Xuyên Về Cổ Đại Làm Bà Chủ Nhỏ - Chương 159

Cập nhật lúc: 2025-04-27 15:32:00
Lượt xem: 41

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/5VKnCdLkz0

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lưu Thực phục, là một trận mưa gió cuồng phong nổi lên. Vân Ảnh phu nhân hiểu chuyện gì xảy , trong lòng kinh sợ thôi!

Nàng dám lên tiếng, trong lúc bối rối lui về phía một bước, cẩn thận đụng một góc bình phong!

Lưu Thực giường nhất thời cả kinh, quát: “Ai?”

Hắn nhấc màn trướng lên, đó thấy Vân Ảnh phu nhân bên cạnh bình phong, than hình đang để trần, nàng bằng đôi mắt đỏ bừng, sắc mặt lạnh như băng, hàn ý bức . Người cùng nam tử khẽ nhỏ thì thầm, quả thực là khác một trời một vực.

Vân Ảnh phu nhân sợ hãi thôi, nàng dám nhúc nhích, thấy giọng của Lưu Thư Nhiễm: “Mẫu ! Mẫu , mẫu đang ở !”

Bên ngoài trời tối, Lưu Thư Nhiễm thấy mẫu chậm chạp mãi , lo lắng mẫu cũng sợ tối nên mạnh dạn tìm nàng. Vân Ảnh phu nhân thấy những thứ nên thấy nên nàng lập tức xoay , thừa dịp Lưu Thư Nhiễm chạy tới liền nghênh đón , : “Thư Nhiễm, mẫu tìm cầu của con ! Không cần trong!”

Kỳ thật Lưu Thư Nhiễm thấy Lưu Thực ở giường, lâu gặp phụ , trong nháy mắt chút hưng phấn, thốt lên: “Phụ …”

Vân Ảnh phu nhân một tay che miệng , lớn tiếng : “Mẫu tiếp tục đá cầu cùng con! Trong quá tối, chúng ngoài …”

Dứt lời nàng giống như chạy trốn mà kéo ngoài. Vân Ảnh phu nhân nhanh chóng đưa mang về chỗ ở, lúc trong lòng mới yên một chút. Ai ngờ mới cửa, Vân Ảnh phu nhân liền đóng cửa với Lưu Thư Nhiễm: “Thư Nhiễm, con ở thiên điện thấy cái gì ?”

Lưu Thư Nhiễm suy nghĩ một chút, : “Hình như con thấy phụ …”

Vân Ảnh phu nhân vội vàng lắc đầu, : “Không, con lầm !”

Lưu Thư Nhiễm nhíu mày: “… Đó là phụ ?”

Trong lòng Vân Ảnh phu nhân lo lắng, : “Con nhớ kỹ, bất luận ai hỏi chuyện hôm nay, cho dù là phụ con đến hỏi, con thấy bất cứ gì, ở thiên điện chỉ con cùng mẫu , ?”

Lưu Thư Nhiễm chút hiểu, : “Vì ?”

Vân Ảnh phu nhân : “Con còn nhỏ, một việc hiểu, nhưng ngàn vạn nhớ kỹ lời của mẫu , ?”

Thần sắc nàng ngưng trọng, bình tĩnh Lưu Thư Nhiễm. Lưu Thư Nhiễm gật đầu. Ngay đó, cửa phòng đẩy một cách thô lỗ.

Lưu Thực bước . Lần Lưu Thư Nhiễm thật sự chính thức gặp phụ , thoáng cái liền hưng phấn lên: “Phụ !”

Lưu Thực thoáng qua nhi tử, mặt chút đổi : “Vừa các ngươi đến thiên viện ?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-co-dai-lam-ba-chu-nho/chuong-159.html.]

TBC

Vân Ảnh phu nhân sợ hãi, nàng hành lễ với , : “Thiếp chơi đá cầu cùng Thư Nhiễm, nên khi thấy thiên viện trống trải, liền đến nơi đó…”

Lưu Thực thoáng qua Vân Ảnh phu nhân, thần sắc u ám. Vân Ảnh phu nhân chút sợ hãi. Sau khi nàng gả cho Lưu Thực mới cũng nho nhã ôn hòa như bề ngoài, mà là việc từ thủ đoạn. Hắn tới mặt Lưu Thư Nhiễm, thấp giọng hỏi: “Thư Nhiễm, con mới thiên điện, thấy nào ?”

