Xuyên Về Cổ Đại Làm Bà Chủ Nhỏ - Chương 165

Cập nhật lúc: 2025-04-27 15:33:48
Lượt xem: 67

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Đường Nguyễn Nguyễn thấy sách bò gần hết thì nhanh chóng cho thịt bò nồi lẩu, miếng thịt bò thái lát cực mỏng bỏ trong nồi lẩu đang sôi, chỉ xoay hai vòng thì đổi màu!

Đường Nguyễn Nguyễn giơ tay lên : “Có thể ăn .”

Đũa của đều chọc nồi lẩu!

Nàng lặng lẽ đặt đĩa sang một bên. khi mặt trở thì phát hiện một miếng thịt bò trong bát của . Nàng yên lặng Tần Tu Viễn một cái, Tần Tu Viễn mỉm với nàng, : “Nàng cũng ăn nhiều một chút.”

Đường Nguyễn Nguyễn hé miệng . Ngôn Chi Tâm cũng gắp cho Tần Tu Dật một miếng thịt bò, : “Chàng nếm thử ?”

Tần Tu Dật dùng đũa nhẹ nhàng gắp thịt bò lên, chấm một chút đĩa dầu cho miệng.

Thịt bò khi nấu trong nồi lẩu thì càng thêm tươi ngon đậm vị, thịt nạc mỡ lẫn lộn nên khi ăn khô cũng ngấy, tất cả đều hòa hợp một cách hảo!

Phạm Thiếu Mẫn vui vẻ tới gần Tần Tu Viễn, nàng : “Biểu ca, thịt bò cũng ngon! Huynh nếm thử ?”

Vẻ mặt Tần Tu Viễn lạnh lùng: “Không vội.”

Kết quả Phạm Thiếu Mẫn bỏ qua sắc mặt mà tự gắp một miếng thịt bò lên bỏ bát của Tần Tu Viễn, : “Biểu ca mau nếm thử ! Phàm là đồ ăn ngon, Thiếu Mẫn đều sẽ chia sẻ với biểu ca…”

Trong lòng Tần Tu Viễn vui, định mở miệng cự tuyệt… Lại thấy bên cạnh ho nhẹ một tiếng. Tần Tu Viễn mặt thì phát hiện sắc mặt Đường Nguyễn Nguyễn căng thẳng. Tất cả dừng về phía Đường Nguyễn Nguyễn. Đường Nguyễn Nguyễn đầu bình tĩnh về phía Phạm Thiếu Mẫn. Phạm Thiếu Mẫn tỏ vẻ vô tội, : “Biểu tẩu ?”

Ngày thường tính khí của Đường Nguyễn Nguyễn ôn hòa, nhưng một khi chạm tới điểm mấu chốt thì nàng sẽ thể nhịn . Đường Nguyễn Nguyễn mỉm : “Thiếu Mẫn, phu quân ?”

Câu hỏi đầu đuôi cho Phạm Thiếu Mẫn vô cùng khó hiểu, nàng : “Biểu tẩu ? Muội còn đính hôn thì lấy phu quân?”

Đường Nguyễn Nguyễn : “Nếu phu quân thì tìm ! Tại luôn luôn bám lấy phu quân của tẩu?”

Tần Tu Viễn sửng sốt, thấy Đường Nguyễn Nguyễn dường như thật sự tức giận. Phạm Thiếu Mẫn thì mặt đỏ hết cả lên, vội vàng : “Biểu tẩu cũng quá keo kiệt đó, từ nhỏ vô cùng thiết với biểu ca nên chuyện gắp thức ăn thì cái gì ? Khi còn nhỏ còn cõng !”

Vẻ mặt Đường Nguyễn Nguyễn nghiêm túc mà : “Không sai, thật sự keo kiệt! Ta mặc kệ khi còn bé hai chơi bái đường thành là sinh tiểu hài tử! Tóm , hiện tại là phu quân của , cho phép khác động !”

Lần đầu tiên Phạm Thiếu Mẫn khiêu khích, Đường Nguyễn Nguyễn chỉ coi nàng là một hiểu chuyện nên so đo với nàng , nhưng khi nàng thấy Phạm Thiếu Mẫn gắp thức ăn cho Tần Tu Viễn thì thật sự thể nhịn nữa… Nàng vất vả nấu thức ăn để cho ăn uống vui vẻ, mà Phạm Thiếu Mẫn chạy tới nịnh nọt, hết đến khác tỏ thiết với Tần Tu Viễn, nàng thể tức giận?

