Xuyên Về Cổ Đại Làm Bà Chủ Nhỏ - Chương 173

Cập nhật lúc: 2025-04-27 23:16:20
Lượt xem: 54

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Từng dòng từng chữ tiêu sái như thể Tần Tu Thệ đang mặt cho . Vương Nhiên giật về phía Tần Tu Viễn, hỏi: “Đây là Hổ Khiếu tướng quân… Thư của Hổ Khiếu tướng quân?”

Sắc mặt Tần Tu Viễn tái nhợt, thản nhiên : “.”

Môi Vương Nhiên khẽ run rẩy, tay cầm lá thư, nhịn một

“Thì Hổ Khiếu tướng quân sớm chú ý tới ? Hắn… Hắn sớm cố ý bồi dưỡng , ?”

Ánh mắt đỏ lên, bộ thể bắt đầu run rẩy, lẩm bẩm : “Ta cái gì , cái gì?”

Trong lòng hổ khó chịu, giơ tay lên tát một cái!

Tần Tu Viễn lạnh lùng rơi tự trách sâu sắc. Vương Nhiên quỳ gối giường, đầu dần dần cúi xuống, cuối cùng cả xuống giường, đầu hung hăng đụng ván giường, lẩm bẩm: “Ngày đó khi Tả tướng tạo phản… Vì nhân cơ hội báo tin cho Hổ Khiếu tướng quân? Ta còn thật sự dẫn bọn họ Vô Nhân Cốc… Ta sai ! Ta sai ! Ta xin các ngươi…”

Dứt lời, hai tay che mặt, run rẩy tiếng. Hắn nhớ tới cái đêm đưa thư cho Bắc Tề Tần Tu Thệ, Tần Tu Thệ mỉm với , : “Làm vệ của Tả tướng cũng dễ dàng, cần thông minh một chút!”

Lúc đó còn nhạt, từng câu từng chữ của đối phương đều là xuất phát từ thật tâm, là sự cam lòng của chính , chôn vùi phần tri ngộ triệt để. Vương Nhiên hối hận, thật lâu thể bình tĩnh.

“Bây giờ ngươi hối tiếc để gì? Phụ trưởng bao giờ thể trở về nữa, nhưng mà thanh danh cả đời của họ hủy hoại, còn Tả Tướng vu cho tội danh tham công mạo hiểm, phủ Trấn Quốc tướng quân trăm năm qua, thanh danh trung dũng thế gia, thiếu chút nữa hủy hoại trong chốc lát!”

Vương Nhiên vẫn vùi đầu , đắm chìm trong hối hận tận tâm. Tần Tu Viễn gằn từng chữ : “Nếu ngươi còn một phần huyết tính nam nhi, còn một phần đảm đương trách nhiệm thì hãy cùng lật án cho cha , công bố chuyện năm đó cho !”

Vương Nhiên nghẹn ngào, ngẩng đầu về phía Tần Tu Viễn. Sắc mặt Tần Tu Viễn cũng đỏ bừng, bình tĩnh .

Hắn giãy dụa, quỳ xuống, chắp tay trịnh trọng : “Vương Nhiên, nguyện tướng quân.”

Tần Tu Viễn mệt mỏi từ mật thất. Hắn cũng rời như thế nào, lê bước chân, yên lòng trở về Phi Hiên Các.

Đã qua nửa đêm, nhưng đèn còn tắt. Tần Tu Viễn lặng lẽ phòng ngủ, phát hiện bàn đặt một cái canh. Hắn thoáng qua, Đường Nguyễn Nguyễn dựa giường mà ngủ. Tần Tu Viễn liền lẳng lặng xuống bàn. Hiện tại rốt cục cũng chân tướng cha sát hại, trong lúc nhất thời cũng thể bình tĩnh, chỉ cảm thấy đau lòng khó thể hô hấp. Hắn giật bát canh mặt, vốn bất kỳ khẩu vị nào. nghĩ đến đây là nàng cố ý chuẩn , liền đành lòng phụ lòng của nàng, nhẹ nhàng mở nắp .

Mùi canh dê thơm nồng đậm nhu hòa bay tới, trong nước canh nửa thanh nửa đậm, phiêu phiêu thịt dê thượng hảo, hành hoa xanh biếc cùng rau thơm che dấu mùi tanh của thịt dê.

Hắn nhẹ nhàng múc một muỗng, đưa miệng, canh tươi ngon đến cực điểm, dịu dàng đảo quanh khoang miệng, đó ẩn chứa mùi tiêu nhàn nhạt xông thẳng đáy lòng, ấm áp phá tan tinh thần chống đỡ cuối cùng của .