Trong lòng Vân Ảnh phu nhân căng thẳng, nàng vội vàng về phía Lưu Thư Nhiễm… Lưu Thư Nhiễm mở miệng nhưng thoáng qua Vân Ảnh phu nhân, sắc mặt do dự trong nháy mắt Lưu Thực thu , vì thế nhẹ giọng, dỗ dành : “Ngoan, cho phụ .”

Hắn suy nghĩ một chút, sợ hãi : “Con thấy cái gì cả…”

Vân Ảnh phu nhân thở phào nhẹ nhõm, mà Lưu Thực đến gần một bước, ảnh cao lớn chặn ánh đèn mờ ảo trong phòng, mặt ngược ánh sáng nên thể rõ biểu tình. Hắn hỏi một nữa: “Thực sự?”

Vốn Lưu Thư Nhiễm sợ hãi kính trọng Lưu Thực nên trong lòng khỏi run rẩy. Lưu Thư Nhiễm nhớ kỹ lời dặn dò của mẫu , do dự một chút vẫn thấp thỏm gật đầu. Lưu Thực mỉm , thấp giọng : “Thư Nhiễm ngoài tự chơi một lát , phụ chuyện với mẫu .”

Vân Ảnh phu nhân buồn bã thoáng qua Lưu Thực, sắc mặt lạnh như băng, nửa phần tình ý. Nàng khổ một chút, trong lòng một loại sợ hãi khó hiểu.

Sau khi Lưu Thư Nhiễm Lưu Kỳ dẫn ngoài thì một lát trong phòng ngủ liền truyền tiếng lóc của Vân Ảnh phu nhân, Lưu Thư Nhiễm thăm mẫu nhưng Lưu Kỳ giữ . Hắn đầu , khó hiểu hỏi: “Lưu thúc?”

Lưu Kỳ lắc đầu với . Mãi đến khi màn đêm buông xuống, Lưu Thực mới từ phòng ngủ . Ánh mắt lạnh lùng liếc qua Lưu Thư Nhiễm, dường như một tia đành lòng, nhưng chỉ là thoáng qua. Lưu Thực tới, đưa tay ấn bả vai Lưu Thư Nhiễm, : “Thư Nhiễm trong chuyện với mẫu .”

Lưu Thư Nhiễm rõ nguyên nhân, chỉ cho rằng phụ khiển trách mẫu , vì thế liền vội vàng phòng ngủ xem. Vân Ảnh phu nhân gập mặt đất, mặt đầy nước mắt. Thấy Lưu Thư Nhiễm tiến , buồn bã gọi: “Hài tử!”

Lưu Thư Nhiễm kinh ngạc chạy tới ôm lấy mẫu , hỏi: “Mẫu , mẫu ? Có phụ bắt nạt mẫu ?”

Vân Ảnh phu nhân trả lời. Nàng nhấc tay áo lên lau nước mắt ngước mắt lên đôi mắt trong suốt của nhi tử, : “Thư Nhiễm, nếu mẫu một nơi xa, con sẽ nhớ mẫu chứ?”

Lưu Thư Nhiễm luôn luôn ỷ mẫu , vì vội vàng hỏi: “Mẫu ? Con cũng sẽ cùng !”

Vân Ảnh phu nhân , : “Chỗ đó, mẫu chỉ thể một … Thư Nhiễm ở trong phủ ngoan ngoãn lớn lên, ?”

Lưu Thư Nhiễm thì rụt rè hỏi: “Vậy khi nào mẫu trở về?”

Vân Ảnh phu nhân đưa tay vuốt nhẹ hai má , lẩm bẩm : “Hài tử ngốc, bất luận là mẫu thì đều sẽ luôn nhớ Thư Nhiểm, con học cách kiên cường lên, học cách tự chăm sóc bản , ?”

Lưu Thư Nhiễm chỗ hiểu chỗ , chỉ cảm thấy hôm nay mẫu vô cùng kỳ quái, nhiều lời đều là từng qua. Buổi tối, mang theo chút nghi hoặc mà ngủ, đó là một đêm ác mộng.

 

Loading...