Phạm Thiếu Mẫn mắng một trận nên mặt đỏ ửng lên cũng chút hổ. Phạm Thiếu Duẫn lên tiếng hòa giải : “Thiếu Mẫn! Bây giờ cũng trưởng thành, tuyệt đối thể giống như khi còn bé, thể hành xử như !” Hắn với Đường Nguyễn Nguyễn: “Đệ , hiểu chuyện, xin phu thê !”

Dứt lời, Tần Tu Viễn một cái thì thấy mắt phượng của Tần Tu Viễn híp , vẻ mặt giấu sự đắc ý.

Ngôn Chi Tâm sự thấy bộ dạng của Phạm Thiếu Mẫn, trong lòng chút thống khoái, cũng may Tần Tu Dật lắc đầu với nàng, bằng chỉ sợ nàng sẽ tiếng. Lúc , Tần Tu Dật phá vỡ sự giằng co, : “Nồi sôi trào lên , tiếp theo chúng nhúng cái gì?”

Đường Nguyễn Nguyễn cũng khí quá khó chịu, nên nàng thu hồi ánh mắt lạnh lùng, : “Có thể bỏ ruột vịt .”

Một đĩa ruột vịt rửa sạch sẽ đổ trong nồi, rối rắm quấn lấy , thật giống như tâm tình Phạm Thiếu Mẫn. Bây giờ nàng cũng , mà ở cũng xong.

Trong nồi lẩu nhiệt độ dâng cao, ruột vịt mềm nhũn đổ trong chốc lát cứng rắn hơn, bắt đầu cuộn . Đường Nguyễn Nguyễn liếc mắt một cái, : “Có thể ăn !”

Lần , Tần Tu Viễn vươn đũa gắp một cái ruột vịt, đó bỏ bát của Đường Nguyễn Nguyễn. Đường Nguyễn Nguyễn liếc mắt một cái, đôi mắt phượng của khẽ cong, khóe miệng cũng lộ ý rõ ràng. Phạm Thiếu Duẫn gắp một miếng ruột vịt lên, bỏ bát Phạm Thiếu Mẫn, : “Ăn nhanh !” Dừng một chút, thấp giọng : “Bây giờ còn xuất giá thì ca ca thương , cũng tìm một phu quân thương mới , chớ nghĩ đến những chuyện viển vông .”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-co-dai-lam-ba-chu-nho/chuong-165.html.]

Những lời cực nhỏ, chỉ một Phạm Thiếu Mẫn mới thể rõ, nàng đầu ca ca ngày thường vô tâm vô phế, sự nóng giận cũng tiêu tan vài phần.

Nàng lặng lẽ gắp ruột vịt lên và đưa miệng. Ruột vịt vốn mềm dẻo yếu đuối bỏ nồi lẩu đang sôi, lập tức giống như xương đổi thịt, trở nên sảng khoái ngon miệng mềm mại! Một cỗ ruột vịt quá dài, nàng ăn xong một đoạn thì đem phần còn chấm nước sốt miệng. Trong lòng vui thì ngoài miệng bổ sung mới đúng!

Phạm Thiếu Mẫn gì, trong lòng nàng thích Đường Nguyễn Nguyễn, nhưng thể thừa nhận, trù nghệ của nàng quả thật . Nàng yên lặng nghĩ, chừng Đường Nguyễn Nguyễn dựa trù nghệ mới trái tim của biểu ca, sớm như thì nàng cũng bái sư học nấu ăn là !

Ngay lúc nàng đang suy tư thì Ngôn Chi Tâm chỉ chỉ cái đĩa bên cạnh, : “Đây là cái gì?”

Đường Nguyễn Nguyễn liếc mắt một cái, : “Đây là tiết vịt.”

Sắc mặt Ngôn Chi Tâm khẽ biến, : “Tiết ?”

Đường Nguyễn Nguyễn gật đầu, : “Không sai… Nấu lên ăn ngon.”

Vẻ mặt Ngôn Chi Tâm thể tin nổi, : “Không nghĩ tới… Khẩu vị của nặng như .”

Vẻ mặt Đường Nguyễn Nguyễn cho là đúng, : “Một lát nữa nấu chín thì tỷ sẽ .”

