Xuyên Về Cổ Đại Làm Bà Chủ Nhỏ - Chương 206
Cập nhật lúc: 2025-04-28 13:55:01
Lượt xem: 54
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Mặt trăng treo bầu trời cao, đêm qua giờ Tý.
Lưu Thư Nhiễm say rượu sớm tỉnh. Hắn một hành y, ngay ngắn trong phòng như đang chờ ai đến. Thư đồng Lưu Bạch nhẹ nhàng gõ cửa, : “Công tử, đến .”
Lưu Thư Nhiễm mỉm , dậy với ngoài cửa: “Tướng quân, thưởng của ?”
Tần Tu Viễn cũng mặc một bộ thường phục hoa văn tối màu, lạnh lùng đáp: “Không hứng thú.”
Lưu Thư Nhiễm bất đắc dĩ , : “Hôm nay uống, về sợ là cơ hội.”
Tần Tu Viễn nhất thời trầm mặc, : “Ngươi chuẩn xong ?”
Lưu Thư Nhiễm khỏi cửa phòng, kéo áo choàng lên : “Đã chuẩn sẵn sàng.”
Tần Tu Viễn : “Vậy .”
Lưu Thư Nhiễm : “Chờ một chút…” Hắn ngước mắt Tần Tu Viễn, con ngươi đen như mực.
“Đến thiên lao xong, tướng quân thể dẫn gặp… Doanh Doanh một lát ?”
Trên mặt Tần Tu Viễn chút đổi, : “Ý của ngươi là bản tướng quân dẫn ngươi xông phủ Học sĩ, đến khuê phòng của cô nương gia ?”
Lưu Thư Mặc miễn cưỡng , : “Tướng quân cần khó như …” Ngữ khí của chút buồn bã: “Ta vốn nghĩ, khi chuyện mẫu giải quyết xong xuôi, nếu thể trở thì thổ lộ với nàng.”
Dừng một chút, : “ suy nghĩ hồi lâu, cũng thể lời , nàng sẽ . Đã như thì đừng khó lẫn gì, khi mà gặp nàng một cũng cảm thấy mỹ mãn.”
Tần Tu Viễn nhíu mày: “Không ngươi sẽ kiên trì đến cùng ? Tại đột nhiên từ bỏ?”
Lưu Thư Nhiễm : “Nếu còn là Nhị công tử của tướng phủ, chờ ngày công thành danh toại thì còn hy vọng cưới nàng. còn báo thù cho mẫu nên tất nhiên bỏ phận … Để đạt điều mong thì nhất định đánh đổi mới thể thành công .”
Tần Tu Viễn , : “Nếu là ngươi, sẽ trói nàng cùng.”
Lưu Thư Nhiễm nhún nhún vai : “Nếu công phu như ngươi thì cũng là thể.”
Tần Tu Viễn cũng cảm thấy buồn , lập tức thúc giục: “Được , đừng chậm trễ nữa, mau thôi.”
Lưu Thư Nhiễm đùa: “Vậy ngươi đáp ứng ?”
Tần Tu Viễn lạnh lùng liếc một cái: “Nếu ngươi nhanh hơn một chút thì đến khi phủ Học sĩ, chỉ sợ trời sáng !”
Lưu Thư Nhiễm thỏa mãn lớn, đuổi theo bước chân của Tần Tu Viễn. Hiện giờ tướng phủ vây quanh nghiêm ngặt nhưng cũng khó Tần Tu Viễn. Hắn dẫn Lưu Thư Nhiễm bay qua nóc nhà vài bước thể rời khỏi tướng phủ….
……
Thủ vệ canh gác cửa Đại Lý tự vô cùng sâm nghiêm, ngay cả một con chim cũng bay . Đến nửa đêm, đám thủ vệ còn vô cùng tỉnh táo mà ở cửa canh gác, thấy phía hai bóng đến thì giơ trường thương lên, quát: “Người nào tới?”
Tần Tu Viễn đến gần, thủ vệ dùng đuốc chiếu lên khuôn mặt lạnh lẽo của thì lập tức đổi, nịnh nọt : “Tần đại tướng quân! Ồ, , là Trấn Quốc Công.”
Phía còn một đợi, nọ cúi đầu rõ là ai, trang phục giống như tùy tùng của Tần Tu Viễn. Mấy ngày , mệnh lệnh của Hoàng Đế ban hành, Tần Tu Viễn kế thừa tước vị lão Trấn Quốc Công Tần Mục, thủ vệ thông minh nhanh miệng. Tần Tu Viễn gật đầu : “Mở cửa.”
Thủ vệ chần chờ một chút mới : “Trấn Quốc Công, vì nửa đêm ngài còn đến thăm?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-co-dai-lam-ba-chu-nho/chuong-206.html.]
Tần Tu Viễn : “Về vụ án Vô Nhân Cốc, còn một vài chi tiết cần điều tra một phen.”
Thủ vệ suy tư trong chớp mắt mới : “Vụ án liên quan rộng, điều tra như cũng đúng… Chỉ là, dù Trấn Quốc Công cũng quan hệ ở trong đó, nếu như dựa theo quy củ thì vẫn nên tránh hiềm nghi mới .”
