Xuyên Về Cổ Đại Làm Bà Chủ Nhỏ - Chương 199

Cập nhật lúc: 2025-04-27 23:17:14
Lượt xem: 57

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Mạc Lâm rũ mắt, ôn nhu : “Nếu … Ta quan là để giúp cho nhiều cuộc sống hơn, Tần tướng quân tin ?”

Tần Tu Viễn uống một ngụm : “Vì tin?”

Mạc Lâm : “Ta còn tưởng rằng Tần tướng quân thích quan văn, thể sẽ chút thành kiến… Hóa là do hẹp hòi.” Dừng một chút, : “Năm xưa Bắc Cương du ngoạn, cũng đúng trong thời chiến loạn.”

Giọng điệu của chút mờ mịt: “Lần đó nhốt trong một tòa thành trì, thiếu chút nữa giống như những dân chúng khác mà đối diện với móng ngựa của Bắc Tề… Cuối cùng, là Trấn Quốc Công mang binh chạy tới giải vây thành công.”

Mắt phượng của Tần Tu Viễn ngưng tụ, : “Ta ngươi và gia phụ còn quan hệ sâu xa như .”

Mạc Lâm : “Chưa đến sâu xa, chỉ là quả thật Mạc mỗ từng chịu ân huệ của Trấn Quốc Công. Đáng tiếc, lúc võ tướng ở bên ngoài thành g.i.ế.c địch, mà tướng thủ thành và quan văn trong thành nghĩ khi thành phá nên trốn thoát như thế nào, trốn tránh trách nhiệm như thế nào… Dân chúng trong thành quá khổ, một mặt thừa nhận áp lực Bắc Tề sẽ tùy thời công thành, một mặt còn quan phụ mẫu của vứt bỏ thèm để ý… Thẳng đến khi Trấn Quốc Công thật sự chiếm tòa thành đó thì dân chúng mới may mắn thoát nạn. Trấn Quốc Công , những tham quan trở , khiến cho thành trì chướng khí mù mịt. Nếu là như , dân chúng vẫn khổ sở lầm than thì ý nghĩa gì?”

Hắn tiếp tục lẩm bẩm: “Lúc đó suy nghĩ, kỳ thật việc võ quan là bảo vệ quốc gia, mà quan văn chính là quản lý dân an hơn, xây dựng mạnh hơn, hai thứ chống đỡ lẫn , phân công liên hợp mới đúng. tình huống thấy lúc cho thất vọng. Cho nên triều quan cũng là hy vọng cục diện cải thiện.”

Tần Tu Viễn uống một ngụm , trầm mặc . Mạc Lâm mỉm : “Ta chỉ mới một thì gì nhiều, Tần tướng quân cũng nhất định coi trọng , nhưng đây quả thật là ý nghĩ chân thật của Mạc mỗ.”

Tần Tu Viễn ngước mắt : “Ngươi so với suy nghĩ của bản tướng quân thì còn vài phần ý tứ.”

Mạc Lâm sửng sốt, lập tức : “Ta mới quan trường, kính xin tướng quân chỉ điểm nhiều hơn.”

Tần Tu Viễn : “Chỉ điểm thì tới, nhưng mà… Có thể ngẫu nhiên cùng thưởng thức , chuyện như ngày hôm nay thì vẫn khả năng.”

Mạc Lâm chút thụ sủng nhược kinh: “Vậy thì quá.”

Sắc mặt Tần Tu Viễn hòa hoãn một lát thì căng mặt lên, trở về vấn đề chính trong lòng : “Chẳng qua… Ngươi tiếp cận xá , rốt cuộc là mục đích gì?”

Sắc mặt Mạc Lâm ngưng trọng, ho nhẹ một tiếng ngước mắt : “Tần tướng quân cho rằng, mục đích gì?”

Tần Tu Viễn với vẻ mặt cân nhắc, chút khách khí. Mạc Lâm : “Tuy rằng Mạc mỗ quen Tần tiểu thư lâu nhưng cảm thấy chúng khá là hợp , Tần tiểu thư cũng giống như những tiểu thư khuê các bình thường, ngược tiêu sái… Vì kết d.a.o bằng hữu với nàng.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-co-dai-lam-ba-chu-nho/chuong-199.html.]

