Xuyên Về Cổ Đại Làm Bà Chủ Nhỏ - Chương 20
Cập nhật lúc: 2025-04-20 06:38:49
Lượt xem: 160
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Đường Nguyễn Nguyễn ngẩn ...
Hôn sự của nguyên cùng Lưu Thư Mặc?
Thải Bình tiếp tục : " đó Nhị tiểu thư chịu gả cho tướng quân, Như phu nhân liền tới khẩn cầu lão gia, lão gia bất đắc dĩ, chỉ thể tới thương lượng với phu nhân đổi thành gả tiểu thư đến phủ Trấn Quốc tướng quân... trong lòng phu nhân cùng Lưu công tử là tâm giao tri kỷ, cho nên đồng ý..."
Thải Vi lên tiếng ngắt lời: "Cái gì mà tâm giao tri kỷ? Đừng bậy!". Nàng cẩn thận bốn phía, xác nhận ai mới yên lòng.
Thải Bình cũng ý thức lỡ lời, vội vàng tới đoạn : " đúng đúng...Sau đó phu nhân cùng lão gia cãi to một trận, phu nhân liền tức giận đến ngã bệnh..."
Thải Vi bên cạnh bổ sung: "Phu nhân bệnh, liền ai thể ngăn cản lão gia, ngài chịu Như phu nhân cứ ba bốn lượt cầu khẩn, sợ Nhị tiểu thư tuyệt thực sẽ thật sự xảy chuyện, cho nên chọn tứ hôn liền chỉ thể đổi thành tiểu thư ."
Thì là thế.
Thừa dịp mẫu phát bệnh, thuận nước đẩy thuyền hạ dược cho bà giường dậy nổi, đem nguyên gả ngoài, đó đối đãi với mẫu càng ngày càng khắt khe thậm tệ hơn.
Tính toán thật là giỏi! Đường Nguyễn Nguyễn khỏi cảm thấy lạnh sống lưng.
Ba bất tri bất giác tới bên ngoài chính sảnh. Đường các lão còn đang chuyện phiếm cùng Tần Tu Viễn, hai mới thảo luận đến phong tục tập quán vùng biên cương, Tần Tu Viễn những hiểu của về Bắc Tề, Đường các lão liền đến say sưa hứng thú.
"Đi thăm mẫu con ?". Đường các lão thấy Đường Nguyễn Nguyễn trở , liền mở miệng hỏi.
"Rồi!". Sắc mặt Đường Nguyễn Nguyễn trông như thường ngày, vẫn nhiều, nhưng ánh mắt .
Đường các lão phát hiện , nhưng Tần Tu Viễn phát hiện nàng khác thường. Đôi mắt nàng đỏ ửng, ánh mắt vắng lặng, dừng ở chỗ cách xa bọn họ, tựa hồ thêm gì.
Tần Tu Viễn khẽ nhíu mày, nàng...Giống như ?
Tần Tu Viễn im lặng, hồi mới mở lời: "Nhạc phụ đại nhân, thấy cũng còn sớm, tiện ở phiền, ngày khác đến bái kiến ngài ?"
Hắn đột nhiên như , Đường các lão ý thức sắc trời ảm đạm, mới bừng tỉnh : "Lão phu cũng chú ý tới, thì thời gian trôi qua lâu như !"
Hôm nay cùng Tần Tu Viễn mới gặp mà như quen lâu, từ thơ từ ca phú tới dân sinh triều cương, khỏi cảm thán hậu sinh khả úy, càng thêm hài lòng với hôn sự .
Hắn dậy, : "Vậy các con nên nhanh chóng hồi phủ!".
Hắn với Đường Nguyễn Nguyễn: "Con hầu hạ phu quân cùng chồng cho thật , thể chậm trễ."
Đường Nguyễn Nguyễn vẻ mặt minh bạch, đáp : "Dạ!"
Nàng nâng mắt, : "Phụ , tình huống của mẫu lắm, mong chiếu cố mẫu nhiều hơn."
Đường các lão tùy tiện "ừm" một tiếng.
Sau khi cáo biệt Đường các lão, hai liền hướng về cửa lớn.
Trong lòng Đường Nguyễn Nguyễn phiền muộn, bất tri bất giác nhanh hơn một chút, đầu gối đau lên, nhưng nàng cũng để ý. Tần Tu Viễn chút nghi hoặc, nhưng cũng chất vấn nàng, liền vô thanh vô tức theo ở phía .
Mãi cho đến khi tới cửa lớn phủ Học Sĩ, Đường Nguyễn Nguyễn bước chân qua ngạch cửa, đột nhiên đau cho lảo đảo một chút.
