Xuyên Về Cổ Đại Làm Bà Chủ Nhỏ - Chương 205

Cập nhật lúc: 2025-04-28 13:54:59
Lượt xem: 10

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lưu Thư Mặc bị hắn nói làm cho nghẹn lại, còn có vài phần tức giận mà nói: “Ngươi nói cái gì?”

Lưu Thư Nhiễm nâng chén rượu lên, đáp lại: “Đại ca, ta khuyên ngươi cũng tiết kiệm sức lực đi… Lúc này phụ thân đang trái thánh mệnh của Hoàng Đế, còn có nhân chứng vật chứng rõ ràng như vậy, chắc chắn không xoay người được.”

Lưu Thư Mặc cảm thấy không thích hợp, nói: “Ta và ngươi là nhi tử, phụ thân bị hãm hại mà ngươi chẳng những không tìm cách cứu viện, còn lạnh lùng như thế! Sao ngươi lại như thế này?”

Lưu Thư Nhiễm chậm rãi đứng dậy, nói: “Ta vẫn luôn như vậy, đại ca không biết sao?”

Sắc mặt Lưu Thư Mặc cứng đờ. Khóe môi Lưu Thư Nhiễm khẽ nhếch lên: “Sau khi mẫu thân ta chết, ở tướng phủ lớn như vậy, ta chỉ là một kẻ cô độc lẻ loi. Ta đối với phụ thân mà nói thì có hay không có cũng không quan trọng, phụ thân đối với ta mà nói, cũng giống như vậy.”

Lưu Thư Mặc biết trong lòng hắn bất bình nên đã khuyên nhủ: “Nhưng dù thế nào thì phụ thân cũng là phụ thân, m.á.u mủ ruột già, hiện giờ chính là lúc hai huynh đệ chúng ta đồng tâm hiệp lực, chúng ta nhất định phải cứu phụ thân ra mới đúng!”

Lưu Thư Nhiễm nghiêng đầu liếc nhìn hắn một cái mới nói: “Huynh trưởng định làm thế nào để cứu phụ thân đây?”

Lưu Thư Mặc hơi giật mình: “Ta dự định đến thiên lao trước để gặp phụ thân, xem năm đó rốt cuộc xảy ra chuyện gì, nếu có ẩn tình khác, vậy còn có đường xoay chuyển.”

Lưu Thư Nhiễm nhìn về phía hắn mà nói: “Nếu chuyện năm đó là thật, quả thật phụ thân cũng đã hại một nhà Trấn Quốc Công… Ngươi định làm gì?”

Sắc mặt Lưu Thư Mặc trầm xuống vài phần, hắn cứng đờ tại chỗ, lẩm bẩm: “Ta tin rằng cha sẽ không như vậy.”

Trong mắt Lưu Thư Mặc, tuy rằng Tả tướng là một người phụ thân nghiêm khắc, nhưng đối với mình cũng vô cùng yêu thương, muốn nói phụ thân vì tư lợi của mình mà hại Trấn Quốc tướng quân phủ thiếu chút nữa vạn kiếp bất phục thì dù cho có như thế nào hắn cũng không chịu tin. Lưu Thư Nhiễm ngước mắt lên nhìn hắn, hỏi: “Ngươi tin tưởng sao?”

Hắn làm như nghe được chuyện thú vị gì đó, đầu vai khẽ nhún, bắt đầu cười rộ lên. Lưu Thư Mặc có vài phần tức giận, hỏi: “Ngươi cười cái gì?”

Lưu Thư Nhiễm thu liễm ý cười một chút mới nói: “Đại ca này đại ca, vì sao ngươi lại ngây thơ như vậy?”

Sắc mặt Lưu Thư Mặc xanh mét, thất thần mà nhìn hắn. Lưu Thư Nhiễm cầm lấy bầu rượu, hắn có ba phần say nên ngữ khí có chút ngông cuồng: “Ngươi chỉ nhìn thấy một mặt của phụ thân, cảm thấy phụ thân là một chính nhân quân tử?”

Dừng một chút, hắn tiếp tục nói, “Nhưng đâu chỉ có một mặt như vậy? Những gì ngươi thấy cũng chỉ là những gì hắn muốn ngươi nhìn thấy mà thôi. Còn khi hắn g.i.ế.c mẫu thân ta, đến mắt cũng không chớp.”

Đôi mắt Lưu Thư Mặc hơi ngưng lại: “Ngươi nói bậy gì vậy?”

