Xuyên Về Cổ Đại Làm Bà Chủ Nhỏ - Chương 186

Cập nhật lúc: 2025-04-27 23:16:47
Lượt xem: 71

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Gió nhẹ thổi tới cho cảnh trí mờ nhạt, Tần Tu Viễn lẳng lặng mà trầm tĩnh Thấm Tần. Thấm tần một lát, cuối cùng thở dài, : “Thôi.”

Nàng thấp giọng: “Bởi vì chỉ Tần gia các ngươi mới thể đối xử tử tế với con của nàng.”

Tần Tu Viễn ngạc nhiên, hỏi: “Nương nương kết minh, vì…”

Thấm tần đáp: “Không sai, bổn cung vì bảo vệ con của nàng… Ở tiền triều bổn cung bất kỳ căn cơ gia tộc nào, cũng ý định để cho nhi tử của tranh đoạt đế vị, hiện giờ điều bổn cung đều là vì trả nợ ân tình và cầu an thôi.”

Dừng một chút, nàng : “Lúc nếu tỷ tỷ, chỉ sợ bản cung sớm khó sinh mà chết.”

Tần Tu Viễn trầm giọng : “Thần .”

Giữa hai còn lời nào khác.

Thời gian kiểm phiếu gần kết thúc, nhao nhao trở về chỗ .

Dưới Xuân Hoa Đài, tất cả đều đang chờ công bố kết quả của trận đấu Mỹ Thực Lệnh. Tần Tu Dao : “Tẩu tẩu, tẩu lo lắng ?”

Đường Nguyễn Nguyễn nàng, : “Ta thấy còn khẩn trương hơn vài phần đó…”

Tần Tu Dao duyên dáng : “Đương nhiên là chút khẩn trương, nhưng mà nếu thật sự đầu, tẩu tẩu cái gì ?”

Đường Nguyễn Nguyễn khẽ : “Thứ ca ca của cũng chính là thứ .”

Tần Tu Dao xong chút chua xót, : “Đôi phu thê ân ái thể cho khác một con đường sống ?”

Đường Nguyễn Nguyễn dùng cánh tay khẽ chạm nàng, : “Vậy cũng thành sớm !”

Tần Tu Dao hờn dỗi : “Tẩu tẩu! Sao lúc nào tẩu cũng trêu ghẹo !”

Hai đang đùa thì thấy trong đám hai bóng dáng quen thuộc đang tiến đây.

“Chi Tâm tỷ tỷ! Nhị ca!” Đường Nguyễn Nguyễn phát hiện là Ngôn Chi Tâm và Nhị ca của nàng thì lập tức vui vẻ vẫy tay với bọn họ. Tần lão phu nhân cũng theo, : “A Dật? Không con định đến đây ?”

Hôm nay Tần Tu Dật mặc một bộ áo bào màu xám khiêm tốn, ống tay áo rộng thùng thình che nỗi đau của . Thoạt là một thanh niên phong lưu thoải mái. Tần Tu Dật cố gắng , : “Vốn là tới, nhưng nghĩ tới hôm nay chút đặc thù… nên mới đến đây.”

Ngôn Chi Tâm , : “Bá mẫu, là con kéo tới đây, xem con lợi hại ?”

Ngôn Chi Tâm tựa như trở về ba năm , thường xuyên chạy tới phủ Trấn Quốc tướng quân, vô cùng quen thuộc. Tần lão phu nhân mím môi : “Lợi hại lợi hại, nếu thể quản mỗi ngày như thế thì thật là .”

Sắc mặt Ngôn Chi Tâm đỏ lên, thấp giọng : “Vậy xem chịu .”

Tần Tu Dật sửng sốt, ho nhẹ một tiếng, : “Hôm nay chúng đến xem Mỹ Thực Lệnh, quan sát cẩn thận một chút…”

Mỗi nhắc tới chuyện hôn sự thì Tần Tu Dật đều cố lảng tránh sang chuyện khác. Ngôn Chi Tâm trong lòng vẫn còn chuyện buông xuống nên nàng cũng ép , nàng : “Được, , hôm nay là đến xem Mỹ Thực Lệnh, chuyện khác.”

Tần lão phu nhân vô cùng ghét bỏ Tần Tu Dật một cái, tựa như đang , cứ tiếp tục như khi nào mới thể ôm chất tử đây?

Tiếng chuông của Mỹ Thực Lệnh vang lên, tất cả đều tụ tập ở Xuân Hoa Đài.

Lễ Bộ thượng thư Trương đại nhân yên lặng mở quyển trục , đầu tiên là một đoạn xuân canh thu hoạch, mưa thuận gió hòa, đó cao giọng tuyên bố thứ hạng của Mỹ Thực Lệnh trong trận chung kết…

“Mỹ Thực Lệnh , món ăn đạt danh hiệu thứ nhất chính là… cháo vô gạo, chúc mừng phủ Trấn Quốc tướng quân!”