Tần Tu Viễn lạnh lùng liếc thủ vệ một cái, thủ vệ lập tức cảm thấy áp lực vô hình, bất giác lui về phía nửa bước. Tần Tu Viễn hạ thấp giọng: “Bắc Tề dị động, còn gian tế trộn Đế Đô, mà gian tế từng tướng phủ.”
Sắc mặt thủ vệ ngưng tụ: “Cái … Thật ?”
Tần Tu Viễn : “Ngươi cũng nên quá nhiều.”
Thủ vệ hiểu rõ liền thức thời : “Vậy mời Quốc Công gia tra hỏi phạm nhân xong thì nhanh chóng rời , chớ tiểu nhân khó xử.”
Tần Tu Viễn gật gật đầu đó dẫn tùy tùng về phía .
“Chờ !” Một tên thủ vệ khác ngăn cản phía hỏi: “Quốc Công gia, vị là?”
Tần Tu Viễn một cái mới : “Vị là sư gia, nếu phạm nhân cung cấp tin tức quan trọng gì thì sẽ ghi trình lên Hoàng thượng, thuận tiện cho việc chứng.”
Thủ vệ chần chừ một chút, cuối cùng vẫn thả .
Tần Tu Viễn dẫn Lưu Thư Nhiễm tiến nhà lao Đại Lý Tự. Trong nhà lao chia ba tầng, phạm tội nhẹ thì ở , mà phạm tội nặng nhất đều giam giữ ở tầng thứ ba lòng đất, nơi đó u ám ẩm ướt, thấy mặt trời, là nơi khảo nghiệm ý chí của con . Tần Tu Viễn và Lưu Thư Nhiễm mới tới tầng thứ nhất tiếng la hét. Có phạm nhân thấy đến thì hét lớn: “Ta oan uổng! Đại nhân, cứu !”
TBC
Tần Tu Viễn lạnh lùng thẳng xuống phía , Lưu Thư Nhiễm theo phía , chậc chậc : “Quốc Công gia thật sự là tâm địa sắt đá, đều gọi ngươi như .”
Tần Tu Viễn : “Tâm địa thiện lương của ngươi, chi bằng ở bồi ?”
Lưu Thư Nhiễm khẽ một chút : “Ta cũng thiện lương đến mức đó.”
Tần Tu Viễn : “Vậy còn câm miệng.”
Lưu Thư Nhiễm nhún nhún vai, nhưng xuống đế tầng thứ hai, nổi. Trên giá hình tầng thứ hai treo một phạm nhân, nọ huyết nhục mơ hồ, thở thoi thóp. Hắn đành lòng mà thu mắt , yên lặng theo Tần Tu Viễn đến tầng ba lòng đất. Trong tầng thứ ba, chỉ vài phòng giam. Tần Tu Viễn thấp giọng : “Ngươi , ở đây chờ.”
Lưu Thư Nhiễm trầm ngâm một chút mới đáp: “Được.”
Tần Tu Viễn : “Nếu thể lấy kế sách của và đồng đảng thì chính là chuyện nhất, còn nếu như thể… Ngươi cứ coi như để từ biệt .”
Lưu Thư Nhiễm miễn cưỡng xoay xuống. Hắn đến cửa một phòng giam. Lưu Thực mặc áo đơn bạc đang nhắm hờ mắt, ngay ngắn cỏ khô. Hắn trấn định tự nhiên giống như bình thường ở thư phòng. Lưu Thư Nhiễm chần chờ một chút mới gọi: “Phụ .”
Sắc mặt Lưu Thực khẽ động, lúc mở mắt thấy Lưu Thư Nhiễm, mà thể phân biệt rõ hỉ nộ: “Thư Nhiễm, ngươi tới đây?”
Lưu Thư Nhiễm thấp giọng : “Phụ , con tìm cách tiến đây là vì cứu ngoài.”
Lưu Thực về phía , quan sát một cách kỹ càng. Lưu Thư Nhiễm tiếp tục : “Phụ , thế nhưng binh phủ chúng hạn, trong Đế Đô còn nào thể giúp chúng nữa ?”
Lưu Thực , thần sắc vài phần nghi hoặc, cũng vài phần cảnh giác, : “Cướp Ngục?”
Lưu Thư Nhiễm giật nhưng dám sợ hãi, chỉ đành kiên trì : “Không sai, nếu cướp ngục, chỉ sợ phụ khó thoát khỏi cái chết.”
Lưu Thực : “Đã thực hiện phán quyết ?”
Lưu Thư Nhiễm trầm giọng đáp: “Không sai, Hoàng thượng chiếu, … Là tháng xử trảm.”
Lời là thật, Lưu Thư Nhiễm cũng hề lừa gạt . Lưu Thực bình tĩnh nhi tử, trong lòng Lưu Thư Nhiễm sợ hãi. ngay đó, Lưu Thực mỉm và , “Ngươi vẫn còn quá trẻ.”