Xuyên Về Cổ Đại Làm Bà Chủ Nhỏ - Chương 170
Cập nhật lúc: 2025-04-27 23:16:12
Lượt xem: 6
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSDbmDgYF
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tường cung đỏ rực rỡ, dài vô tận, một chiếc xe ngựa chậm rãi từ cửa cung chạy ra, bên trong có mẫu tử Phương phu nhân. Phương phu nhân lộ ra vẻ mặt vui mừng, nói: “Ngươi xem, ta nói trưởng tỷ ngươi sẽ không ngồi yên bỏ mặc đâu!”
Phương Quyền bĩu môi nói: “Mẫu thân đừng cao hứng quá sớm, còn không biết trưởng tỷ sẽ tìm cho con một nữ tử như thế nào.”
Phương phu nhân nói: “Nếu như Trưởng tỷ ngươi có thể đáp ứng thì tất nhiên sẽ không chọn sai người cho ngươi, làm sao nàng có thể tự đánh vào mặt mình như vậy?”
Phương Quyền nói: “Không chừng có thể như vậy đấy, trưởng tỷ lại không thích con, sao lại để ý đến chuyện của con đây? Hơn nữa, nếu nàng coi trọng hôn sự của con như vậy thì vì sao không tự mình đến mà lại để cho Âm quý nhân đến nói với chúng ta? Ngay cả mặt cũng không thấy, đúng là không để người vào mắt!”
Phương phu nhân suy nghĩ một chút, cũng cảm thấy có vài phần đạo lý, nhưng nàng vẫn ôm kỳ vọng thật lớn, nói: “Âm quý nhân đối với chúng ta ôn hòa khách khí, có thể thấy được là để tâm đến mặt mũi trưởng tỷ ngươi, nếu nàng nói trưởng tỷ ngươi nhờ nàng đến hỗ trợ vậy thì chúng ta cứ nghe nàng là được… Lỡ như có điều không thích hợp thì nói với trưởng tỷ của ngươi sau.”
Phương Quyền đành phải đáp: “Vậy được… Hy vọng đừng là nữ tử xấu xí…”
Phương phu nhân thấy mặt hắn có chút mệt mỏi, nói: “Mấy ngày nay ngươi đừng ra ngoài chạy loạn, cẩn thận để ý bản thân một chút, Âm quý nhân không phải đã nói rồi sao? Thời điểm Mỹ Thực Lệnh cho ngươi vào cung tham dự yến tiệc, thuận tiện ngắm các tiểu thư khuê nữ, ngươi nhìn trúng người ta nhưng người ta cũng phải coi trọng ngươi mới được!”
Phương Quyền có chút bực bội, chỉ đáp qua loa: “Biết rồi!”
Bên trong tường cung, Âm quý nhân và Tử Vân chậm rãi đi về phía tẩm điện của Hoàng Hậu. Mặt Tử Vân lộ vẻ hoài nghi, hỏi: “Nương nương, vừa rồi vì sao người lại nói muốn giúp bọn họ tìm hôn sự? Thấm tần nương nương bên kia… Mới hại người cùng Ngũ công chúa phải xa cách…”
Tử Vân có chút không hiểu, nàng ta không biết Âm quý nhân này tính toán cái gì. Âm quý nhân lộ ra ý cười, nói: “Thấm tần này… Cho tới bây giờ đều rất cẩn thận khiến ta không tìm thấy một chút sai lầm nào, nhưng mẫu thân cả cùng đệ đệ ruột thịt của nàng ta lại là hai kẻ ngu xuẩn.” Dừng một chút, nàng ta tiếp tục, “Với bọn họ cũng đủ để kéo Thấm tần xuống nước, hiểu không?”
Tử Vân tựa như hiểu như không mà gật đầu một cái, tiếp tục bồi Âm quý nhân đi về phía trước. Âm quý nhân lại lẩm bẩm: “Chờ Thấm tần ngã ngựa… Tất nhiên hài tử của nàng cũng không được sủng ái nữa, Nguyên Uyển của ta mới có cơ hội được phụ hoàng yêu thương chiều chuộng.”