Lời cho đám Tần Tu Dao đài Xuân Hoa Đài vui vẻ nhảy dựng lên. Tần lão phu đến khép miệng . Tần Tu Dao kích động kéo tay áo Mạc Lâm, : “Đại nhân! Chúng giành hạng nhất! Tẩu tẩu nhà thật lợi hại!”

Mạc Lâm tươi Tần Tu Dao, giống như đang một tiểu cô nương đáng yêu, sảng khoái : “Chúc mừng!”

Đường Nguyễn Nguyễn , cũng vui mừng khôn xiết. Giờ phút , nàng lễ quan tới nghênh đón. Đường Nguyễn Nguyễn theo lễ quan, thứ hai bước lên Ngọc Các.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-co-dai-lam-ba-chu-nho/chuong-186.html.]

TBC

Trên Ngọc Các, Mẫn Thành Đế đối với kết quả phán xét cũng khá hài lòng, hộp thức ăn sụn gà nướng giòn tan mặt trống rỗng, còn cảm thấy thỏa mãn. Hắn thấy lễ quan dẫn Đường Nguyễn Nguyễn tới, : “Tần tướng quân ?”

Tần Tu Viễn xuất hiện: “Có mạt tướng.”

Tần Tu Viễn cạnh Đường Nguyễn Nguyễn, nàng mặc một bộ váy màu hồng, dịu dàng mà xinh , còn Tần Tu Viễn một quan bào đỏ, càng tuấn dật vô song. Hai ở một chỗ giống như kim đồng ngọc nữ, bộ Ngọc Các tựa như sáng lên vài phần, thật sự mắt.

Tất cả đều vài phần ghen tị. Hôm nay tâm tình của Mẫn Thành Đế tệ, : “Tu Viễn, phu nhân nhà ngươi hiền lành, vì phủ Trấn Quốc tướng quân các ngươi mà lấy danh hiệu nhất, trẫm từng hứa hẹn, nếu ai lấy danh hiệu nhất thì sẽ ban cho một nguyện vọng, chỉ cần vi phạm lễ pháp là , các ngươi cái gì?”

Đường Nguyễn Nguyễn Tần Tu Viễn, liếc mắt một cái, Tần Tu Viễn gật đầu về phía nàng. Hắn mặt đối mặt với Mẫn Thành Đế, cung kính chắp tay, trầm giọng : “Mạt tướng xác thực một việc thỉnh cầu.”

Hắn ngẩng đầu lên, nghênh đón ánh mắt Mẫn Thành Đế, : “Mạt tướng khẩn cầu Hoàng thượng xem xét vụ án của ba năm trong Vô Nhân Cốc!”

Lời , sắc mặt Mẫn Thành Đế đột nhiên biến đổi, trường xôn xao…

“Cái gì? Tần tướng quân lật án ?”

“Ba năm chuyện phụ trưởng liều lĩnh xuất chinh mất mạng, sớm là chuyện ván đóng thuyền, Hoàng thượng truy cứu là ban ân huệ cho bọn họ mà còn hối cải?”

“Nói chừng là thật sự oan uổng?”

“Lá gan của Tần tướng quân cũng quá lớn, dám mượn giải thưởng của Mỹ Thực Lệnh để nhắc tới việc , đây là đang bức ép Hoàng thượng ?”

Trong lúc nhất thời, Ngọc Các đều bàn tán xôn xao.

Mẫn Thành Đế nặng nề đập mạnh chén rượu lên bàn, mới an tĩnh . Ánh mắt chăm chú về phía Tần Tu Viễn. Tần Tu Viễn vén áo bào quỳ xuống đất, Đường Nguyễn Nguyễn cũng quỳ xuống theo, : “Mạt tướng thu thập nhân chứng và vật chứng, nhưng nếu tiếp tục tìm chân tướng năm đó thì cần tìm chủ mưu, kính xin Hoàng thượng đồng ý!”

Sắc mặt Mẫn Thành Đế xanh mét, lạnh lùng hỏi: “Ý của ngươi là phán quyết ba năm của trẫm là sai?”

Bầu khí nặng nề đột nhiên giáng xuống, ai dám thở mạnh. Tần Tu Viễn trấn định tự nhiên, : “Không , Hoàng thượng sai, mà là cố ý che dấu Hoàng thượng, dám một tay che trời.”

Đôi mắt Mẫn Thành Đế sâu thẳm: “Ngươi và phu nhân ngươi từng bước một đến tham gia Mỹ Thực Lệnh, chính là trăm phương ngàn kế để trẫm giúp ngươi thẩm tra vụ án Vô Nhân Cốc, ?”

Tần Tu Viễn quỳ xuống thẳng lưng, : “Quả thật mạt tướng hy vọng Hoàng thượng vì phủ Trấn Quốc tướng quân chủ trì công đạo, nhưng phu nhân vì Hoàng thượng, nương nương mà thành kính dâng lên mỹ thực là chí thuần chí hiếu.” Dừng một chút, : “Việc liên quan đến nàng, là mạt tướng một bên tình nguyện, kính xin Hoàng thượng cho phép nàng lui .”

Đường Nguyễn Nguyễn kinh ngạc về phía , nàng lắc đầu giống như đang , ở bên .

