Xuyên Về Cổ Đại Làm Bà Chủ Nhỏ - Chương 202

Cập nhật lúc: 2025-04-28 13:54:53
Lượt xem: 55

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Đường Nguyễn Nguyễn xong thì sắc mặt đỏ lên, gì nữa. Nàng thì thầm: “Mau ăn cơm lam , nếu sẽ nguội mất…”

Tần Tu Viễn cúi đầu , chỉ đành thả nàng .

Lúc , Tần Tu Dao và Mạc Lâm cũng từ bờ sông trở về, cuối cùng bốn cũng thể xuống hưởng thụ cơm lam!

Đường Nguyễn Nguyễn lấy muỗng chuẩn , nàng : “Cơm lam quá nhiều, A Dao, chúng cùng ăn một phần ?”

Tần Tu Dao đáp: “Được!”

Nàng lấy muỗng xong, thể chờ đợi nhận ống cơm lam. Tổng cộng ba ống cơm lam, Tần Tu Viễn và Mạc Lâm mỗi một cái, Đường Nguyễn Nguyễn và Tần Tu Dao thì ăn chung một cái. Ngay cả khi ăn một nửa của ống cơm lam cũng thấy nhiều, cầm tay còn cảm giác nặng trịch!

Cơm trong ống trúc, lúc cơm chín mà vẫn còn ấm nóng, thích hợp để ăn miệng. Tần Tu Dao dùng muỗng nhẹ nhàng múc một muỗng cơm lên, trong đó từng hạt cơm nhỏ xen lẫn với tôm băm và nấm hương, mùi thơm xông thẳng mũi. Nàng khẽ mở môi đưa cơm miệng… gạo nếp mềm dẻo, tôm cũng tươi ngon, nấm hương ngọt ngào, sơn hào cùng hải vị tinh túy thấm trong từng hạt gạo. Điều khó chính là hương vị còn thoang thoảng mùi thơm của trúc xanh, một miếng miệng cho dừng !

Cơm dẻo vẫn còn nóng, Tần Tu Dao thổi thổi, cẩn thận nhai. Sau khi nuốt thì cảm thấy vô cùng hài lòng!

Vẻ mặt Tần Tu Dao lộ kinh hỉ, nàng : “Tẩu tẩu! Cơm lam đúng là quá ngon!”

Đường Nguyễn Nguyễn mỉm đáp : “Ngon đúng ? Ta cũng thích món nhưng vì trúc quá hiếm.”

Tần Tu Viễn cũng mỉm ăn cơm lam, : “Chỉ cần nàng , chuyện gì khó khăn? Ta sẽ sai đến chặt một ít mang về là .”

Mạc Lâm vẫn vùi đầu chăm chỉ ăn uống, xong lời thì : “ , cơm lam mỹ vị như thế, đây cũng là đầu tiên thưởng thức nên cũng hy vọng Tần phu nhân thể chỉ giáo để học hỏi một chút mới .”

Đường Nguyễn Nguyễn xong thì cũng cảm thấy kinh ngạc, nàng : “Mạc đại nhân cũng nấu ăn ?”

Mạc Lâm cảm thấy ngượng ngùng, đáp : “Năm xưa khi du ngoạn, cũng một chút, chỉ là ngon lắm, miễn cưỡng thể nuốt xuống mà thôi.”

Đường Nguyễn Nguyễn , : “Ta tin tưởng với sự thông tuệ của Mạc đại nhân, chỉ cần ngài thì khẳng định thể .” Dừng một chút, nàng : “Nếu như cô nương nào gả cho ngươi, thì khẳng định nàng khẩu phúc.”

Sắc mặt Mạc Lâm đỏ lên, nhanh chóng thoáng qua Tần Tu Dao. Lúc nàng vẫn nghiêm túc ăn cơm lam, rảnh bận tâm đến cuộc đối thoại của khác. Mạc Lâm chần chờ một chút mới hỏi: “Tần tiểu thư, ngày thường thích ăn món ngọt, là mặn? Nàng thể ăn cay ?”

Tần Tu Dao suy nghĩ một chút : “Ta đều thích cả, hề kiêng kỵ món nào, chỉ cần là đồ ăn ngon thì hết.”

Mạc Lâm sửng sốt, lập tức khẽ đáp: “Được.”

