Xuyên Về Cổ Đại Làm Bà Chủ Nhỏ - Chương 167

Cập nhật lúc: 2025-04-27 15:34:36
Lượt xem: 55

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trước cửa Trấn Quốc tướng quân phủ sâm nghiêm thấy một hạ nhân tuấn nhã thư sinh, vẻ mặt tự tại ở ngoài cửa lớn như vô cùng nhàn nhã. Tần Tu Viễn và Tần Trung cùng ngoài, từ xa thoáng thấy bóng dáng của . Đợi đến gần, hạ nhân mới ngẩng đầu lên, vẻ mặt kinh ngạc, : “Tướng quân, ngài đây?”

Tần Tu Viễn mỉm , : “Lời hẳn là bản tướng quân hỏi ngươi mới đúng.”

Lưu Thư Nhiễm cải trang thành hạ nhân, giảo hoạt , : “Nếu là biểu hiện thành ý thì tất nhiên tự đến cửa. Đại lễ của , tướng quân hài lòng ?”

Tần Tu Viễn một cái, lạnh nóng chỉ một câu: “Vào trong chuyện.”

…..

Tần Tu Viễn và Lưu Thư Nhiễm trong thư phòng của Phi Hiên Các, Tần Trung pha . Lưu Thư Nhiễm đánh giá thư phòng của Tần Tu Viễn, : “Thư phòng của Tướng Quân khác so với suy nghĩ của .”

Tần Tu Viễn cần suy nghĩ hỏi: “Có gì khác chứ?”

Lưu Thư Nhiễm đáp: “Trước nghĩ võ tướng chỉ binh thư, đối với phương lược trị quốc là gì, nhưng nghĩ tới tướng quân còn tìm hiểu rộng rãi như .”

Hắn đưa tay chạm giá sách của Tần Tu Viễn, phát hiện từ phương lược trị quốc, đến những quyển sách dân sinh đều tất. Khoé miệng Tần Tu Viễn khẽ nhếch: “Có hiểu rộng hơn nữa thì cũng to gan như Nhị công tử. Một ngươi dám tới phủ Trấn Quốc tướng quân mà sợ cha ngươi ?”

Lưu Thư Nhiễm , : “Tướng quân quá coi trọng … Nửa tháng cha mới với mấy câu , còn quan tâm đến việc ?”

Lưu Thư Nhiễm thật, đúng là Lưu Thực coi trọng , mà cũng lười phái can thiệp. Tần Tu Viễn lạnh, giọng điệu chậm rãi: “Nhị công tử vô duyên vô cớ tặng một phần đại lễ cho bản tướng quân, vì ?”

TBC

Lưu Thư Nhiễm đặt chén xuống, thu hồi vài phần đùa giỡn, trịnh trọng : “Thỉnh cầu của , giống như tướng quân . Lần cũng , hợp tác với tướng quân.”

Tần Tu Viễn hứng thú: “Làm ngươi cầu cái gì?”

Lưu Thư Nhiễm mỉm : “Hai chữ, công đạo.”

Tần Tu Viễn giật , lập tức lớn: “Nhị công tử đùa , bắt Vương Nhiên cũng chỉ vì báo cáo công vụ với bệ hạ mà thôi.”

Lưu Thư Nhiễm : “Tần tướng quân, quang minh chính đại chuyện mờ ám. Chúng hợp tác là đôi bên cùng lợi, thể đạt những gì mong thì tại ?”

Tần Tu Viễn : “Không Nhị công tử lợi thế gì mà hợp tác với bản tướng quân?”

Tuy Lưu Thư Nhiễm là thứ tử của Tả tướng nhưng cũng chỉ là một công tử bạch y, bất kỳ quyền lợi thực chất nào, mà trong tay Tần Tu Viễn cầm hai mươi vạn đại quân, thanh danh hiển hách Hoàng Đế coi trọng, thực lực tất nhiên chênh lệch xa. Lưu Thư Nhiễm lạnh nhạt , : “Ta một bí mật… Cũng thể giúp tướng quân thành sự.”