Mẫn Thành Đế mím môi về phía Đường Các Lão, vẻ mặt Đường Các Lão kinh ngạc, tựa hồ cũng chút nào về chuyện , Mẫn Thành Đế nghĩ Đường Các Lão cũng dính nên : “Tần phu nhân lui .”

Vì thế Đường Nguyễn Nguyễn đang lo lắng cũng đưa xuống, nhưng nàng cũng xa, vẫn như cũ ở bên cạnh bậc thang lầu Ngọc Các, vẫn thể tiếng chuyện đó.

Trên Ngọc Các, khí vô cùng ngưng trọng. Mẫn Thành Đế trầm tư . Hắn nghĩ thầm, Tần Tu Viễn nhất định chọn ngày hôm nay để lật vết thương cũ, cũng chính là khiến cho một khi cưỡi hổ cũng khó xuống.

Bậc quân vương đùa, nếu cự tuyệt thì đó chính là đánh mặt , nhưng nếu cự tuyệt thì vẻ như uy hiếp. Mưu công công ở một bên thu hết tâm tình biến hóa mặt Mẫn Thành Đế đáy mắt, đột nhiên tiến lên, : “Hoàng thượng, nô tài thu hộp thức ăn sụn gà giòn ?”

Mẫn Thành Đế phân tâm. Hắn hộp sụn gà giòn mà đột nhiên đình trệ trong giây lát. Nếu Tần Tu Viễn tạo phản, thể để cho phu nhân hạ độc trong món sụn gà giòn , thông qua tay Nguyên Đình đưa tới, xảy chuyện chính là thần quỷ

họ như . Mẫn Thành Đế tỉnh táo một nữa, nhắc nhở chính khách quan xem xét trẻ tuổi mặt.

Vẻ mặt Tần Tu Viễn nghiêm túc, khó khăn lắm mới quỳ mặt đất, cũng lẳng lặng Mẫn Thành Đế. Tả tướng Lưu Thực ngay ngắn ở một bên, trong lòng căng thẳng nhưng mặt vẫn đổi sắc như . Mẫn Thành Đế trầm ngâm hồi lâu, : “Ngươi nhân chứng và vật chứng ?”

Tần Tu Viễn gật đầu,đáp : “Vâng. Hoàng thượng, năm đó đúng là phụ trưởng của mạt tướng nhận thư tay của Tả tướng cho nên mới lệnh tiến Vô Nhân Cốc tiếp ứng Tả tướng và Quốc thư. khi sự việc xảy thì bức thư cánh mà bay, Tả tướng còn thẳng thừng phủ nhận việc cho nên mới giải thích rõ. Dẫn đến việc Hoàng thượng cho rằng phụ trưởng thần bởi vì tham công mà liều lĩnh Vô Nhân Cốc, hiện giờ đưa tin cùng thư tín đều tìm , kính xin Hoàng thượng điều tra rõ ràng.”

Mẫn Thành Đế sang Lưu Thực, sắc mặt Lưu Thực vẫn như bình thường, nhưng trong tay áo nắm chặt nắm đấm.

Mẫn Thành Đế về phía Tần Tu Viễn. Vẻ mặt kiên nghị của thì đang chằm chằm , tính tình thà gãy chứ chịu bẻ cong giống Tần Mục.

Mẫn Thành Đế chút do dự. Nếu lúc triệu tập nhân chứng và vật chứng thì chính là xem xét vụ án. nếu thật sự tái thẩm thì cho dù là triều chính là hậu cung, đều thể khơi dậy sóng to gió lớn… Chính cũng sẽ liên lụy bao nhiêu cuộc. Hoàng Hậu khẽ một tiếng, : “Tần tướng quân, chẳng lẽ mấy năm nay ngươi vẫn phục phán quyết của Hoàng thượng? Cho nên mới tâm tâm niệm niệm lật án?”

Một câu nhẹ nhàng nhưng cho Mẫn Thành Đế tức giận. Rốt cuộc thì Tần Tu Viễn đối với vẫn còn đủ trung thành? Nếu là chuyện năm đó mà một mực yên lặng điều tra thì chứng tỏ sớm ôm hận trong lòng, chẳng lẽ trả thù ?

Tần Tu Viễn cao giọng đáp: “Mạt tướng dám. Chỉ là, năm đó khi điều tra chứng cứ, quả thật thiếu nhân chứng và vật chứng, cách nào dò xét cảnh sự kiện. Hiện giờ nhân chứng vật chứng đều đầy đủ thì tất nhiên thể dễ dàng tiếp cận chân tướng.”

Dừng một chút, trầm giọng : “Hơn nữa, nửa đời phụ của mạt tướng đều vì Đại Minh mà lập công lao lưng ngựa, Hoàng thượng tự ban cho tước vị Trấn Quốc nhất đẳng công, lý do gì vì công lao nhỏ mà chôn vùi vinh quang cả đời của như ? Hoàng thượng, khác phụ thần như thế nào, nhưng còn hiểu ?”

Loading...