Dứt lời, nàng liền bỏ mấy miếng tiết vịt trong nồi. Ngôn Chi Tâm còn đắm chìm trong cảm giác hạnh phúc của ruột vịt mà thể tự kiềm chế , mà Tần Tu Dật hỏi: “Thiếu Duẫn, hai đến Đế Đô định ở bao lâu?”

Phạm Thiếu Duẫn ăn xong một phần ruột vịt xong, lau miệng : “Ngày mai báo cáo công vụ nên ở thêm vài ngày nữa sẽ Ích Châu nhậm chức.”

Tần Tu Dật hỏi: “Một là cả nhà đều ?”

Phạm Thiếu Duẫn : “Đệ giải quyết , đợi bên chuẩn xong hết thì sẽ đón mẫu tới… Chẳng qua, đến lúc đó nếu Thiếu Mẫn thành gia thì cần Ích Châu nữa.”

Dứt lời, thoáng qua Phạm Thiếu Mẫn, Phạm Thiếu Mẫn Đường Nguyễn Nguyễn cho mặt đỏ tai hồng, lúc nhắc tới hôn sự, thì lập tức tìm một khe hở để chui . Tần Tu Viễn : “Đến đó nhớ giữ liên lạc với chúng .”

Phạm Thiếu Duẫn : “Tất nhiên !”

Dứt lời, mấy cụng một chén. Tần Tu Dật mang rượu hoa lê trắng ngọt ngào từ tửu trang về, vô cùng sảng khoái. Vì mấy cô nương uống rượu nên Đường Nguyễn Nguyễn với Minh Sương: “Lấy thạch đá !”

Minh Sương lên tiếng rời . Chỉ chốc lát bưng cho mỗi một bát thạch đá trái cây. Ngôn Chi Tâm thấy cái chén nhỏ mặt phía tựa hồ là đá nhỏ trong suốt, nhưng mà phía đặt chút xoài, đường nâu, lẽ là một món tráng miệng. Nàng dùng muỗng nhẹ nhàng chọc “khối băng” thấy bên trong mềm mại.

TBC

Đường Nguyễn Nguyễn thấy nàng hứng thú thì : “Trước tiên trộn đều nguyên liệu lên đó ăn thì sẽ ngon hơn.”

Ngôn Chi Tâm gật đầu, yên lặng trộn lên. Nàng như thường lệ, trộn xong liền đưa cho Tần Tu Dật. Tần Tu Dật mỉm với nàng nhận lấy muỗng. Phạm Thiếu Duẫn thấy thế, trêu ghẹo : “Chi Tâm trở nên săn sóc như từ bao giờ?”

Trong ấn tượng của , từ nhỏ Ngôn Chi Tâm cũng là một bộ dáng tiêu sái tùy hứng, vài phần tương tự Phạm Thiếu Mẫn, cho nên hai mới thường xuyên động thủ với . Ngôn Chi Tâm sửng sốt, : “Ta vốn săn sóc như , giờ ngươi mới phát hiện ?”

Tần Tu Dật mỉm , Ngôn Chi Tâm là bởi vì tay bất tiện nên mới . Mới đầu chút ngượng ngùng, một mực cự tuyệt, nhưng hôm nay… Lại chút hưởng thụ cảm giác nàng chăm sóc. Tần Tu Dật cũng hào phóng phụ họa: “Ta sớm phát hiện .”

Ngôn Chi Tâm thấy nở nụ , hờn dỗi : “Còn mau ăn!”

Tần Tu Dật cúi đầu, dùng muỗng nhẹ nhàng múc một khối thạch đá… Thạch đá trơn trượt, tựa như tùy thời thể rơi , liền vội vàng nhét trong miệng. Chỉ thấy sắc mặt Tần Tu Dật nhanh chóng biến đổi, lông mày rậm khẽ nhíu, giống như trải qua chuyện gì đó thể tin .

Thạch đá mới miệng mang một sự mát mẻ và trơn tru thể diễn tả, thơm ngọt, thoáng cái liền rửa sạch vị của món thịt , nhẹ nhàng nhai, còn thể nhận vị xoài tươi mát ngọt ngào và sự ngọt ngào của nước đường nâu cũng tan chảy trong đó, cho vô cùng thích thú!

 

Loading...