Xuyên Về Cổ Đại Làm Bà Chủ Nhỏ - Chương 209
Cập nhật lúc: 2025-04-28 13:55:08
Lượt xem: 59
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ngôn Chi Tâm một mặt thấp thỏm đuổi theo, một mặt đang suy nghĩ thế nào an ủi . Nàng cha nhiều băn khoăn, nhưng nàng quản nhiều như . Nàng đợi Tần Tu Dật nhiều năm như thế, sớm cuộc đời là thì thể cưới.
Tuy Tần Tu Dật chỉ dùng một tay cầm dây cương, nhưng kỹ thuật cưỡi ngựa điêu luyện vẫn cho tư thế cưỡi ngựa vô cùng mắt. Ngôn Chi Tâm thể đuổi theo, sợ để ý sẽ bỏ . Cứ như , một phi , một đuổi theo , thẳng đến sườn núi dương liễu ngoài thành, Tần Tu Dật mới ngừng .
Hắn xoay xuống ngựa, đầu Ngôn Chi Tâm. Lúc , gần chạng vạng, Ngôn Chi Tâm theo một đường cũng nhảy xuống ngựa thở dốc. Mái tóc của nàng gió thổi đến chút tán loạn, vẻ mặt ưu tư . Trên sườn dương liễu, cành liễu rủ xuống, Tần Tu Dật ở trong đó, một ngọc sắc hoa thường trở thành nhân vật chính trong phong cảnh tú lệ. Hắn hỏi: “Nàng nhớ nơi ?”
Dứt lời, xoay về phía . Dưới sườn dương liễu là một mảnh rừng liễu, gió nhẹ thổi tới, cành liễu theo gió lay động, tựa như một đám vũ công sống động ở trong thiên địa. Nhất thời nàng chút kinh ngạc. Nàng nghẹn giọng đáp: “Sao nhớ chứ?”
Đây là nơi đầu tiên rằng thích nàng. Lúc đó, nàng mới mười lăm tuổi, khi cập kê, Tần Tu Dật dẫn nàng tới nơi . Lúc đó Ngôn Chi Tâm còn cưỡi ngựa nên Tần Tu Dật cùng nàng cưỡi chung một ngựa, hai tay kéo dây cương, nhẹ nhàng ôm nàng lòng. Thiếu nữ hổ mặt đỏ bừng, cả quãng đường cũng dám đầu , sợ nghênh đón ánh mắt nóng rực như lửa của nam nhân. Hai ở bên , tới cũng tán thưởng là một đôi bích nhân.
Mùa xuân năm đó, cây liễu còn cao lớn tươi như bây giờ, vô cùng non nớt xinh . Giống như năm đó, phong sương, luôn vô ưu vô lo…
Trong lòng Ngôn Chi Tâm buồn bã, nàng đầu gương mặt nghiêng nghiêng của Tần Tu Dật. So với mấy năm , Tần Tu Dật thoát khỏi sự ngây thơ của thiếu niên, trở nên trầm ít, gương mặt nghiêng của ôn hòa bình tĩnh, khiến say mê. Cuối cùng Ngôn Chi Tâm nhịn , mở miệng hỏi: “Chuyện Vương gia đến cầu hôn… Chàng hết ?”
Tần Tu Dật đầu mà thản nhiên “Ừm” một tiếng. Ngôn Chi Tâm thấy giọng điệu của chút bất thì : “Ta , cha tùy tiện tới tìm , là ông , qua…”
Tần Tu Dật cúi đầu , vẫn gì. Ngôn Chi Tâm thấy như thì cũng chút khó chịu, giọng điệu của nàng thấp: “A Dật… Chàng giận ? Cha chúng thành hôn, chỉ là… Chỉ là chút băn khoăn mà thôi, nhưng đó là ý của , một lòng gả cho .”
