Xuyên Về Cổ Đại Làm Bà Chủ Nhỏ - Chương 194

Cập nhật lúc: 2025-04-27 23:17:04
Lượt xem: 46

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/5VKnCdLkz0

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Niềm vui lan tỏa khắp căn phòng, màn che nặng nề rơi xuống che khuất ánh sáng mùa xuân kiều diễm tươi .

Bên ngoài Phi Hiên Các, Mạnh thái y sắc thuốc xong liền về phía phòng ngủ nhưng thấy ở cửa canh giữ. Hắn tiến đến cửa, chuẩn gõ cửa thì âm thanh bên trong… Khuôn mặt già nua của đỏ bừng lên, lẩm bẩm: “Thật là, hại lão phu bận rộn suốt cả buổi!”

Dứt lời đặt thuốc sang một bên mà nghênh ngang rời .

Mãi cho đến hơn nửa đêm thì động tĩnh trong phòng ngủ mới dừng . Sau đó là một đêm mộng vui vẻ.

Ngày hôm , ánh sáng buổi sáng xuyên qua cửa sổ, phóng khoáng chiếu phòng. Tần Tu Viễn tỉnh , đưa mắt cả căn phòng. Căn phòng ấm áp, ánh mặt trời phủ lên một lớp màu vàng dịu dàng khiến cảm thấy vô cùng thoải mái.

Tần Tu Viễn cúi đầu Đường Nguyễn Nguyễn còn đang rụt trong n.g.ự.c mà ngủ say, khỏi nhếch khóe miệng. Tần Tu Viễn nàng thật lâu, dường như từ khi quen nàng, cuộc sống của trở nên vui vẻ hơn nhiều. Hắn thế nào cũng đủ, nhịn đưa tay ôm chặt nàng lòng. Đầu ngón tay thon dài chạm đến làn da mềm mại của nàng, trong lòng khẽ run lên, đó suy nghĩ bậy bạ. Đường Nguyễn Nguyễn trêu chọc nên chút ngứa, nàng giơ tay lên lặng lẽ dụi dụi mắt, vẻ mặt vô tội mà đối diện đôi mắt phượng của . Nàng nhất thời sửng sốt, đó gương mặt cũng ửng đỏ lên!

Nàng cúi đầu , vội vàng kéo chăn quấn chặt lấy yên lặng dời . Tần Tu Viễn cúi đầu , đưa cánh tay dài lên ôm nàng trở về trong ngực, : “Bây giờ thẹn thùng ? Đêm qua lá gan của nàng lớn như ?”

Mặt Đường Nguyễn Nguyễn giống như một quả táo chín, nàng hổ : “Thiếp… Lúc đó là trúng mê dược.”

Tần Tu Viễn khẽ một tiếng, : “ , mê dược thật lợi hại, buộc nàng lao n.g.ự.c .”

Đường Nguyễn Nguyễn liếc một cái, nàng đáp: “Ai lao n.g.ự.c … Rõ ràng, rõ ràng là giậu đổ bìm leo.”

Tần Tu Viễn bật : “Vậy thì chịu trách nhiệm đến cùng.”

Đường Nguyễn Nguyễn mím môi , mắt hạnh ngước lên, dịu dàng . Tần Tu Viễn nhất thời chịu nổi ánh mắt như của nàng, cúi hôn nàng. Đường Nguyễn Nguyễn nhẹ nhàng đẩy , : “Chàng… Sao tới?”

Tần Tu Viễn bất đắc dĩ : “Sao nàng “Lại” chứ?”

Đường Nguyễn Nguyễn đỏ mặt, thấp giọng : “Đêm qua…” Giọng của nàng nhỏ đến mức thể thấy: “Đêm qua hai … Chàng kiềm chế một chút… Hơn nữa, cũng mệt mỏi.”

Đường Nguyễn Nguyễn nghĩ nên nấu cho chút đồ ăn gì đó để bồi bổ sợ bồi bổ nữa thì thể chịu nổi. Tần Tu Viễn nhướng mày dài, nở nụ , hạ thấp giọng : “Xem , nàng rèn luyện nhiều hơn một chút.”

Thân thể Đường Nguyễn Nguyễn cứng đờ, sắc mặt càng nóng hơn, nàng dám lên tiếng nữa. Nàng dựa trong n.g.ự.c , đột nhiên : “Hôm qua Âm quý nhân thương, nàng nhất định sẽ tìm Hoàng thượng cáo trạng.”

Tần Tu Viễn phục hồi tinh thần, : “Chưa chắc .”

Đường Nguyễn Nguyễn tò mò hỏi: “Tại ?”

TBC

Tần Tu Viễn thấp giọng : “Chỉ sợ nàng còn mạng mà cáo trạng.”

Sắc mặt Đường Nguyễn Nguyễn khẽ biến, Tần Tu Viễn thấy nàng chút sợ hãi, liền trấn an : “Nàng đừng nghĩ đến những chuyện nữa, chỉ cần sống cuộc sống của , những thứ khác cứ để sẽ xử lý, ?”

Đường Nguyễn Nguyễn vẫn chút thấp thỏm bất an, nhưng thấy Tần Tu Viễn chắc chắn như , nàng cũng an tâm vài phần. Tần Tu Viễn nhéo nhéo vành tai nhỏ nhắn của nàng, : “Ta đói bụng.”