Tần Tu Viễn một cái: “Bằng hữu?”

Trong lòng Mạc Lâm chút thấp thỏm, dừng một chút, tiếp tục : “Cũng lẽ, chỉ là bằng hữu.”

Hắn thiếu chút nữa , đối với Tần Tu Dao là nhất kiến chung tình ngay từ cái đầu tiên, nhưng sợ Tần Tu Viễn sẽ cho rằng càn rỡ, chịu để và Tần Tu Dao tiếp tục qua . Tần Tu Viễn đột nhiên tiếng, cũng nghĩ tới Mạc Lâm là một thẳng thắn như thế, lòng cảnh giác với cũng vì thế mà buông xuống vài phần. Hắn lạnh nóng mà : “Nếu là kết giao bình thường thì bản tướng quân cũng lười can thiệp… nếu ngươi cho A Dao thương tâm, bản tướng quân chỉ đành…”

Hắn về phía Mạc Lâm : “Vặn đầu ngươi xuống.”

Mạc Lâm cả kinh, mặt cố gắng chống đỡ : “Vâng…”

Tần Tu Viễn mỉm , thưởng thức thêm một ngụm : “Trà ngon.”

Mạc Lâm bất đắc dĩ, chỉ tiếp tục châm .

Xe ngựa chạy nhanh chóng khỏi Đế Đô. Sau khi đến ngoại ô, thời tiết tựa hồ mát mẻ hơn vài phần, mà đường ở ngoại ô rộng rãi, hai chiếc xe ngựa dần dần song song.

Tần Tu Dao hứng thú nâng cửa sổ xe lên, khí mát mẻ ngoài cửa sổ tràn , khỏi cho nàng chút vui sướng. Nàng lơ đãng thoáng qua cách vách, thấy cửa sổ xe bên cũng mở , Tam ca đang lưng về phía , mà Mạc Lâm đúng lúc cùng mặt đối mặt, ngước mắt thể nghênh đón ánh mắt của nàng. Tần Tu Dao còn ngậm hạnh khô, hai má phồng lên, thấy Mạc Lâm thì nhất thời sửng sốt. Mạc Lâm cũng nhếch khóe miệng: Tần tiểu thư như thật sự là đáng yêu.

một cái chớp mắt, Tần Tu Viễn yên lặng đầu , thấy vẻ mặt si ngốc của Tần Tu Dao, khỏi ghét bỏ trừng nàng một cái, lập tức lạnh lùng vô tình đóng cửa sổ xe . Tần Tu Dao thấy thế cũng tức giận lưng , uống vài ngụm nước. Đường Nguyễn Nguyễn nàng, : “Muội ?”

Vẻ mặt Tần Tu Dao bực bội, trong lòng vô cùng hối hận vì gọi Tần Tu Viễn cùng. Một đường , bất tri bất giác cứ như trôi qua. Chỉ thấy xe ngựa của Mạc Lâm chậm rãi dừng , và Tần Tu Viễn xuống xe ngựa , đó ung dung tới: “Chúng đến , Tần phu nhân, Tần tiểu thư… Không, A Dao, xuống xe .”

Tần Tu Dao đỏ mặt, nàng cũng ngượng ngùng gật đầu. Từ nhỏ nàng tập võ, ngày thường đều tự nhảy xuống xe, hiện giờ thấy Mạc Lâm vì mà bố trí ghế xuống ngựa nên vẻ mặt ngại ngùng xách váy xuống. Tần Tu Viễn thấy cảnh tượng thì khóe miệng khẽ giật giật, cuối cùng cũng lên tiếng. Tần Tu Dao hai bước, ánh mắt còn dừng Mạc Lâm, nàng chú ý tới chân… Nên cẩn thận giẫm lên làn váy của , ngã nhào xuống!

TBC

Mạc Lâm lẹ mắt nhanh tay, thoáng cái đưa tay đỡ lấy nàng, gần như ôm lấy nữ nhân lòng!

Tần Tu Viễn thấy liền xông tới, lập tức kéo Tần Tu Dao lên: “Thay y phục khác mà ngay cả đường cũng nổi ?”

*Làm cho rạng rỡ, hiển dương. “Quang tông diệu tổ” 光宗耀祖 rạng rỡ tổ tiên.

Loading...