Âm quý nhân thầm nghĩ trong lòng, hiện giờ Nguyên Uyển đã mười tuổi, còn vài năm nữa sẽ đến lúc phải nghị thân, nếu vẫn không được Mẫn Thành Đế sủng ái thì chỉ sợ không gả được cho mấy người có gia thế lớn, lỡ như liên hôn với quốc gia khác thì chắc chắn Mẫn Thành Đế sẽ không chút do dự mà gả nữ nhi không được sủng ái này ra ngoài hòa thân… Nàng ta rùng mình khi nghĩ về điều này.
Bản thân là mẫu thân, vì tiền đồ của Nguyên Uyển thì cho dù như thế nào cũng phải liều mạng, không thể để Thấm tần cùng Thất công chúa cưỡi lên đầu mẫu tử các nàng. Nàng ta tăng tốc độ, dẫn Tử Vân đi về phía Dực Trì Cung của Hoàng Hậu….
……
Chính điện của Dực Trì Cung không thanh tịnh giống như bình thường.
“Mẫu phi, hu hu hu…” Ngũ công chúa Mẫn Nguyên Uyển nhào về phía Âm quý nhân, Âm quý nhân đau lòng ôm nữ nhi, nói: “Nguyên Uyển, con ở trong cung của Hoàng Hậu nương nương, nhất định phải tuân theo lời dạy của người, Tuyệt đối không thể tùy hứng thất lễ, biết không?”
Dứt lời, nàng ta nhìn thoáng qua Hoàng Hậu ngồi bên trên, lại nói: “May mà phụ hoàng con, không đưa con đi để người khác nuôi dưỡng, Hoàng Hậu nương nương có tâm nhân hậu, mẫu phi còn có thể thường xuyên đến thăm con…”
Văn Hoàng Hậu nhìn nàng ta tự biên tự diễn nhưng không cho ý kiến, ánh mắt thâm thúy mà trào phúng. Mẫn Nguyên Uyển vẫn có chút nghẹn ngào, nói: “Mẫu phi, con có thể quay lại bên người không?”
Sắc mặt Âm quý nhân khẽ biến, nàng ta vội vàng nói: “Con đang nói cái gì vậy… Hoàng Hậu nương nương nuôi nấng con đã là phúc khí lớn rồi, không cần nghĩ lại trở về Phương Lan Hiên nữa.”
Lúc này Mẫn Nguyên Uyển mới ý thức được mình nói sai lời, nàng ta hậm hực nhìn Hoàng Hậu một cái, không dám lên tiếng nữa. Văn Hoàng Hậu chậm rãi mở miệng: “Muội muội này… Bổn cung cũng biết ái nữ của ngươi có lòng hiếu thuận, nếu Hoàng thượng cho phép thì tất nhiên bổn cung cũng nguyện ý để Nguyên Uyển trở lại bên cạnh ngươi, nhưng hôm nay Hoàng thượng đưa nàng tới đây nên bổn cung phải dựa theo ý chỉ của ngài mà làm việc.”
Văn Hoàng Hậu đối với việc nuôi dưỡng Ngũ công chúa Mẫn Nguyên Uyển không có hứng thú gì, hai nhi tử của nàng ta còn không để ý tới thì làm sao có thời gian quản một công chúa thất sủng chứ?
Âm quý nhân hiểu rõ trong lòng, vì thế nói: “Thần thiếp đã hiểu, kính xin Hoàng Hậu nương nương chiếu cố Nguyên Uyển nhiều hơn một chút… Thần thiếp, chắc chắn sẽ vì nương nương dù có đầu rơi m.á.u chảy.”
Sau đó, nàng ta nháy mắt để Tử Vân đưa Mẫn Nguyên Uyển xuống. Trong chính điện Dực Trì cung, cũng chỉ còn lại nàng ta cùng Hoàng Hậu. Âm quý nhân định thần lại, nói: “Hoàng Hậu nương nương, thần thiếp có một chuyện muốn bẩm báo.”
Văn Hoàng Hậu đoan trang cười cười, châu ngọc trên đầu hơi rung lên, nói: “Muội muội cứ nói.”
Nàng ta vẫn luôn có bộ dáng ung dung hoa quý này, cười đến tích thuỷ bất lậu*. Âm quý nhân thấp giọng nói: “Nương nương… Thần thiếp nghĩ Thấm tần đã cùng phủ Trấn Quốc tướng quân liên minh đứng chung một thuyền rồi! Muội e là… Sẽ nguy hiểm đến địa vị của nương nương cùng Hoàng tử.”