Mấy ăn tán gẫu, cho đến khi ống trúc trống rỗng thì mặt trời cũng dần dần lặn về phía Tây, lúc mới bắt đầu trở về. Lúc trở về, Mạc Lâm tự giác bưng đĩa mứt lên xe ngựa của Đường Nguyễn Nguyễn. Đường Nguyễn Nguyễn và Tần Tu Dao cũng thu dọn đồ đạc và hộp đựng thức ăn theo phía , chuẩn lên xe.

Đường Nguyễn Nguyễn chần chờ một chút mới : “A Viễn, chuyện với , cùng một xe.”

Tần Tu Viễn sửng sốt nhưng cũng lập tức liếc mắt Tần Tu Dao một cái, chỉ thấy mặt nàng mơ hồ chút chờ mong. Tần Tu Viễn nhướng mày mà : “Một chiếc xe ngựa ba cũng thể .”

Tần Tu Dao thấy , nhất thời nhụt chí. Tần Tu Viễn nhếch khóe miệng, : “Thế nhưng hôm nay tiết trời nóng, bằng A Dao lên xe cùng Mạc đại nhân?”

Tần Tu Dao giật nhưng nàng cũng lập tức ngượng ngùng đáp : “À…”

Mạc Lâm cũng cảm thấy ngoài ý nhưng nhanh chóng nhất thời hiểu ý, về phía Tần Tu Viễn mà . Tần Tu Viễn ho nhẹ một tiếng, : “Lên xe .”

Sau đó đỡ Đường Nguyễn Nguyễn lên xe, Tần Tu Dao cũng vui vẻ lên xe Mạc Lâm, nàng thích chuyện phiếm với , hai ở cùng một chỗ khi hết chuyện để . Trong xe ngựa của phủ tướng quân, Đường Nguyễn Nguyễn , nàng về phía Tần Tu Viễn.

Tần Tu Viễn đưa tay chạm lên mũi, : “Nàng ?”

Đường Nguyễn Nguyễn , đáp : “Không gì…” Nàng : “Thiếp thật ngờ sẽ ngoan ngoãn lên xe với .”

Tần Tu Viễn ngước mắt nàng, : “Không nàng chuyện với ?”

Đường Nguyễn Nguyễn mím môi , : “Thiếp như cũng chỉ vì kiếm một cái cớ… Mạc đại nhân cùng chúng chơi hơn nửa ngày mà cơ hội mấy câu cùng A Dao, cho nên mới kéo đây…”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-co-dai-lam-ba-chu-nho/chuong-202.html.]

Tần Tu Viễn điều ? lúc bắt đầu giả ngu: “Cái gì? Nàng dối ?”

Đường Nguyễn Nguyễn sửng sốt, đáp : “Không phối hợp …”

Vẻ mặt Tần Tu Viễn vô tội, ủy khuất : “Nàng vì A Dao mà cũng thể lừa dối !”

Đường Nguyễn Nguyễn vội vàng đính chính: “Thiếp cố ý lừa … Thực cũng ở bên .”

Tần Tu Viễn nhịn , : “À? Nàng thích như ?”

Đường Nguyễn Nguyễn mím môi : “Có một chút.”

Tần Tu Viễn khẽ nhíu mắt phượng, : “Vậy đủ chứ?” Dứt lời, ôm lấy Đường Nguyễn Nguyễn, đặt nàng lên đùi . Đường Nguyễn Nguyễn khẽ hô một tiếng: “A…”

Tần Tu Viễn dùng một tay ôm eo nàng, một tay nâng cằm nàng lên, : “Chỉ một chút thôi ?”

Đường Nguyễn Nguyễn ngượng ngùng , nàng lời nào. Hôm nay nàng đeo một đôi bông tai bạch ngọc, nổi bật da băng cơ ngọc cốt* của nàng, thấy mà thương. Cô nương đỏ mặt dựa n.g.ự.c Tần Tu Viễn, thể giống như một đóa hoa Lăng Tiêu*, mềm mại mịn màng.