"Muội ?". Một đôi tay thon dài trắng nõn từ phía đối diện vươn tới, khó khăn lắm mới đỡ nàng.
Đường Nguyễn Nguyễn kinh ngạc ngước mắt lên, phát hiện chủ nhân của đôi tay là một nam tử trẻ tuổi. Hắn một y phục màu trắng, đầu đội mũ ngọc, khuôn mặt tuấn chút tái nhợt, biểu hiện sắc mặt lo lắng hề che giấu.
"Tiểu thư? Người ?". Thải Vi thấy thế, vội vàng đỡ lấy Đường Nguyễn Nguyễn, đó : "Đa tạ Lưu công tử!"
Nàng lặng lẽ kéo cách giữa nam tử cùng Đường Nguyễn Nguyễn, nhưng nam tử còn buông tay, giọng chút run run: "Nguyễn Nguyễn, ... sống ?"
Trong đầu Đường Nguyễn Nguyễn lúc , ký ức của nguyên nhân nhanh chóng vọt tới, trong lòng đột nhiên một trận khó chịu rõ lý do...
Hắn, chính là Thư Mặc ca ca của nguyên ?
"Ta , đa tạ quan tâm!". Nàng mỉm , thu hồi cánh tay của , nhưng Lưu Thư Mặc vẫn nắm thật chặt.
Trong lòng Lưu Thư Mặc vạn loại tình ý đang quanh quẩn, nhưng lời yếu ớt vô lực: "Ừm...Vậy là . Nguyễn Nguyễn, đều do ...Là thể..."
"Không thể như thế nào?". Phía Đường Nguyễn Nguyễn truyền đến một thanh âm phần trào phúng.
Lưu Thư Mặc ngẩng đầu, sắc mặt cứng đờ, cảm xúc trong đáy mắt liền thu liễm.
"Đại tướng quân, lâu gặp!". Hắn lạnh lùng .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-co-dai-lam-ba-chu-nho/chuong-20.html.]
"Chúng từng gặp qua ?". Tần Tu Viễn ngoài mặt tươi nhưng trong lòng thì , ngay đó tiến lên hai bước, ở bên cạnh Đường Nguyễn Nguyễn.
Lúc nãy phía nàng, thấy nàng thiếu chút nữa té ngã, còn kịp tay, liền nhanh chân đến .
Lưu Thư Mặc lạnh một tiếng: "Đại tướng quân quả thật là quý nhân nên dễ quên, năm trong bãi săn, chúng còn gặp qua, hiện giờ nhớ rõ?"
Tần Tu Viễn như , : "Bản tướng quân nay đều nhớ rõ thủ hạ bại tướng trong tay bản tướng quân."
"Ngài! Ngài dám vô lễ với công tử nhà !". Lưu Thanh ở một bên giận dữ hét lên một tiếng.
Lưu Thư Mặc ngăn Lưu Thanh , thoáng qua Đường Nguyễn Nguyễn, thấy nàng trầm mặc , giống như đang cố hết sức chịu đựng cái gì.
Hắn liền thấp giọng hỏi: "Nguyễn Nguyễn, ?"
Đường Nguyễn Nguyễn cố gắng trấn định : "Ta việc gì, đa tạ...Lưu công tử quan tâm!"
Lưu công tử?
Lưu Thư Mặc cảm thấy giống như một con d.a.o sắt nhọn hung hăng đ.â.m tim , trong lòng khổ, mấy ngày gặp, Đường Nguyễn Nguyễn lúc nào cũng "Thư Mặc ca ca" trở nên lạnh nhạt xa cách như thế ?
Tần Tu Viễn liếc thấy Lưu Thư Mặc còn lôi kéo cánh tay nàng, liền duỗi tay, một tay đem nàng ôm đến .
"Lưu công tử xin giữ tự trọng, Nguyễn Nguyễn là khuê danh* của phu nhân , nàng gả cho , còn mong ngài tôn kính gọi một tiếng Tần phu nhân mới ."
(*) – 闺名: tên dành cho trượng phu hoặc trong nhà gọi.
TBC
Lưu Thư Mặc oán hận Tần Tu Viễn, trái tim giống như đang rỉ máu, nghiến răng nghiến lợi : "Đại tướng quân nhắc nhở !"
Lúc xe ngựa rốt cuộc cũng tới. Đầu gối Đường Nguyễn Nguyễn đau, trong lòng đang phiền muộn chuyện của mẫu , hai mặt còn đấu khẩu ngừng, trong lòng nàng khó chịu đến cực điểm, liền : "Hai từ từ trò chuyện, lên xe ."
