Mạc Lâm hỏi thẳng như cho nên trả lời như thế nào.
Tần Tu Dao đỏ mặt, : “Không… Không, .”
Mạc Lâm xong, dường như cũng thở phào nhẹ nhõm, đáp: “A…”
Đường Nguyễn Nguyễn hứng thú , rõ cố hỏi thêm: “Không trong nhà Mạc đại nhân thê thất ?”
Mạc Lâm lộ một tia hổ: “Không .” Dừng một chút, : “Nam tử Hán đại trượng phu, tiên nên lập nghiệp đó mới lập gia đình.”
Tần Tu Viễn mà gì. Nếu cứ như thì đều cảm thấy ngại ngùng, vì thế Đường Nguyễn Nguyễn liền : “Chúng mau lên xe , thì muộn mất.”
Tần Tu Dao khẽ gật đầu, nhưng cũng chỉ thể cam lòng mà cùng Đường Nguyễn Nguyễn lên xe ngựa phía … Các nàng lên xe ngựa thì bên Mạc Lâm cũng cầm hộp thức ăn tới, ôn nhu : “Ta cũng hai vị thích ăn cái gì nên tự chủ trương mua một ít, mời hai vị nếm thử, nếu cảm thấy hợp khẩu vị thì sẽ đổi sang cái khác.”
Tần Tu Dao đỏ mặt : “Đa tạ Mạc đại nhân…”
Mạc Lâm mỉm , : “Hôm nay du ngoạn thì Tần tiểu thư gọi là Mạc Lâm là .”
Tần Tu Dao mím môi , thấp giọng : “Mạc Lâm…” Dừng một chút, nàng : “Huynh cũng gọi A Dao , tẩu tẩu ca ca đều gọi như .”
Nhất thời Mạc Lâm chút thụ sủng nhược kinh, khuôn mặt trắng nõn cũng đỏ lên, : “A Dao! Vậy qua xe ngựa bên , chúng gặp trong rừng trúc.”
Tần Tu Dao mỉm : “Gặp trong rừng trúc.”
Cửa sổ xe buông xuống, Tần Tu Dao còn chút nỡ. Đường Nguyễn Nguyễn bật , : “Không hôm qua là đầu tiên hai gặp ? Sao hôm nay giống như quen lâu?”
Mặt Tần Tu Dao còn bớt đỏ vội vàng : “Tẩu tẩu chớ trêu ghẹo … Muội chỉ là cảm thấy Mạc đại nhân chính trực, vô cùng nho nhã thủ lễ, cho nên kết giao bằng hữu mà thôi.”
Hôm qua Tần Tu Dao ở với nửa ngày nên nhiều nơi. Trong lòng nàng, Mạc đại nhân chẳng những kiến thức rộng rãi mà còn hài hước dí dỏm… Ở bên cạnh , nàng cảm thấy vô cùng hạnh phúc. Đường Nguyễn Nguyễn liếc mắt nàng một cái : “Chỉ là kết giao bằng hữu thôi ?”
Thân thể Tần Tu Dao cứng đờ, nàng : “Cái … Không là còn sớm …” Hai ngón trỏ của nàng chọc , trời đất: “Bát tự còn xem.”
Đường Nguyễn Nguyễn : “Tẩu thấy Mạc đại nhân cũng tệ, cũng đừng bỏ lỡ.”
Tần Tu Dao nhếch khóe miệng, nhưng : “ hình như Tam ca thích ?”
Đường Nguyễn Nguyễn suy nghĩ một chút : “A Viễn chỉ một bảo bối là , đương nhiên là gả cho ai thì cũng yên tâm, tất nhiên là khảo sát một phen.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-co-dai-lam-ba-chu-nho/chuong-198.html.]
Tần Tu Dao chút lo lắng, : “Hy vọng đừng dọa chạy mất…”
Đường Nguyễn Nguyễn dở dở : “Không bát tự còn xem qua ? Sao bắt đầu lo lắng chạy mất?”
Tần Tu Dao yên lặng lấy hạnh khô trong hộp thức ăn lên, : “Muội nào …”
TBC
Đường Nguyễn Nguyễn : “Nếu ca ca của hai ba câu khiến từ bỏ thì chứng tỏ đối với cũng quan trọng như , cũng cần buồn mới đúng.”
Tần Tu Dao giống như chỗ hiểu chỗ mà gật đầu. Đường Nguyễn Nguyễn gì nữa, cũng thuận tay cầm một khối hạnh khô đưa trong miệng, : “Ừm… Hương vị cũng tệ lắm, thể thấy là dụng tâm chuẩn .”
Tần Tu Dao cũng khẽ nở nụ …
….
Đường Nguyễn Nguyễn và Tần Tu Dao chậm, ở phía các nàng là xe ngựa của Mạc Lâm chờ các nàng. Không gian bên trong xe ngựa lớn, Mạc Lâm và Tần Tu Viễn đối diện . Ở giữa thậm chí còn thể đặt một cái bàn thấp, bàn đặt một ấm , Mạc Lâm chậm rãi xách ấm lên, từ từ rót cho Tần Tu Viễn một chén, : “Tần tướng quân, mời uống .”
Trên mặt Tần Tu Viễn chút đổi, đáp: “Đa tạ.”
Thật sự là bất kỳ thành ý cảm tạ nào. Mạc Lâm cũng quá để ý, vẻ mặt lạnh nhạt. Tần Tu Viễn vẻ mặt lạnh nhạt của thì : “Mạc đại nhân đến Đế Đô bao lâu ?”
Mạc Lâm suy nghĩ một chút : “Chưa đến nửa năm.”
Tần Tu Viễn hỏi: “Vì quan?”
Mạc Lâm sửng sốt một chút, : “Tần tướng quân lời thật là lời giả?”
Mắt phượng của Tần Tu Viễn nhướng lên, : “Tóm thích lời quanh co lòng vòng.”
Mạc Lâm một chút, : “Vậy sẽ vòng vo nữa, trong nhà kỳ vọng quan là quang tông diệu tổ*.”
Tần Tu Viễn , : “Mạc gia là phú hộ một hai ở phương Bắc, còn thỏa mãn ?”
Mạc Lâm sửng sốt một chút, : “Thì Tần tướng quân sớm .”
Tần Tu Viễn tiếp lời: “Muốn cũng là chuyện khó khăn gì.”
Ở Đại Minh, khi sĩ tử thi đậu, chỉ cần quyền hoặc tiền thì đều thể tăng nhanh tốc độ phát triển trong quan trường. Có Tần Tu Viễn Tần Tu Dao nhắc tới Mạc Lâm, nhớ tới Mạc Lâm là Thám Hoa Lang năm ngoái, là trưởng tử của Mạc gia ở phương Bắc. Mạc gia là gia tộc giàu nhất vùng đó kinh doanh mua bán vô kể. Mạc Lâm khẽ : “Chẳng qua vốn cũng ý giấu diếm.”
Tần Tu Viễn : “Vừa ngươi trong nhà ngươi quan là vì quang tông diệu tổ, còn mục đích của là gì?”