TBC

Cái muỗng “leng keng” rơi trong chén, Tần Tu Viễn cũng nhịn , vùi đầu lên bàn. Cả run rẩy thôi, hai quyền gắt gao nắm chặt, thiếu chút nữa bóp tay đến chảy máu. Tần Tu Viễn mím chặt môi, lặng lẽ gọi: “Phụ … Đại ca… cuối cùng con cũng sự thật. Phụ cùng đại ca vì yên bình của Đại Minh mà c.h.é.m g.i.ế.c nửa đời, nhưng cuối cùng cũng thể quang minh lạc c.h.ế.t chiến trường, mà ngã xuống âm mưu đê tiện của đồng liêu.”

Hắn rốt cục cũng hiểu , vì Nhị ca vẫn tự trách như … Nguyên bản Lục Hoàng tử vì báo thù một mũi tên của , mà tự dưng bồi đó là tính mạng của phụ và đại ca!

Tần Tu Viễn đau đớn thôi, cảm giác dường như cái gì đó bóp cổ họng, thở nổi.

“A Viễn?”

Đang lúc hồi tưởng sự thật, tại Đường Nguyễn Nguyễn tỉnh . nàng thấy Tần Tu Viễn ở bàn, liền cuống quít mang giày chạy tới, đỡ lấy thể nửa cúi xuống của , ân cần hỏi: “Chàng ?”

Tần Tu Viễn gì, chỉ mặt nàng, sắc mặt buồn bã. Đường Nguyễn Nguyễn nương theo ánh đèn đêm yếu ớt thấy sắc mặt tái nhợt, đôi mắt đỏ đến dọa , tiều tụy đến đáng thương. Nàng hai lời, liền đem thể của ôm trong ngực. Nàng thì thầm: “ Đêm nay chân tướng , ?”

Tần Tu Viễn run giọng : “Cha … Đại ca… Họ c.h.ế.t quá oan uổng, Nguyễn Nguyễn, lòng đau đớn.”

Hắn nghẹn giọng nữa. Đường Nguyễn Nguyễn ôm lòng, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve trán , : “Thiếp , nhất định khổ sở.”

Dừng một chút, nàng chạm tay nhẹ nhàng bật ngón tay đang nắm chặt , : “Đau lòng thì cứ .”

Giọng điệu của nàng ôn nhu, dường như vô cùng thương tiếc. Tần Tu Viễn nhắm mắt , đầu tựa xương quai xanh của nàng. Mùi hoa quế nhàn nhạt nàng thể khiến yên lòng.

Lúc , mây đen bên ngoài phòng nghẹn ức lâu, rốt cục cũng phóng thích mưa , mưa tí tách đập cửa sổ, tưới lên vạn vật. Những bi thống trong lòng giống như nước lũ vỡ đê, từ bốn phương tám hướng vọt tới mà đem nuốt chửng. Nhiều năm nhẫn nhịn, kiên cường cùng tự kiềm chế, đều ở giờ khắc phá vỡ, cảm xúc của rốt cục sụp đổ…

Cả Tần Tu Viễn run rẩy dựa nàng, vai cũng bắt đầu run lên. Trong nháy mắt, Đường Nguyễn Nguyễn nhận vai ướt, nàng liền đưa tay lên vỗ nhẹ lưng , : “Khóc … A Viễn, tất cả qua .”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-co-dai-lam-ba-chu-nho/chuong-173.html.]

Đêm nay, Tần Tu Viễn thế nào để đến giường. Hắn mơ mơ màng màng thấy Đường Nguyễn Nguyễn cởi áo ngoài của và đắp chăn cho .

Tần Tu Viễn thật sự là quá mệt mỏi, nhắm mắt nhanh mất ý thức… Trong giấc mơ của , gặp nhiều .

Cha dạy luyện tập trong sân, lúc thấy ngã, liền nghiêm khắc quát dậy, nhưng vẻ mặt vẫn khó nén đau lòng…

Hắn thật sự luyện nữa, liền ném gươm, giận dỗi : “Con luyện nữa…” thấy phụ lắc đầu, đó yên lặng biến mất mắt…

Tần Tu Viễn vội vàng tìm, hiểu tiến viện của đại ca. Đại ca chờ ở ngoài phòng sinh, vội vàng xoay quanh, : “A Viễn, đến thật đúng lúc, cùng chờ với . Tẩu tẩu cả một ngày, nhưng đứa bé còn …” Lời còn dứt thì thấy tiếng lớn trong phòng sinh, Tần Tu Viễn hưng phấn : “Đại ca cha!”

Tần Tu Thệ vui mừng đến phát , : “Đệ cũng thúc thúc !”

Đứa bé bế , đại ca với vẻ mặt tươi đang bế đứa nhỏ đưa cho , : “A Viễn, nghĩ xem, nên đặt cho cái tên gì?”

Tần Tu Viễn cẩn thận ôm đứa bé, đang mở miệng thì đại ca ở đối diện thấy

Hắn dường như rơi một giấc mộng sương mù trùng trùng điệp điệp, nhất thời vui vẻ rơi bi thương, gặp , trong nháy mắt chia ly.

Ngọn lửa trong trái tim cháy lên hừng hực, thể mồ hôi lạnh, theo bản năng đưa tay ngoài, rốt cục cũng một bàn tay ôn nhu nắm c.h.ặ.t t.a.y , đem mang khỏi mộng tràn ngập nghiệp chướng .