Ánh mắt Tần Tu Viễn híp , kỹ Lưu Thư Nhiễm, Lưu Thư Nhiễm thoải mái tùy ý để cho , vẻ mặt vui vẻ….

…..

Hai bàn bạc bí mật một hồi, Tần Tu Viễn mới dẫn Lưu Thư Nhiễm ngoài. Đường Nguyễn Nguyễn đúng lúc từ phòng bếp nhỏ thì thấy Tần Tu Viễn chung với một hạ nhân, nàng cảm thấy chút kỳ quái, kỹ hoá là Lưu Thư Nhiễm!

Đôi môi đào của nàng ngạc nhiên mở thành hình tròn, “Ngươi… Sao ngươi ở đây?”

Lưu Thư Nhiễm : “Sao ngươi giống như đúc với câu hỏi của phu quân ?”

Đường Nguyễn Nguyễn thu hồi kinh ngạc: “Ngươi tới đây gì?”

Lưu Thư Nhiễm mỉm , : “Ta Tần phu nhân trù nghệ giỏi, hôm nay đến ăn chực một bữa.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-co-dai-lam-ba-chu-nho/chuong-167.html.]

Đường Nguyễn Nguyễn liếc mắt một cái: Quỷ mới tin ngươi!

Tần Tu Viễn cũng nhếch môi, khi tiếp xúc với Lưu Thư Nhiễm hai thì cảm thấy vài phần ý tứ. Đường Nguyễn Nguyễn đang bưng một viên thạch trong suốt trong tay, Lưu Thư Nhiễm tò mò thoáng qua, hỏi: “Đây là món gì?”

Đường Nguyễn Nguyễn liếc một cái đưa thạch đến mặt Tần Tu Viễn, nàng : “Đây là thạch trái cây, một loại đồ ngọt.” Nàng với Tần Tu Viễn, : “A Viễn, nếm thử .”

Tần Tu Viễn mỉm , nhận lấy thạch, đó xuống bàn tròn trong viện. Lưu Thư Nhiễm chút sửng sốt, từ khi nào mà Đường Nguyễn Nguyễn còn thể khiến khác sắc mặt mới dám chuyện?

Hắn nhạt : “Tần phu nhân, hiểu lầm gì với ?” Trong trí nhớ của , Đường Nguyễn Nguyễn là một tính cách cực kỳ mềm mại, khi dễ đến mấy cũng chỉ im lặng. Chính bản và nàng cũng là nước sông phạm nước giếng, dường như từng đắc tội nàng. Đường Nguyễn Nguyễn lạnh lùng đáp: “Lưu Thư Nhiễm, nể tình quen từ nhỏ, nhắc nhở ngươi một câu, nhất nên giống cha ngươi.”

Lưu Thư Nhiễm chút kỳ quái: “Lời của ngươi là ý gì?”

Đường Nguyễn Nguyễn sớm tới nhờ cậy Tần Tu Viễn, nhưng nàng vẫn chút yên tâm về , tất nhiên là phủ đầu một phen. : “Phụ ngươi xúi giục Doanh Doanh đến phủ tướng quân cái gì, ngươi ?”

Sắc mặt Lưu Thư Nhiễm khẽ biến, : “ việc liên quan đến , vả cho dù khuyên cũng khuyên …”

Đường Nguyễn Nguyễn : “Cha ngươi khuyên , trưởng của ngươi thì ? Cả ngày chằm chằm từng lời và hành động của tướng quân nhà , chỉ sợ thể sơ suất… Nếu như ngươi cùng chúng hợp tác, chẳng lẽ nên tìm cách khuyên can trưởng ngươi một chút ?”

Nàng quở trách vô cùng thẳng thắn mà hợp tình hợp lý, cho chút hổ. Lưu Thư Nhiễm lộ khó xử, : “Huynh trưởng … Ngươi ? Hắn đều là vì ngươi…”

Dứt lời, liếc Tần Tu Viễn một cái, phát hiện Tần Tu Viễn đang lạnh . Lưu Thư Nhiễm tuy thông minh cơ trí, nhưng tay trói gà chặt, tất nhiên là dám đắc tội Tần Tu Viễn, : “Huynh trưởng quả thật thức thời, trở về khuyên nhủ … Đừng chấp niệm chuyện qua!”