Hắn đưa tay vuốt ve vành tai nhỏ nhắn của nàng, đó chạm bông tai bạch ngọc, đó thuận thế trượt cổ áo… Đường Nguyễn Nguyễn vờ đẩy : “Đừng… Bên ngoài …”

Tần Tu Viễn quan tâm mà : “Yên tâm, ai dám …”

Hơi thở của nàng dần dần rối loạn nhịp điệu. Tần Tu Viễn vui vẻ vì thực hiện ý đồ, khẽ : “Nàng ở bên như thế , …”

Đường Nguyễn Nguyễn khẽ cắn môi, đó mơ hồ đáp: “Ừm… Rất …”

Váy màu hồng cánh sen, vạt áo phía mở lộ cảnh xuân. Hắn cúi đầu thưởng thức, kìm lòng mà hôn lấy nhụy hoa. Sắc mặt Đường Nguyễn Nguyễn đỏ bừng, một tiếng cũng dám hé răng, ngón tay gắt gao nắm chặt vạt áo , sợ bên ngoài phát giác động tĩnh bên trong. Tần Tu Viễn chìm đắm trong đó, chỉ hy vọng con đường thể xa hơn một chút…

……

Mới thời tiết vẫn còn nhưng giờ phút khí trở nên ẩm ướt. Mạc Lâm và Tần Tu Dao ở giữa xe ngựa. Tần Tu Dao nhẹ nhàng nâng cửa sổ xe lên thì thấy bầu trời nổi lên mưa phùn. Nàng mỉm , đưa tay ngoài… Trên ngón tay mảnh khảnh dần dần hạt mưa bay bay rơi xuống, qua vô cùng tinh nghịch. Mạc Lâm hứng thú nàng, : “Nàng thích mưa ?”

Tần Tu Dao yên lặng gật đầu, nàng : “Lúc còn nhỏ, các ca ca luôn ở trong sân luyện võ.” Dừng một chút, nàng : “Nếu trời mưa to, mẫu sẽ giấu phụ đưa bọn họ nhà trú mưa… Đến lúc đó, các mới thể chơi với .”

Lúc là chạng vạng, mưa nhỏ tí tách nhưng che nổi ánh hoàng hôn, nhu hòa chiếu lên hai gò má cô nương, nhuộm một tầng màu vàng. Mạc Lâm chút thất thần. Tần Tu Dao rụt tay về, : “Huynh đang ?”

Mạc Lâm khôi phục tinh thần, : “Không gì.”

Dứt lời, đưa một chiếc khăn tay sạch sẽ : “Lau tay .”

Tần Tu Dao vô cùng sửng sốt nhưng cũng tiếp nhận. Mạc Lâm : “Khăn tay của nàng vẫn còn ở chỗ … Khi nào giặt sạch sẽ trả cho nàng.”

Tần Tu Dao mím môi , hôm nay nàng lấy khăn tay giúp lau mặt nên nhiễm bụi, Mạc Lâm nhất định mang về giặt sạch. Tần Tu Dao để ý lắm, nàng : “Không , nếu giặt sạch thì thôi.”

Mạc Lâm nghiêm túc : “Không . Nếu giặt sạch, tặng nàng một cái mới.”

Hắn thầm nghĩ: Nếu sớm trả khăn tay, thì tìm cớ gì gặp nàng đây?

Hắn chuyển đề tài, : “Nàng , khi còn bé chỉ mưa thì các ca ca mới chơi đùa cùng nàng ?”

TBC

Tần Tu Dao , nàng đáp: “Thực đây cũng là chuyện bình thường, ngoại trừ Tam ca thì hai vị ca ca còn đều lớn hơn nhiều, nhưng Tam ca là nam tử lạnh lùng thích chuyện cho nên khi còn bé cũng nhàm chán… Rất hâm mộ những ca ca tỷ tỷ bạn, còn thể thường xuyên ngoài chơi.”

Mạc Lâm giật , lập tức , : “Nếu như nàng thích ngoài chơi… Vậy thì , sẽ cùng nàng.”

Tần Tu Dao sửng sốt, nàng lẩm bẩm: “Vì ?”

Sắc mặt Mạc Lâm đỏ ửng, : “Ta, dù cũng thích ngoài du ngoạn, một bằng hai cùng đồng hành… Chẳng những thể chiếu cố lẫn mà còn một bạn, nàng cảm thấy thế nào?”

Mạc Lâm ánh mắt trong suốt của Tần Tu Dao, mơ hồ hàm chứa chút hy vọng. Tần Tu Dao hiểu ý, cũng thẳng mắt . Trên mặt hai nhất thời nóng lên, đó lập tức ăn ý né tránh ánh mắt đối phương, một lên trời, còn một màn mưa….

Loading...