….

Sau đêm mưa, cuối cùng một ngày nắng lớn. Ánh sáng mặt trời ấm áp chiếu , mạ lên một vầng hào quang nhẹ nhàng cho bộ phòng ngủ.

Tần Tu Viễn nghiêng , lặng lẽ mở mắt . Đập mắt , chính là hàm xinh trắng nõn của nàng, cùng với xương quai xanh mảnh khảnh mắt.

Hắn khẽ giật giật, phát hiện cổ là cánh tay Đường Nguyễn Nguyễn. Tay của nàng gối đầu, dường như nàng cứ như mà ôm đầu ngủ một đêm. Hô hấp của nàng bình ngủ ngon lành.

Mặt Tần Tu Viễn đối mặt với nàng, gương mặt cách thể mềm mại kiều mỵ cực gần, nhất thời chút đỏ mặt, nhưng dám nhúc nhích. Hắn yên lặng hồi tưởng , tình cảnh của đêm qua, thật sự là chút thất thố…

Chẳng qua nếu sự tình điều tra rõ ràng, Vương Nhiên cũng nguyện giúp một tay, kế tiếp liền tìm thời cơ thích hợp, đem hết thảy bày mặt Mẫn Thành Đế.

Hắn đang suy tư, nhưng bên cạnh hừ nhẹ một tiếng. Có lẽ là do cánh tay của nàng tê dại, bất giác giật giật, siết chặt ôm ấp… Lại dán mặt lên bộ n.g.ự.c đào mật mềm mại đầy đặn. Đôi mắt phượng của Tần Tu Viễn khẽ căng lên, cảm giác vành tai đỏ nhỏ máu, cố gắng khống chế bản , tâm viên ý mã.

Hương thơm nàng còn mang theo một chút ngọt ngào, khó trách đều , ôn nhu cho đắm chìm… Quang cảnh hiện giờ còn thể nghĩ chuyện đắn gì?

“Tướng quân, ngài tỉnh dậy ?” Giọng của Minh Sương vang lên ngoài cửa, nàng nhẹ nhàng gõ cửa, thăm dò hỏi. Tần Tu Viễn nhanh chóng nhắm mắt , chỉ bộ như thấy.

“Tướng quân? Phu nhân?” Minh Sương còn bỏ cuộc, tiếp tục gõ cửa. Tần Tu Viễn giả điếc giả câm, đồng thời tiếp tục tự hỏi trong phủ còn trống nơi nào , thể phái Minh Sương . Rốt cuộc, với sự kiên trì của Minh Sương đánh thức Đường Nguyễn Nguyễn, nàng giơ tay lên, dụi dụi mắt, thoáng qua Tần Tu Viễn. Hắn đang nhắm mắt im. Đường Nguyễn Nguyễn tư thế của hai , nhất thời cũng chút hổ. Nàng chậm rãi rút cánh tay , cảm thấy cánh tay tê dại, liền nhẹ nhàng xoa xoa, thấp giọng : “Minh Sương, ?”

Minh Sương : “Nhị công tử cùng Chi Tâm tiểu thư đến đưa đến tin tức về Mỹ Thực Lệnh, đang chờ tướng quân cùng phu nhân qua.”

Lúc , Tần Tu Viễn mới mở mắt, vẻ mặt ngây thơ Đường Nguyễn Nguyễn, dường như còn tỉnh giấc. Đường Nguyễn Nguyễn thấy đêm qua khó chịu, gặp ác mộng lúc nửa đêm, liền ôn nhu : “Nhị ca đến , cùng gặp mặt ? Hay là ngủ thêm một chút nữa.”

Tần Tu Viễn thấp giọng : “Ta với nàng…” Sau đó, : “Đêm qua ngủ ngon… May nhờ nàng.”

Gò má Đường Nguyễn Nguyễn đỏ lên, hổ: “A…”

Tần Tu Viễn nàng thẹn thùng, cũng mỉm , : “Sau mỗi ngày đều ngủ như ?”

Đường Nguyễn Nguyễn liếc mắt một cái, : “Chàng nghĩ thật !”

Dứt lời, liền đốc thúc mặc y phục. Hai cuối cùng cũng sân. Ngôn Chi Tâm một cái, : “Sao các dậy muộn như ? Sắp dùng bữa trưa .”

Tần Tu Viễn : “Bữa trưa gì quan trọng? Giấc ngủ của phu nhân nhà mới là quan trọng nhất.”

Đường Nguyễn Nguyễn xong, trong lòng oán thầm: Chẳng lẽ ngủ ngon ?

Tần Tu Dật , : “Đệ , đây là Lễ Bộ đưa tới cho .”

Dứt lời, đưa một quyển trục cho Đường Nguyễn Nguyễn. Đường Nguyễn Nguyễn lặng lẽ mở , chút kinh ngạc: “Đây là…”

Loading...