Đường Nguyễn Nguyễn ngước mắt , : “Chàng ăn gì?”

Tần Tu Viễn dịu dàng : “Nàng cái gì, đều thích.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-co-dai-lam-ba-chu-nho/chuong-194.html.]

Đường Nguyễn Nguyễn mím môi , : “Kỳ thật… Hôm qua mới là ngày vui của chúng …” Nàng , thì thầm: “Thiếp vài chiếc bánh hỷ để mời cùng ăn.”

Trên gương mặt tuấn dật của Tần Tu Viễn hiện lên ý : “Nếu nàng bánh hỷ thì chỉ sợ sẽ cho rằng nàng thai.”

Sắc mặt Đường Nguyễn Nguyễn đỏ lên: “Sao?” Dừng một chút, cảm thấy lý, liền : “Vậy nữa, miễn cho hiểu lầm.”

Tần Tu Viễn chạm nhẹ lên mặt nàng, ôn nhu : “Hiểu lầm cũng , chúng nắm chặt cơ hội là .”

Đường Nguyễn Nguyễn thẹn thùng dùng bàn tay trắng nõn đánh nhẹ lên đáp: “Chàng thật là… ”

Tần Tu Viễn cầm tay nàng, đặt lên miệng khẽ hôn một cái, : “Ta ăn bánh hỷ nàng .”

Hắn dịu dàng nàng.

Đường Nguyễn Nguyễn mỉm đáp ứng: “Được.”

Hai ôn tồn trong phòng ngủ nửa canh giờ, cuối cùng Đường Nguyễn Nguyễn cũng khỏi cửa phòng. Minh Sương đang vẩy nước quét dọn hành lang thấy nàng đỏ mặt thì : “Phu nhân, hôm qua sốt, hôm nay khá hơn ?”

Đường Nguyễn Nguyễn sửng sốt đáp: “Ừ… Khá hơn .”

Chuyện hôm qua, ngoại trừ Tần Tu Dao và Tần Trung thì ai . Nàng bình tĩnh phòng bếp nhỏ.

Bánh hỷ là loại bánh thể thiếu trong hỷ sự. Có ít cách bánh hỷ, nhưng hiện giờ nguyên liệu nấu ăn hạn, nên nàng quyết định một loại bánh hỷ thể nhanh chóng lò là bánh hỷ Nhũ Sơn*.

Đường Nguyễn Nguyễn lấy một chậu lớn đổ hết bột mì và men nở mua từ Thanh Mộc Trai về, nửa chậu bột mì nhưng chỉ cần một nắm men nở là đủ. Nàng rắc men bột trắng dùng đũa khuấy nhẹ lên thì men biến mất.

Sau đó, nàng lấy bốn quả trứng, Đường Nguyễn Nguyễn nhặt một quả trứng khéo léo đập cạnh bát, trứng nứt , chất lỏng trong trứng cũng chảy xuống. Trứng tươi rơi bột mì, vui vẻ trượt một đường dừng nhúc nhích. Đường Nguyễn Nguyễn lượt đập xong bốn quả trứng gà dùng đũa đánh đều trứng trong bát lớn lên, khuấy đều từng vòng từng vòng.

Bột mì và trứng trong bát dần dần hợp nhất thành một thể và trở nên sền sệt. Đường Nguyễn Nguyễn thêm một muỗng lớn dầu bắp , dầu lạnh màu vàng nhạt trong suốt, trong bột khuấy động bộ thế cục.

Nàng liền tay bắt đầu nhẹ nhàng chà xát. Xoa nắn kéo bột lên, đó xoay tròn một chút. Cho đến khi dầu ngô thấm bột, cho bộ bột biến thành màu vàng vàng mê , mềm dai, đáng yêu đến cực điểm.

Trên trán nàng lấm tấm mồ hôi, Đường Nguyễn Nguyễn thẳng lưng dùng tay áo nhẹ nhàng lau một cái, nhất thời cảm giác mỏi thắt lưng. Trong lòng khỏi mắng thầm Tần Tu Viễn vài câu. Rốt cục cũng nhào đến gần xong, nàng liền phủ tấm vải ướt lên bột chờ một thời gian để bột nở phồng lên, lúc mới thể tiếp tục các bước tiếp theo.

Để cho bột phồng nhanh hơn, nàng châm lửa đặt chậu bột bên cạnh bếp, nơi nhiệt độ cao thì bột dễ nở hơn. Lúc , bên ngoài Phi Hiên Các giọng như tiếng chuông bạc của nữ nhân vang lên…

“Tẩu tẩu!”

Đường Nguyễn Nguyễn ngước mắt lên thấy Tần Tu Dao, nàng : “A Dao, Sao hôm nay tới sớm ?”

Tần Tu Dao Đường Nguyễn Nguyễn, hôm nay tựa hồ khôi phục như lúc ban đầu, nàng cao hứng : “Muội đến thăm tẩu, hôm qua… Mọi chuyện chứ?”

Sắc mặt Đường Nguyễn Nguyễn nóng lên, nàng đáp: “Đã , chớ lo lắng.”

Tần Tu Dao yên lặng gật đầu, thấy bát lớn trong tay nàng thì hỏi: “Tẩu tẩu, đây là cái gì ?”

Đường Nguyễn Nguyễn chỉ bát bột bên trong, nàng : “Tẩu một ít bánh hỷ.”

Loading...