Chuyện Văn Hoàng Hậu triệu tập Đường Nguyễn Nguyễn lần trước mới qua chưa bao lâu, lúc ấy nàng ta cũng không để Âm quý nhân biết thái độ của mình, hiện giờ lại nghe nàng ta nhắc tới việc này, vì thế hỏi: “Lời này của ngươi là có ý gì?”
Âm quý nhân nói: “Hoàng Hậu nương nương, có biết vì sao Nguyên Uyển đột nhiên bị đưa tới Dực Trì cung không?”
Văn Hoàng Hậu thản nhiên đáp: “Thái giám truyền chỉ nói, là bởi vì ngươi dạy nữ nhi không có phương pháp, chọc cho Hoàng thượng giận dữ vì thế mới đoạt quyền nuôi dưỡng công chúa.” Trên mặt nàng ta có nghi vân, nói: “Sao ngươi lại không cẩn thận như vậy, còn chọc đến Hoàng thượng nổi giận? Hay là có ẩn tình khác?”
Âm quý nhân cũng nói: “Không sai, là thần thiếp không dạy dỗ Nguyên Uyển tốt… Thế nhưng việc này… Chỉ sợ không phải là nhằm vào thần thiếp mà là nhằm vào Hoàng Hậu nương nương!”
Văn Hoàng Hậu nghi hoặc: “Lời này là như thế nào?”
Tuy rằng Âm quý nhân cùng phe với Hoàng Hậu nhưng Văn Hoàng Hậu biết, Âm quý nhân không phải là đèn cạn dầu, cho nên tin tức đối với nàng ta đưa cũng vô cùng cẩn thận. Âm quý nhân phân tích: “Hôm nay thần thiếp nhìn thấy vị tướng quân phu nhân kia, nàng lại làm thức ăn đưa vào cung cho Thấm tần. Mà Thất công chúa lại là người cầm món ăn đó đi dụ dỗ Nguyên Uyển, vì thế mới gây ra tai họa này… Cuối cùng, Hoàng thượng chẳng những trách cứ thần thiếp không biết cách nuôi dạy nữ nhi mà còn cực lực trấn an mẫu tử Thấm tần… Ở trong lòng Hoàng thượng, hiện giờ Thấm tần và hai hài tử của nàng ta có địa vị càng ngày càng cao, vả lại Hoàng thượng thấy nàng ta cùng tướng quân phu nhân thâm giao cũng không ngăn trở… Nương nương không sợ Hoàng thượng ngầm đồng ý phủ Trấn Quốc tướng quân ủng hộ nâng đỡ Thấm tần sao?”
Sắc mặt Văn Hoàng Hậu khẽ biến, sao nàng ta lại không nghĩ tới quan hệ này? Chỉ là hiện tại những điều này đều là các nàng đoán già đoán non. Văn Hoàng Hậu cũng vô cùng xúc động nhưng sắc mặt lại cực lực bình tĩnh, nói: “Muội muội nói lời này, có chứng cớ không? Bổn cung cũng không có khả năng chỉ dựa vào phỏng đoán của ngươi…”
Âm quý nhân vội vàng nói: “Hoàng Hậu nương nương, chờ có chứng cớ, không phải đã muộn sao?” Dừng một chút, nàng ta lại tiếp tục nói: “Hiện giờ Thấm tần cùng Trấn Quốc tướng quân phủ vô cùng thân cận, thần thiếp mắt thấy tai nghe… Hoàng thượng ngày càng che chở ba mẫu tử Thấm tần, đây là sự thật không thể chối cãi… Hiện giờ Thấm tần đang đắc thế, lỡ như nàng ta muốn lật lại chuyện cũ… Nương nương không cảm thấy lo lắng sao?”