Nàng càng giọng càng nhỏ, lẽ tình yêu sẽ cho rơi sương mờ. Tần Tu Dật chậm rãi xoay , đôi mắt phượng hẹp dài bình tĩnh Ngôn Chi Tâm.
Ngôn Chi Tâm chậm rãi ngẩng đầu, trong mắt một tia bi thương lo lo mất. Tần Tu Dật thấp giọng: “Xin , Chi Tâm, khiến nàng khó xử.”
Ngôn Chi Tâm lắc đầu, : “Ta sẽ trở về khuyên nhủ phụ , nhất định khiến đồng ý…”
Tần Tu Dật lạnh nhạt , : “Không cần.”
Ngôn Chi Tâm sửng sốt, : “Chàng ý gì ?”
Chẳng lẽ, một nữa cần ?
Ngôn Chi Tâm cắn môi , trong mắt mờ mờ nước mắt. Ánh mắt Tần Tu Dật trầm xuống, : “Ngôn đại nhân lý, phụ mẫu vì hài tử cho nên tất nhiên tính chuyện lâu dài.”
Hắn mỉm : “Ta nghĩ kỹ . Hiện giờ tuy rằng chức quan, nhưng nhiều năm kinh nghiệm tác chiến, nếu tự tiến cử với Hoàng thượng thì ít nhất thể đảm đương một vị trí quân sư tiền trận.”
Ngôn Chi Tâm , nàng chút giật . Hắn : “Nếu Hoàng thượng thật sự chịu, tòng quân theo A Viễn, hiệu úy của tân binh, mặc dù khó thể nhanh chóng thăng chức, nhưng ít nhất cũng an , và cũng nhiều thời gian ở bên cạnh nàng.”
Ngôn Chi Tâm ngơ ngác . Tần Tu Dật mỉm : “Nếu nàng tham dự phân tranh trong triều đình nữa, chúng cùng mở tửu trang. Mấy năm nay, cũng lấy ít pháp môn kinh doanh, mượn nhân mạch của phủ Trấn Quốc tướng quân, trở thành giàu nhất một vùng thì cũng khó… Hàng năm, chúng thể dành thời gian để ngoài du ngoạn, nếu gặp nơi nàng thích thì chúng cũng thể ở sinh sống,.”
TBC
Tần Tu Dật tiến lên một bước, giữ c.h.ặ.t t.a.y Ngôn Chi Tâm, dịu dàng : “Tóm , chỉ cần nàng ở bên cạnh, cái gì cũng . Những điều nàng cần lo lắng, sẽ cầu cha của nàng để chúng thành hôn.”
Ngôn Chi Tâm rốt cuộc nhịn mà nước mắt tuôn rơi. Tần Tu Dật đưa tay , lau nước mắt của nàng, : “Cô nương ngốc, nàng ?”
Ngôn Chi Tâm thành tiếng, nàng : “Ta còn tưởng, tưởng cần … Ta sợ hãi, thật sự sợ hãi…”
Tần Tu Dật trìu mến vuốt nhẹ gương mặt nàng, thâm tình nữ tử mắt mà : “Sao như ? Ta , sẽ bao giờ buông tay nàng nữa.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-co-dai-lam-ba-chu-nho/chuong-209.html.]
Ngôn Chi Tâm , nàng đưa tay ôm lấy Tần Tu Dật. Tần Tu Dật vùi cằm trong cổ Ngôn Chi Tâm, cũng đưa tay ôm nàng thật chặt. Liễu xanh rợp thành bóng râm, mênh mang vô tận, trong thiên địa rộng lớn , nơi nào cũng là tương lai của bọn họ….
……
Ban đêm, trong phòng khách Trấn Quốc tướng quân phủ, Tần lão phu nhân cửa mà : “A Dật và Chi Tâm còn trở về ?”
Tần Tu Dao đáp: “Chiều nay Nhị ca ngoài, Chi Tâm tỷ tỷ và ở bên .”
