Xuyên Về Cổ Đại Làm Bà Chủ Nhỏ - Chương 164

Cập nhật lúc: 2025-04-27 15:33:20
Lượt xem: 12

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/LZgPqoVWv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tần Tu Viễn đã cắt ngang cuộc đối thoại vừa rồi với Phạm Thiếu Duẫn, hắn đáp: “Họ sắp tới rồi.”

Lời còn chưa dứt đã nghe thấy giọng nói của Chi Tâm truyền đến: “Nguyễn Nguyễn!”

Đường Nguyễn Nguyễn ngước mắt lên, Tần Tu Dật dẫn Chi Tâm cùng nhau đi vào Phi Hiên Các, Đường Nguyễn Nguyễn cao hứng đi tới nghênh đón, nói: “Chi Tâm tỷ tỷ! Gần đây không thấy tỷ đến, muội rất nhớ tỷ!”

Ngôn Chi Tâm nói: “Bệnh của mẫu thân tỷ mới khỏi không lâu, cho nên bây giờ tỷ mới có thời gian.”

Tần Tu Dật cười nói: “Ngồi xuống trước rồi nói.”

Đường Nguyễn Nguyễn cũng nói: “Được! Mọi người đến gặp Thiếu Duẫn và Thiếu Mẫn đi…”

TBC

Ngôn Chi Tâm cũng từng gặp qua huynh muội Phạm gia nên cùng Phạm Thiếu Duẫn chào hỏi, mà khi nhìn thấy Phạm Thiếu Mẫn, thần sắc nàng lại thản nhiên nói: “Thiếu Mẫn muội muội, đã lâu không gặp.”

Phạm Thiếu Mẫn nói: “Chi Tâm tỷ tỷ, không phải tỷ và nhị biểu ca hủy bỏ hôn ước rồi sao? Tại sao tỷ lại ở đây?”

Phạm Thiếu Duẫn vội vàng quát: “Thiếu Mẫn! Muội đúng là không có quy củ!”

Phạm Thiếu Mẫn trợn tròn mắt, nàng ta kéo Tần Tu Dật dường như trong lòng bất bình. Đường Nguyễn Nguyễn có chút kỳ quái, thấp giọng nói với Ngôn Chi Tâm: “Đây là chuyện gì vậy? Hai người?”

Ngôn Chi Tâm mỉm cười, không chút kiêng dè nói: “Rất đơn giản, khi còn nhỏ, tỷ và nàng ta đã quen biết, vẫn luôn không hòa hợp.”

Ngôn Chi Tâm cũng không yếu thế, nàng nói với Phạm Thiếu Mẫn: “Không biết Thiếu Mẫn muội muội đã đính hôn chưa? Ta lại muốn nhìn xem, ai lớn mật như vậy dám cưới ngươi?”

Phạm Thiếu Mẫn tức giận: “Ngươi!”

Đường Nguyễn Nguyễn cũng không biết hai người này có chuyện gì mà đối chọi gay gắt như thế, trong lúc nhất thời cũng không biết làm thế nào để hòa giải. Tần Tu Viễn đi tới, nói: “Các ngươi đừng cãi nhau nữa, trước tiên dùng bữa tối đi.”

Hắn một tay ôm Đường Nguyễn Nguyễn đưa nàng rời khỏi chiến trường của hai cô nương kia.

Vì thế, Ngôn Chi Tâm liền kéo Tần Tu Dật từ từ ngồi xuống. Phạm Thiếu Mẫn cũng không phục mà bị Phạm Thiếu Duẫn ấn vào chỗ ngồi, không cho phép nàng ta gây chuyện nữa.

Đường Nguyễn Nguyễn đột nhiên cảm thấy bữa cơm này rất có thể ăn không thoải mái. Vì vậy, nàng đã cố gắng thu hút sự chú ý của họ trên bàn ăn: “Mở vung ra! Mọi người hãy cho thức ăn vào trong đi!”

Một nồi lẩu mỡ bò cay cay được lửa lớn làm cho sôi sùng sục, cuồn cuộn không ngừng quay cuồng, tựa hồ như đang gào thét chờ đợi. Đường Nguyễn Nguyễn nói: “Chúng ta thả dạ cỏ vào trước đi, cái này chín nhanh.”

Trong lúc ăn lẩu cay thì lửa thích hợp nhất là nóng bảy đến tám phần. Sau khi bỏ nguyên liệu xuống nồi, đảo qua lại vài lần là có thể vớt lên ăn. Đường Nguyễn Nguyễn đổ một đĩa dạ cỏ vào, nồi lẩu cay đỏ trong nháy mắt liền nuốt chửng phần dạ cỏ màu đen ấy, lăn qua lộn lại hai vòng, dạ cỏ đã có chút thành hình mà nổi lên, Đường Nguyễn Nguyễn hưng phấn nói: “Có thể ăn rồi!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-co-dai-lam-ba-chu-nho/chuong-164.html.]

*Thần thái là vẻ mặt, dáng vẻ. Phi Dương là tung bay, hứng khởi, hưng phấn. Cả cụm là vẻ mặt hưng phấn, dáng vẻ hào hứng.