Sắc mặt Văn Hoàng Hậu trầm xuống. Trong lòng nàng ta tính toán tỉ mỉ, hiện giờ Thái Tử đã không còn là mối lo sợ, lỡ như muốn thay đổi vị trí trữ quân tương lai thì tất nhiên là nhi tử của nàng ta có cơ hội nhất, nhưng khó bảo đảm Hoàng Đế sẽ bất ngờ lập Hoàng tử của Thấm tần làm Thái Tử khiến nàng ta không kịp đề phòng… Dù sao, năm đó khi Ninh quý phi qua đời thì Mẫn Thành Đế đã từng ra sức cấm cản mọi người bàn tán, lập Mẫn Nguyên Lang làm Thái Tử. Văn Hoàng Hậu trầm mặc hồi lâu, cuối cùng chỉ nói một câu: “Phòng ngừa chu đáo… Ngược lại cũng không phải là không thể.”
Nàng ta nhìn về phía Âm quý nhân, nói: “Ngươi có phương pháp nào phá giải không?”
Âm quý nhân lạnh lùng cười, nói: “Thần thiếp có một kế, có thể khiến cho mối liên minh giữa Thấm tần và Trấn Quốc tướng quân phủ sụp đổ.”
……
Ngoại ô, năm dặm sườn núi.
Thời gian đã đến buổi tối, hoàng hôn lui về phía tây, gió đêm mát mẻ. Đây là một sân viện có hàng rào chắn xung quanh, ngày thường có một đội binh lính trông coi, còn có một vị ma ma giúp Vương phu nhân cùng chăm sóc hài tử.
Lúc này Vương phu nhân còn không biết hôm nay có gì khác với ngày thường, nàng yên lặng đẩy cửa, ôm hài tử ra ngoài hóng mát.
“An nhi ngoan, mẫu thân đưa con ra ngoài đi dạo một chút, trong phòng thật sự là quá bức bách…” Vương phu nhân ôm một hài tử phấn điêu ngọc trác*, đi vào trong viện. Bây giờ đã gần đến mùa hè nên hài tử sợ nóng, ở trong phòng thêm một khắc là mồ hôi nhễ nhại, nàng trìu mến lau trán đứa bé, cẩn thận ôm vào lòng. Nhi tử của nàng và Vương Nhiên mới được mấy tháng tuổi, vừa có thể mượn lực lật mình, hài tử theo mẫu thân ra sân viện, vẻ mặt tò mò nhìn đông nhìn nhìn tây, cảm thấy vô cùng mới mẻ. Vương phu nhân lẩm bẩm: “Cũng không biết phụ thân con… Khi nào mới có thể tìm được chúng ta…”
Cách phía sau nàng không xa, Trương ma ma từ từ đi tới, nói: “Phu nhân, có muốn ta giúp một tay không?”
Vương phu nhân lắc đầu: “Không làm phiền ma ma nữa.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-co-dai-lam-ba-chu-nho/chuong-170.html.]
Từ ngày sinh hài tử, nàng đã không gặp được phu quân của mình. Sau khi nàng vất vả sinh con thì chính Trương ma ma đến chiếu cố mẫu tử bọn họ. Nàng cũng biết phu quân của mình đã làm ra chuyện gì, vì thế rất sợ mình và hài tử sẽ bị liên lụy… Nhưng sau khi rơi vào trong tay Tần tướng quân, hắn vẫn chưa làm khó hai mẫu tử cô đơn lẻ loi này, chỉ cấm hai người ở lại trong viện tử, còn phái người đến chiếu cố. Trương ma ma là người cần cù nhiệt tình, thời gian dài vừa qua ở cùng nên hai người càng ngày càng quen thuộc.
“Phu nhân lại đang nghĩ về phu quân của người sao?” Trên khuôn mặt Trương ma ma đầy vết nhăn còn có ý cười. Vương phu nhân nói: “Ta biết chàng đã làm rất nhiều điều sai trái… Nhưng dù sao chàng cũng là phu quân của ta, là phụ thân của An Nhi.”
Trương ma ma nhíu mày nói: “Nhưng ta nói một câu không dễ nghe, nếu hắn có trách nhiệm thì nên đến tìm mẫu tử các người… Nếu như lúc trước hắn muốn hạ độc thủ với tướng quân cùng phu nhân thì nên tự mình gánh vác hậu quả này, nào có đạo lý tự mình chạy trốn, bỏ mặc thê nhi như vậy?”