Lưu Thư Nhiễm đáp: “Ta nói bậy?” Hắn cũng nóng giận thêm vài phần, nói: “Ngươi không tin thì cứ đi hỏi Lưu thúc xem mẫu thân ta c.h.ế.t như thế nào?”

Lưu Thư Mặc mím môi không nói, Lưu Thư Nhiễm tiếp tục: “Vì đụng phải gian tình của phụ thân nên bị g.i.ế.c người diệt khẩu.”

Lưu Thư Mặc nghe xong thì sắc mặt trở nên trắng bệch: “Không có khả năng! Phụ thân cùng mẫu thân ta ân ái rất sâu đậm, làm sao có thể ở bên ngoài…”

“Bên ngoài? Ha ha ha, Hắn còn dẫn đến phủ rồi!” Lưu Thư Nhiễm có vài phần điên cuồng: “Ta tận mắt nhìn thấy, còn là giả hay sao?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-co-dai-lam-ba-chu-nho/chuong-205.html.]

Lưu Thư Mặc mím môi không biết trả lời thế nào, lát sau mới lên tiếng hỏi: “Vì sao ta chưa từng nghe ngươi nói qua?”

Lưu Thư Nhiễm cười cười: “Nói cho ngươi? Trừ khi ta cũng muốn bị diệt khẩu.” Hắn lại lảo đảo ngồi xuống: “Đại ca, từ nhỏ huynh được bảo vệ thật tốt, những điều nhìn thấy đều là khung cảnh hài hòa, ngươi có phụ thân thương yêu, có hai cô nương gửi gắm trái tim, lại còn có thân phận trưởng tử của tướng phủ, mặc dù vào quan trường, ngươi ngang ngược rước họa nhưng đều có người thu dọn thế cục đằng sau. Làm sao ngươi có thể nhìn thấy một mặt khác xấu xa của thiên hạ này?”

Cả người Lưu Thư Mặc cứng đờ tại chỗ, hắn muốn phản bác nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu. Lưu Thư Nhiễm nói: “Ta khuyên ngươi không nên tham gia vào vấn đề này.” Hắn ngồi trên hành lang dài, dựa lưng vào cột sơn đỏ, ánh trăng chiếu vào khuôn mặt mờ ảo không rõ. Lưu Thư Nhiễm tiếp tục nói: “Lần này Tần Tu Viễn quyết tâm muốn lật án, chứng cứ phạm tội của cha đã xác thực cho nên chỉ chờ phán quyết hạ lệnh… Đối với ngươi và ta, sẽ không bị liên lụy.”

Đây cũng là điều kiện để Lưu Thư Nhiễm và Tần Tu Viễn hợp tác. Hắn giúp Tần Tu Viễn truyền tin tức, mà Tần Tu Viễn bảo vệ hắn và Lưu Thư Mặc bình an vô sự. Lưu Thư Mặc nghe xong nhất thời nghi ngờ: “Làm sao ngươi lại biết chúng ta sẽ không bị liên lụy?”

TBC

Lưu Thư Nhiễm hơi giật mình, rồi nói: “Điều này ngươi không cần quan tâm.”

Lưu Thư Mặc tiến lên một bước, túm lấy vạt áo hắn mà nói: “Chẳng lẽ lần này phụ thân xảy ra chuyện cũng có liên quan đến ngươi?”

Lưu Thư Nhiễm không nói lời nào, hắn cũng cường ngạnh nhìn chằm chằm đại ca. Lưu Thư Mặc trong kinh ngạc có vài phần phẫn nộ, hắn nói: “Chẳng lẽ ngươi đã sớm kết cấu với Tần Tu Viễn, lên chung một thuyền với hắn hay sao? Ngươi, chính ngươi đã phản bội chúng ta?”

Lưu Thư Nhiễm rốt cục nhịn không được đẩy Lưu Thư Mặc ra, nói: “Như thế thì đã sao! Chẳng qua ta chỉ trợ giúp một phen, để chân tướng nổi lên mặt nước thôi.”

Lưu Thư Mặc tức giận: “Ngươi! Ngươi bất trung bất hiếu như vậy!”

Lưu Thư Nhiễm tiếp lời hắn: “Ta bất trung bất hiếu?” Hắn buông bầu rượu xuống rồi đứng lên, cùng Lưu Thư Mặc mặt đối mặt. Hắn tiến gần một bước rồi nói: “Không sai, ta vì báo thù cho mẫu thân ta nên đã âm thầm truyền tin tức cho Tần Tu Viễn, để chân tướng năm đó bị phơi bày. Nhưng ta không hề đổ oan cho phụ thân, những điều đó đều là hắn gieo gió gặt bão! Ít nhất ta vì nước tận trung, không để cho trung sĩ tiếp tục bị oan, ta cũng vì mẫu thân mà tận hiếu, để cho người ở dưới cửu tuyền có thể nhận được công đạo, còn đại ca thì sao?”

