân cốt. Hắn tỉ mỉ kiểm tra xung quanh, xác định xem vết thương nào khác . Tần Trung tập võ quanh năm, ngón tay một lớp chai sần thật dày, ngón tay thô ráp nhẹ nhàng vuốt nhẹ mắt cá chân tinh tế của Thải Vi khiến nàng đang đau đớn còn chút ngứa ngáy. Hai gò má nàng như say rượu, mấy thu chân nhưng mở miệng như thế nào. Ngay lúc hổ thì thấy tiếng cửa đẩy …
“Thải Vi! Nghe ngươi thương ?” Thải Bình và Minh Sương cùng chạy !
Đập mắt hai nàng chính là Tần Trung bên giường Thải Vi, đang chạm bàn chân non nớt trắng ngần của nàng… Không khí trong phòng nhất thời im lặng. Thải Bình ngượng ngùng : “Minh Sương… Dường như chúng đến đúng lúc…”
Minh Sương quyết đoán gật đầu: “Tần Trung theo tướng quân sinh tử, trị liệu vết thương nhỏ căn bản khó khăn gì, chúng vẫn nên hầu hạ phu nhân thôi…”
“Ngươi đúng…” Thải Bình cùng Minh Sương chuồn nhưng Thải Vi vội vàng mở miệng: “Hai !”
Lúc mặt Tần Trung cũng ửng đỏ, buông chân nàng , lẳng lặng lên. Hắn Thải Vi một cái, chút nỡ nhưng tới cửa : “Các ngươi trở về đúng lúc, mời đại phu, còn các ngươi chiếu cố Thải Vi một chút.”
Thải Bình và Minh Sương .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-co-dai-lam-ba-chu-nho/chuong-156.html.]
Tần Trung đầu Thải Vi một cái. Ánh mắt ngậm nước xuân cùng đôi môi khẽ mím, thấy vẫn còn thương xót. Tần Trung mỉm với nàng, : “Lát nữa đến thăm nàng.”
Thải Vi cần… thế nào cũng mở miệng . Đợi Tần Trung , Thải Bình cùng Minh Sương lộ vẻ mặt xa tiến lên, Minh Sương : “Đã xảy chuyện gì? Nghe Tần Trung ôm ngươi trở về mắt bao ?”
Thải Vi dở dở , nàng : “Các ngươi thể quan tâm đến vết thương chân !”
……
Không giống với niềm vui ở phủ Trấn Quốc tướng quân, trong phủ Tể tướng, bầu khí vô cùng áp lực.
“Đường Doanh Doanh vẫn tới ?” Tả tướng Lưu Thực trong thư phòng, mặc cẩm bào cổ tròn huyền sắc, tay áo rộng rãi, hai tay chắp lưng, xương gò má lồi là lộ sắc mặt âm u. Quản gia Lưu Kỳ : “Tướng gia, hai đưa tin đến phủ Học sĩ nhưng Đường tiểu thư cũng chịu , chỉ hồi âm thất bại, còn thương…”
Sắc mặt Lưu Thực vô cùng khó coi, : “Tám phần là Đường Các Lão việc .”
Lưu Kỳ chút kinh ngạc: “Hẳn là chứ? Nếu như Đường Các Lão , nên tìm tới cửa ?”
Lưu Thực mỉm , : “Ngươi đúng là hiểu , lão hồ ly giống như , lúc dám trở mặt với ? Cho dù thì cũng sẽ bộ như thôi.”
Lưu Kỳ hiểu vài phần: “Vậy phủ Trấn Quốc tướng quân thì ?”
Lưu Thực suy nghĩ một chút : “Không chắc chắn. Cái còn tùy thuộc quan hệ của Đường Các Lão với Tần Tu Viễn.”
Lưu Kỳ tiếp lời: “Hiện giờ phủ Học sĩ và phủ Trấn Quốc tướng quân quan hệ càng ngày càng gần, tướng gia cũng sợ Đường Các Lão thật sự cùng Tần Tu Viễn chung một thuyền ?”
Lưu Thực bày mưu tính kế : “Chung một thuyền thì ? Đối với bản tướng mà , bất quá chỉ là thêm một chôn cất cho Tần Tu Viễn mà thôi.”
Ánh mắt Lưu Thực nheo , khóe miệng lãnh đạm mà nhếch lên, dường như đang nắm chắc phần thắng.
“Cho !” Giọng nam nhân thô kệch bên ngoài vang lên, gầm nhẹ mấy . Sắc mặt Lưu Thực căng , hỏi: “Ai ồn ào ngoài ?”
Lưu Kỳ cần cũng là ai, đáp: “Tướng gia, là Vương Nhiên…”
Lưu Thực lạnh: “Vậy mà còn c.h.ế.t ?”
Lưu Kỳ sợ bên ngoài thấy liền : “Vương Nhiên vất vả lắm mới trốn về kinh thành, ở trong Tướng phủ mấy ngày mà Tướng gia vẫn kéo dài gặp , tiểu nhân cũng sắp chống đỡ nổi nữa .”
Lưu Thực : “Không ngươi cử tìm tung tích của thê tử và hài nhi của ?”
Lưu Kỳ gật đầu, nhưng lộ vẻ khó xử: “Tướng gia, Tần Trung bên cạnh Tần Tu Viễn thủ cao siêu, phát hiện của chúng mà Vương Nhiên đợi nữa, gần đây mỗi ngày đều đến náo loạn.”
Khóe miệng Lưu Thực khẽ căng thẳng, kiên nhẫn mà : “Thôi, để cho .”
Lưu Kỳ lên tiếng đáp .