Vương phu nhân xúc động sống mũi cay cay, nàng nói: “Nếu chàng trở về thì chắc chắn tướng quân sẽ không bỏ qua cho hắn… Thay vì như vậy, còn không bằng trốn đi, cũng may tướng quân lương thiện, không giận chó đánh mèo với chúng ta… Để ba người chúng ta có thể sống tốt…”
Trương ma ma là người của Tần Tu Viễn, bà nghe xong lời này thì phản bác: “Chẳng lẽ hắn muốn trốn đông trốn tây cả đời sao? Người cũng cam tâm bị nhốt cả đời này ư?”
Vương phu nhân bất đắc dĩ nói: “Ta còn có thể như thế nào nữa? Tướng quân sẽ thả chúng ta ra sao? Ngài ấy không g.i.ế.c chúng ta đã vô cùng cảm tạ trời đất…” Mấy tháng nay nàng vẫn lo lắng sợ hãi, một mặt sợ nghe được tin dữ của Vương Nhiên, một mặt lại lo lắng Tần Tu Viễn mất hết kiên nhẫn khi không thấy Vương Nhiên sẽ g.i.ế.c mình và nhi tử để báo thù. Trương ma ma khuyên giải: “Phu nhân chưa từng nghĩ đến việc lấy công chuộc tội hay sao? Nếu phu quân của người đến tìm, người cũng có thể khuyên hắn vì tướng quân mà dốc sức… Năm đó khi hắn gia nhập đội quân ở Bắc Cương, không phải cũng từng đầu quân vào doanh trướng Tần gia sao? Tướng quân chúng ta yêu quý nhân tài, nói không chừng sẽ cân nhắc?”
Vương phu nhân lại nói: “Chàng từng muốn g.i.ế.c tướng quân, tướng quân có thể cho chàng cơ hội này sao? Vả lại chuyện chàng phạm phải ở Ích Châu đã sớm bị Hoàng thượng biết được, làm sao có thể che dấu chứ?”
Trương ma ma cười, nói: “Cho nên, phải xem bản lĩnh của phu quân người như thế nào… Nếu hắn có thể giúp tướng quân trong một số chuyện, thành công chuộc lỗi thì sao?”
Vương phu nhân giật mình, tuy Trương ma ma nói chuyện úp mở nhưng nàng đã hiểu được ý tứ của đối phương. Nàng biết Vương Nhiên vẫn trung thành với Tả tướng Lưu Thực, chẳng lẽ Tần Tu Viễn muốn nhược điểm của Lưu Thực?
Trong lòng Vương phu nhân cảm thấy trống rỗng, nàng nhìn hài tử trong lòng, nhớ tới hiện giờ ngay cả cơ hội ra khỏi viện tử này cũng không có thì hơi khó chịu. Nàng hy vọng có thể sống một cách bình yên, không cầu đại phú đại quý, chỉ cần ba bữa cơm no áo ấm, người nhà bình an là tốt rồi. Vương phu nhân đang xuất thần suy nghĩ thì An Nhi lại đột nhiên khóc lên, dường như dự cảm được điều gì đó.
“An nhi ngoan, sao vậy?” Vương phu nhân nhẹ nhàng vỗ về hài tử, không hiểu nhi tử bị làm sao. Đúng lúc này, nàng thấy có mấy hắc y nhân đột nhiên từ trên trời giáng xuống, thoáng cái đã nhảy xuống sân viện, nàng còn chưa kịp phản ứng đã nghe được tiếng kêu g.i.ế.c bên ngoài!
Nàng không biết ai đến, vì vậy nàng sợ hãi hét lên: “Cứu mạng! Cứu mạng!”
Ngoài tường loạn thành một đoàn, thủ vệ đều mang binh khí c.h.é.m g.i.ế.c với đám hắc y nhân, có mấy thủ vệ nghe được tiếng la hét liền vọt vào trong viện, những hắc y nhân này xông tới vô cùng hùng hổ, cũng không biết là tới cướp người hay là đến g.i.ế.c người. Chỉ thấy một hắc y nhân cao lớn, vừa ra tay đã khống chế Vương phu nhân, Trương ma ma sợ tới mức kêu to, nói: “Mau đến cứu phu nhân!”
Vương phu nhân cũng sợ tới mức khóc lớn lên: “Ngươi là ai? Ngươi buông ta ra!”