Đường Nguyễn Nguyễn thấy biểu tình của vài phần nghiêm túc thì cũng gật gật đầu, lười để ý đến phản ứng của mà xoay trở về phòng bếp nhỏ. Lưu Thư Nhiễm nàng nháo đến trán đổ mồ hôi mỏng, lẩm bẩm : “Sao giống …”

Tần Tu Viễn cầm lấy muỗng, đang chuẩn hưởng thụ món thạch trái cây, như thì khỏi hỏi một câu: “Có gì giống ?”

Lưu Thư Nhiễm suy nghĩ một chút mới : “Đường Nguyễn Nguyễn lẳng lặng như đầm nước sâu, đến gặp bất cứ chuyện gì cũng gợn sóng, ủy khuất cũng , vui vẻ cũng , đều là im lặng nuốt trong bụng… Bây giờ, vài phần sức sống.”

Tần Tu Viễn tiếng động, : “Nàng vốn nên như .”

Dứt lời, dùng muỗng chạm thạch, muỗng sứ dày, chọc đến thạch trái cây nhún lên.

Trong chén sứ trắng, thạch trái cây trong suốt giống như một hồ nước lặng, hồ nước còn miếng đào lớn đang bên trong, thoạt vô cùng thú vị, múc một khối thạch nhỏ bỏ trong miệng… Trơn mượt, tư vị ngọt ngào liên tục dâng lên! Thạch trái cây cũng cần nhai, mát lạnh vô cùng sảng khoái, ăn miệng cảm nhận một chút nhanh chóng trượt trong cổ họng. Tần Tu Viễn nheo mắt , dường như hưởng thụ. Lưu Thư Nhiễm từng thấy qua món tráng miệng như , khỏi chút tò mò, thạch trái cây trong chén càng ngày càng ít, thoạt mềm mịn, vô cùng sinh động đáng yêu. Nước đào vàng long lanh, xa nhưng cũng thể ngửi thấy mùi vị ngọt ngào của món , nhưng Tần Tu Viễn vẫn ăn một , ý mời cùng thưởng thức. Lưu Thư Nhiễm chút buồn bã như mất mát thứ gì, hổ ho nhẹ một tiếng, : “Tướng quân, nếu việc gì thì về phủ .”

Tần Tu Viễn liếc , : “Không thêm một hồi nữa ?”

Khóe miệng Lưu Thư Nhiễm khẽ giật giật, cổ họng nhẹ nhàng nuốt xuống, đáp: “Không.”

Đợi Lưu Thư Nhiễm rời , Đường Nguyễn Nguyễn mới khỏi bếp nhỏ, vẻ mặt nàng giảo hoạt: “Thực nhiều thạch trái cây, nhưng mà cho ăn! Cứ cho thèm!”

Tần Tu Viễn nàng chọc , : “Ta mới , chằm chằm lúc ăn uống cũng là một chuyện khó chịu.”

Đường Nguyễn Nguyễn khanh khách : “Người khó chịu chính là mới đúng, ha ha!” Dừng một chút, nàng : “Hắn đưa tin gì cho ?”

Tần Tu Viễn ăn xong thạch trái cây, hài lòng lau tay, : “Tung tích của Vương Nhiên.”

Đường Nguyễn Nguyễn kinh ngạc: “Vương Nhiên? Chính là ở Ích Châu truy sát chúng ?”

Đường Nguyễn Nguyễn còn nhớ, nọ dường như chút liên quan đến Bắc Tề, hơn nữa còn liên hệ mật thiết với sự kiện Vô Nhân Cốc ba năm . Tần Tu Viễn gật đầu, : “Tần Trung dẫn ngoại ô, lúc hẳn là mai phục ở đó, thể bắt thì xem tối nay.”

Loading...