Hắn từng chữ từng chữ, liếc mắt nhìn Lưu Thư Mặc nói: “Đại ca là ngôn quan mà không phân biệt đúng sai; thân là nhi tử, lại không cứu được phụ thân, chúng ta so ra thì rốt cuộc ai mới là người bất trung bất hiếu?”

Lưu Thư Mặc vô cùng tức giận, hắn vung nắm đ.ấ.m lên, nện vào mặt Lưu Thư Nhiễm. Bất ngờ không kịp đề phòng nên Lưu Thư Nhiễm bị đánh ngã xuống đất, cổ họng hắn có vị tanh ngọt dâng lên, không giận mà cười: “Đại ca, ngươi tỉnh lại đi! Phụ thân hoàn mỹ trong lòng ngươi chính là một ngụy quân tử, là kẻ tiểu nhân! Ngươi cho rằng Đường Nguyễn Nguyễn không có ngươi thì không sống nổi, nhưng ta nói cho ngươi biết, hiện giờ nàng sống thoải mái đến cực điểm, so với gả cho ngươi thì nàng đã mạnh mẽ hơn nhiều! Đừng tiếp tục tự lừa dối bản thân nữa!”

Mắt Lưu Thư Mặc đỏ lên, hắn phẫn nộ đến mức không nên lời. Nhất thời, hắn có một loại cảm giác vô lực.

Lần trước Nguyễn Nguyễn được Hoàng Đế tứ hôn cho Tần Tu Viễn, hắn đã đi cầu xin phụ thân nhưng không được, cuối cùng cũng đắn đo xem có nên dẫn nàng trốn đi hay không. Nhưng chờ hắn có thể xác định xong tâm ý của mình thì đã không còn kịp nữa rồi. Hắn nắm chặt quyền, sắc mặt trắng bệch. Hắn yên lặng suy nghĩ, chẳng lẽ mình thật sự thất bại như thế sao? Đối mặt với tình yêu chân thành và thân nhân rời đi, vậy mà hắn cũng không làm được bất cứ điều gì?

Lưu Thư Mặc giãy dụa không biết nên làm gì. Nếu những lời Lưu Thư Nhiễm nói là thật, phụ thân thật sự phạm vào đại tội ngập trời như vậy thì hắn chỉ có hai lựa chọn. Một là phải khoanh tay đứng nhìn để bảo vệ chữ “Trung”. Thứ hai là bất chấp tất cả, cho dù thế nào hắn cũng mặc kệ không quan tâm mà đi cứu phụ thân để bảo toàn một chữ “Hiếu”. Nhưng lựa chọn này đối với hắn mà nói, thật sự là quá khó khăn.

Lưu Thư Nhiễm thấy sắc mặt suy sụp của hắn, chỉ nói: “Đại ca, từ nhỏ ngươi chưa từng bạc đãi ta cho nên ta cũng không muốn đối địch với ngươi. Ngươi muốn đi cứu phụ thân cũng được, không cứu cũng không sao, đó đều là chuyện của ngươi, ta không can thiệp vào. Nhưng những gì ta phải làm thì ngươi không thể ngăn cản.”

Hắn lau vết m.á.u bên khóe miệng rồi đứng đối diện Lưu Thư Mặc.

Lúc này, Lưu Thư Mặc mới phát hiện hắn đã sớm thu hồi bộ dáng khiêm tốn ôn nhu ngày thường mà ưỡn sống lưng thẳng tắp, cũng đã cao lớn hơn mình. Lưu Thư Mặc hờ hững quay đầu lại, nói: “Từ hôm nay trở đi, ta coi như không có đệ đệ như ngươi.”

Đôi mắt Lưu Thư Nhiễm khẽ co rút lại, hắn đứng lặng yên không nói.

Sau khi Lưu Thư Mặc đi, thư đồng Lưu Bạch yên lặng đi ra, nói: “Nhị công tử, đã trễ như vậy mà người còn muốn đi thiên lao thăm tướng gia sao?”

Đôi mắt Lưu Thư Nhiễm híp lại: “Đi, đây là chuyện cuối cùng ta đã đồng ý với Tần Tu Viễn… Xong việc, chúng ta hãy tời khỏi đây.”

Loading...