Hắc y nhân kia vội vàng cởi bịt mặt, nói: “Phu nhân, là ta! Ta đến để cứu nàng!”
Vương phu nhân nhìn kỹ hoá ra là Vương Nhiên! Nàng vừa mừng vừa sợ, lúc này, Trương ma ma bị hắc y nhân bắt được, mắt thấy sắp bị g.i.ế.c thì nàng vội vàng nói: “Đừng g.i.ế.c Trương ma ma! Bà ấy là người tốt!”
Vương Nhiên nghe vậy lại nói: “Quên đi… Ra ngoài giải quyết đám thủ vệ quan trọng hơn!”
Vì thế hắc y nhân buông lỏng Trương ma ma ra, phía sau Vương Nhiên lại có một hắc y nói: “Vương đại nhân, đám thủ vệ người đông thế mạnh, chỉ sợ người của chúng ta không địch lại…”
Vương Nhiên nói: “Ngươi giúp ta trông chừng thê nhi, ta ra trước hỗ trợ… Lúc nào ta vạch ra được con đường sống thì chúng ta cùng đi!”
Dứt lời, Vương Nhiên cầm đao xông ra ngoài…
Trong lòng Vương phu nhân thấp thỏm không thôi, nàng gắt gao ôm hài tử, không biết nên trốn ở đâu. Vương Nhiên đi ra ngoài một hồi lâu, đã giải quyết được nhiều thủ vệ bên ngoài nên hắn trở lại trong sân viện muốn đón thê tử nhưng lại bị cảnh tượng trước mắt làm cho chấn động!
Hắc y nhân vừa rồi lại giơ đao lên kề sát cổ họng Vương phu nhân, mà trong tay phu nhân vẫn ôm hài tử, dường như An Nhi cảm nhận được nguy hiểm nên cũng oa oa khóc lớn, làm cho hắn vô cùng lo lắng.
“Ngươi làm gì vậy?” Hốc mắt Vương Nhiên như muốn nứt ra nhìn hắc y nhân kia, trong lòng đột nhiên dâng lên một cỗ sát khí. Hắc y nhân nói: “Vương đại nhân chớ trách ta, đây là mệnh lệnh của tướng gia, nếu như hiện tại ngươi giao thứ đó ra thì ta sẽ thả phu nhân ngươi.” Dừng một chút, hắn lại nói: “Nếu ngươi không giao thì cũng đừng trách ta trở mặt vô tình!”
Vương Nhiên híp mắt, oán hận nói: “Ta nói rồi! Đợi ta đưa thê nhi rời khỏi Đế Đô thì sẽ dâng thứ đó lên!”
Hắc y nhân cười lớn: “Ngươi nghĩ tướng gia sẽ tin tưởng ngươi sao? Ngươi vẫn nên ngoan ngoãn giao thứ đó ra đi…”
Vương Nhiên tự biết nếu giao bí mật đó ra thì chỉ sợ cả nhà hắn cũng mất mạng ở nơi đây, nhưng nếu không giao, chắc chắn hắc y nhân kia sẽ động thủ với phu nhân!
Hắn rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, giận dữ gào thét nói: “Nói không giữ lời! Tiểu nhân hèn hạ!”
Hắc y nhân không thèm để ý, hắn chỉ nói: “Vương đại nhân, đã nghĩ kỹ rồi sao?”
Dứt lời, hắn lại áp sát đao vào gần khiến Vương phu nhân sợ tới mức thét chói tai, tiếng khóc của An Nhi cũng càng ngày càng kịch liệt, làm cho người ta tan nát cõi lòng không thôi.
Ngay lúc này, bỗng nhiên nghe được tiếng mũi tên xé gió lao đến, sau đó là một tiếng trầm vang!
“A…” Hắc y nhân kia đột nhiên quỳ xuống đất, hắn cúi đầu nhìn, thì ra chỗ đầu gối của mình đã trúng một mũi tên!
TBC
Ngay khi hắn phân tâm, Vương phu nhân lập tức ôm hài tử tránh thoát khỏi sự khống chế của hắn, nhưng hắn còn chưa từ bỏ ý định túm lấy chân Vương phu nhân, Vương phu nhân sợ tới mức kêu lên liên tục, Vương Nhiên quyết đoán vung đao, c.h.é.m đứt tay hắc y nhân kia!