Đường Nguyễn Nguyễn hào hứng, nhưng những người khác lại không động đậy. Phạm Thiếu Mẫn nghi ngờ nói: “Cái thứ màu đen này là cái gì?”

Đường Nguyễn Nguyễn nói: “Đây là sách bò, là phần dạ dày của bò.” Dứt lời, nàng tự gắp một miếng rồi làm mẫu, nói: “Mọi người xem, chỉ cần chấm vào nước sốt này là có thể ăn rồi!”

Nàng chuẩn bị cho tất cả mọi người mỗi người một bát nước sốt nhỏ, ở bên trong ngoài dầu mè, nước tương, ớt thì còn có rất nhiều nguyên liệu khác trộn với dầu đậu nành.

Nàng lấy sách bò màu đen vừa được nấu chín đến phiếm hồng nhẹ nhàng lăn một vòng trong bát nước sốt, rồi đưa vào miệng… Hương vị cay xuyên thấu qua đầu lưỡi, thẳng lên đến đỉnh đầu!

Đường Nguyễn Nguyễn cay đến nheo mắt lại, nhai sách bò vừa sảng khoái vừa giòn giòn, trong trơn mịn còn chút dai dai, thật sự là thoả mãn!

Chẳng qua nước chấm này quả thực là hơi cay nên khi nàng vừa ăn một miếng sách bò đã vội vàng đi tìm nước trà. Tần Tu Viễn vội vàng đưa cho nàng một ly. Đường Nguyễn Nguyễn nhận lấy, uống một hơi cạn sạch! Lúc này mới bình ổn cảm xúc vừa rồi. Phạm Thiếu Mẫn thấy dáng vẻ của nàng, không khỏi cười nhạt, nói: “Bản thân không thể ăn cay mà còn làm cay như vậy?”

Phạm Thiếu Duẫn liếc mắt nhìn nàng một cái, nói: “Nói ít một chút, ăn đồ của muội đi.”

Đường Nguyễn Nguyễn không để ý lời nói của nàng ta lắm, chỉ nói: “Đúng là hơi cay… Hay là ta cho thêm chút nước vào?”

Phạm Thiếu Mẫn lại nói: “Không cần!”

Nàng ta chính là người bướng bỉnh không chịu thua như vậy, vì thế đã tự mình gắp một miếng sách bò rồi hung hăng lăn miếng sách bò đó một vòng trong nước chấm, giống như muốn biểu hiện năng lực ăn cay của mình, nàng ta lập tức cho cả miếng vào miệng. Hạt tiêu cay nồng trong đĩa dầu lập tức vọt vào mũi nàng ta, nàng cố nén cay mà nhai miếng sách bò đó.

Không thể không nói, Phạm Thiếu Mẫn quả thật là có thể ăn cay, nàng ta nhai nhai vài cái, ngoại trừ cay thì còn nếm ra được cái vị tươi ngon của sách bò, nó giòn trong miệng rồi nát ra làm cho vị giác của nàng sảng khoái vô cùng.

Đường Nguyễn Nguyễn hỏi: “Sao rồi?”

Phạm Thiếu Mẫn nuốt xuống, rõ ràng cay đến đỏ bừng miệng nhưng lại nói: “Độ cay vừa đủ!” Dứt lời, nàng ta lại nhìn về phía Tần Tu Viễn, nói: “Biểu ca, muội nhớ huynh rất thích ăn cay, huynh nếm thử đi!”

Dứt lời, Phạm Thiếu Mẫn lại gắp cái sách bò mà Đường Nguyễn Nguyễn vừa mới nhúng xong lên bỏ vào bát của Tần Tu Viễn.

Tần Tu Viễn nhíu nhíu mày nhưng lại không tiện từ chối. Hắn nhìn thoáng qua sắc mặt của Đường Nguyễn Nguyễn. Nhưng Đường Nguyễn Nguyễn lại coi như không có chuyện gì xảy ra mà tiếp tục bỏ thức ăn vào nồi lẩu. Trong lúc nhất thời hắn cũng không biết phải làm sao, liền nói: “Thiếu Mẫn, để ta tự gắp.”

Phạm Thiếu Mẫn lại mặc kệ, nói: “Biểu ca thích ăn cái gì, muội đều nhớ rõ!” Dứt lời, nàng ta bày ra vẻ mặt khiêu khích nhìn Đường Nguyễn Nguyễn một cái.

Đường Nguyễn Nguyễn yên lặng liếc mắt nhìn miếng sách bò trong bát của Tần Tu Viễn nhưng không nói gì. Phạm Thiếu Duẫn lười để ý tới muội muội, vì thế chỉ một lòng một dạ ăn thịt, hắn chưa bao giờ ăn qua nội tạng ngon như vậy, đâu có rảnh để ý tới những chuyện nhàn rỗi kia?

Đường Nguyễn Nguyễn thấy sách bò gần hết thì nhanh chóng cho thịt bò vào nồi lẩu, miếng thịt bò thái lát này cực mỏng bị bỏ vào trong nồi lẩu đang sôi, chỉ xoay hai vòng thì đã đổi màu!

Đường Nguyễn Nguyễn giơ tay lên nói: “Có thể ăn rồi.”

Loading...