Nàng cũng là nguyên , Lưu Thư Mặc bất quá chỉ là một nửa xa lạ đối với nàng. Nàng dứt lời liền để ý tới hai nữa, nhấc chân về hướng ghế đẩu lên xe ngựa.
"Ai da...". Lúc đây, đầu gối đột nhiên đau đến mức nàng thể kêu thành tiếng.
Tần Tu Viễn lập tức nhăn mày, nhanh chóng tiến lên một bước, một tay ôm choàng qua vai nàng, một tay còn nhẹ nhàng đem cả nàng bế lên.
"Tướng quân!". Đường Nguyễn Nguyễn hoảng sợ hét lên một tiếng: "Thả xuống!"
Tần Tu Viễn mỉm ; "Phu nhân thương ở chân khi nào? Đợi lát nữa, vi phu giúp nàng kiểm tra một chút."
Đường Nguyễn Nguyễn liền đỏ mặt: "Không, cần! Không gì đáng ngại..."
Sắc mặt Lưu Thư Mặc xanh mét, hận bản giờ phút bất kỳ kí do nào để thể lưu bên nàng, thậm chí đơn độc một câu cùng nàng cũng .
Tần Tu Viễn đầu , với Lưu Thư Mặc: "Lưu công tử, nếu ngài còn chuyện gì , phu thê chúng liền hồi phủ ."
" , kỳ thi Đình sẽ sớm bắt đầu kỳ thi Hội, ngài còn thời gian tới đây ôm cây đợi thỏ, bằng ở nhà dùi mài kinh sử chuẩn cho thật ."
Dứt lời, khẽ một tiếng, ôm Đường Nguyễn Nguyễn lên xe.
Lưu Thư Mặt nắm chặt nắm tay, khớp hàm nghiến chặt. Hắn tự hỏi bản hết tới khác, dựa cái gì? Dựa cái gì mà Nguyễn Nguyễn gả cho tên ?
Tên chỉ là một tên vũ phu, chẳng qua là nhờ phong tước của tổ tiên để , đó kế thừa tước vị, gặp vận khí đánh thắng mấy trận mà thôi.
Nguyễn Nguyễn chỉ đối xử ôn nhu thiết với một , hiện giờ giống như xa lạ, lúc nàng mắt , đều một chút quyến luyến nào.
Xe ngựa chậm rãi khuất xa tầm của , Lưu Thư Mặc thống khổ nhắm mắt , nàng nhất định là đang hận ngăn cản một màn tứ hôn . Bởi vì vô năng, mới trơ mắt nàng gả cho khác.
Tâm Lưu Thư Mặc như c.h.ế.t lặng, nhớ tới đêm hôm đó Hoàng thượng tứ hôn phủ Học Sĩ, lòng nóng như lửa đốt, lập tức tìm phụ thương nghị, nhanh chóng đem hôn ước của chính cùng Nguyễn Nguyễn định xuống.
phụ để ý lắm, trong lòng ngài chỉ việc triều chính, chỉ cần là chuyện quan hệ tới nghiệp lớn của ngài , ngài nay đều để trong lòng, ngài thậm chí còn dặn dò , gây thêm chuyện đắc tội Hoàng thượng. quá hai ngày liền truyền tin tức, gả chính là Đại tiểu thư con vợ cả của phủ Học Sĩ.
Lưu Thư Mặc chỉ cảm thấy giống như sét đánh giữa trời quang, như điên loạn vọt tới phủ Học Sĩ, báo cho ngày thành hôn tiểu thư phép gặp bất cứ nào, Đường các lão cũng sức tránh né gặp ...
Cứ như , Hoàng thượng tứ hôn, nàng thập lí hồng trang* mà gả tới phủ Trấn Quốc tướng quân, hôn sự , với khác chính là một hồi giai thoại mỹ nhân xứng hùng, còn với chính là cực hình tàn khốc nhất thế gian.
(*) - 十里红妆 : là một loại hôn tục ở huyện Ninh Hải, tỉnh Chiết Giang, Trung Quốc. Diễn khi gả con gái về nhà chồng, đồ cưới gồm đầy đủ thứ, từ giường chiếu gia cụ đến kim chỉ, do đó đội ngũ đồ cưới kéo dài mười dặm. Nhà bình thường gả con thì hồi môn vài trăm món, nhà quyền quý quan gả còn thì vài ngàn món.
Trong lòng giống như huyết khi dâng trào, vươn tay nện một quyền lên cây cột hành lang màu đỏ: "Mối thù đoạt thê, nỗi nhục hôm nay, nhất định sẽ trả gấp bội!"