“A! Vương Nhiên, tên phản đồ!” Hắc y nhân kêu thảm một tiếng, lập tức bắt đầu chửi rủa. Vương Nhiên lộ ra vẻ mặt phẫn hận: “Phản đồ sao? Vương Nhiên ta bị mù mới có thể nhận hắn làm chủ công!” Dứt lời, hắn tay cầm đao c.h.é.m xuống, thoáng cái đã kết liễu mạng sống của hắc y nhân kia. Sau đó, hắn chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn về phía người b.ắ.n cung vừa rồi.
“Đa tạ tráng sĩ cứu thê tử cùng hài nhi của ta, thế nhưng… Ngươi là ai?” Vương Nhiên dùng một tay bảo vệ thê nhi, một bên hỏi. Người b.ắ.n tên vừa rồi cao lớn uy mãnh, dưới đôi lông mày rậm là ánh mắt lấp lánh hữu thần, mặt hắn không đổi sắc: “Tại hạ Tần Trung, là Tần đại tướng quân phái ta đến, thỉnh Vương đại nhân đi theo ta một chuyến!”
Vương Nhiên giật mình, khóe miệng khẽ mím lại, điều hắn sợ nhất chính là rơi vào tay Tần Tu Viễn. Sắc mặt hắn biến đổi, muốn lôi kéo phu nhân chạy trốn nhưng Tần Trung đã nhanh tay lẹ mắt, thoáng cái vung đao bức bách hai người bọn họ tách ra, giao đấu với hắn!
Võ nghệ của hai người không phân biệt cao thấp, từng chiêu đến lại tiếp một chiêu, một lúc lâu sau cũng không thấy phân thắng bại. Lúc này, người của Tần Trung cùng hắc y nhân cũng ở bên ngoài c.h.é.m giết, m.á.u đỏ b.ắ.n ra bốn phía, hỗn loạn không thôi. Trong lúc giao chiến còn nghe thấy có người hét lên: “Đi lấy nước! Đi lấy nước!”
Tần Trung quay đầu lại nhìn đã thấy căn phòng phía sau không biết xảy ra chuyện gì mà bốc cháy!
Trong ngoài viện này có không ít hàng rào, ngọn lửa lớn như gào thét, theo gió đêm nhanh chóng lan nhanh ra hàng rào dần dần hình thành một vòng lửa vây mấy người ở bên trong!
Vương Nhiên thầm nghĩ không tốt, đây nhất định là do Tả tướng an bài! Cho dù hắn có giao bí mật đó ra hay không thì Tả tướng cũng sẽ không cho hắn đường sống, vả lại nếu hắn chết, chỉ dựa vào phần vật chứng kia, kỳ thật cũng không có cách nào lật đổ Tả tướng. Bên trong lửa lớn bị Tần Trung kiềm chế, bên ngoài biển lửa lại có đám hắc y nhân muốn lấy đi tính mạng của hắn! Trong lúc nhất thời, hắn tuyệt vọng đến cực điểm. Vương phu nhân nhịn không được khóc lớn: “Chẳng lẽ ông trời thật sự muốn tuyệt đường sống của chúng ta sao?”
Tần Trung nhíu mày, hắn cởi áo choàng của mình ra rồi nhấn vào trong thùng nước, sau khi ướt đẫm lại trùm lên đầu Vương phu nhân, hắn lạnh lùng nói: “Vương phu nhân! Ta sẽ đưa ngươi ra khỏi đây trước!”
Vương phu nhân phản ứng lại, vội vàng bảo vệ hài tử vào trong ngực, sau đó đi theo Tần Trung. Lúc này Phương ma ma cũng làm ướt y phục, đi theo phía sau bọn họ.
“Đi thôi! Ngươi còn sững sờ làm gì nữa?” Tần Trung hướng về phía Vương Nhiên hét lớn một tiếng, lúc này mới khiến hắn phục hồi tinh thần. Ngọn lửa kia càng ngày càng lớn, đã nhấn chìm cổng vào của sân viện này, biển lửa vô cùng kiêu ngạo, như đang giương nanh múa vuốt đánh về phía bọn họ, Tần Trung dứt khoát dẫn mọi người xông ra ngoài!
……