Tần lão phu nhân : “Cũng … Lớn như còn để khác lo lắng.”
Lúc , Vương Vân Vọng dẫn Thanh Hiên cùng Minh Hiên tới, nàng tủm tỉm : “Mẫu .”
Tần lão phu nhân ngước mắt lên, thấy nàng và hài tử đến, ý mặt nhiều hơn vài phần, : “Vân Vọng tới , chất tử ngoan của tổ mẫu, mau đến chỗ .”
Vẻ mặt Minh Hiên cao hứng, Thanh Hiên hiện giờ qua mười ba tuổi, còn gọi là cháu ngoan nên chút ngượng ngùng. Vương Vân Vọng : “A Viễn và Nguyễn Nguyễn còn tới ?”
Tần lão phu nhân : “Nghe nghỉ trưa dậy muộn, lát nữa mới tới đây.”
Lời còn dứt thấy Tần Tu Viễn nắm tay Đường Nguyễn Nguyễn phòng khách.
“Mẫu vạn an.” Hai đồng loạt chào hỏi. Tần lão phu nhân Tần Tu Viễn một cái, Đường Nguyễn Nguyễn, : “Miễn lễ, hai con đến muộn ? Sao đến nhanh như ?”
Tần Tu Viễn , : “Thực là con dậy muộn, nhưng Nguyễn Nguyễn thúc giục con y phục nên mới kịp đến bữa cơm.”
Sắc mặt Đường Nguyễn Nguyễn đỏ lên, thật là thắt lưng mỏi chân mềm đến cực điểm, sợ dậy khỏi giường nên mới đến muộn. Tần lão phu nhân , : “Không việc gì, mệt mỏi thì ngủ thêm một lát, thể quan trọng hơn.” Dừng một chút, bà với Đường Nguyễn Nguyễn: “Nguyễn Nguyễn , con rảnh rỗi thì hầm canh bồi bổ thể cho A Viễn, luyện binh nên dễ mệt mỏi. Chính con cũng , gầy như thế , nên ăn nhiều một chút, điều trị thể , mới…”
“Khụ…” Tần Tu Viễn ho nhẹ một tiếng, : “Mẫu , thể con , Nguyễn Nguyễn cũng , cần lo lắng.”
Tần lão phu nhân liếc một cái, : “Thân thể ? Vậy con ho cái gì?”
Vẻ mặt Tần Tu Viễn bất đắc dĩ. Đường Nguyễn Nguyễn hiểu ý trong lời của Tần lão phu nhân, nàng thuận theo đáp : “Vâng.”
Lúc , Minh Hiên thấy Đường Nguyễn Nguyễn chút câu nệ thì nhanh miệng : “Tổ mẫu, mấy ngày nữa con sẽ học!”
Quả nhiên, Tần lão phu nhân thoáng cái phân tán lực chú ý, : “ ! Vậy thứ chuẩn đầy đủ ?”
Vương Vân Vọng mỉm : “Đều chuẩn xong, xin mẫu yên tâm.”
Tần lão phu nhân hỏi: “Minh Hiên và Thanh Hiên đều học cùng ở Thái học ?”
Minh Hiên : “Không tổ mẫu, Thái Học hai học đường, ca ca ở lớp Giáp, con ở lớp Ất. Chờ con lớn hơn một chút, cũng thể đến lớp Giáp học.”
Tần lão phu nhân nhíu mày, : “Vậy chẳng là ai chăm sóc Minh Hiên ?”
Vẻ mặt Minh Hiên kiêu ngạo, : “Con là nam tử hán, cần khác chăm sóc!”
Đường Nguyễn Nguyễn xong, mỉm , : “Tam thẩm con cần chăm sóc, nhưng con cần kết giao bằng hữu… Như , chờ đến khi con nhập học, tam thẩm cho con một ‘túi đồ ăn vặt’ mang , để con ăn cùng các bằng hữu ở lớp mới của con, ?”