Giữa đôi lứa yêu thì tất nhiên bất cứ điều gì cũng thấy ngọt ngào. Tần Tu Viễn ôm nàng càng chặt hơn, : “Vì khi nàng còn bé là như thế nào.”
Đường Nguyễn Nguyễn mỉm , thấp giọng : “Vậy cũng dáng vẻ khi còn nhỏ trông như thế nào.”
Tần Tu Viễn hôn lên trán nàng: “Chỉ cần là nàng sinh thì như thế nào cũng .”
Đường Nguyễn Nguyễn chút buồn , nàng đáp: “Mỗi ngày đều ăn nhiều như , sẽ sinh một cái bánh bao chứ.”
Tần Tu Viễn bật : “Trắng trẻo mập mạp cũng .”
Đường Nguyễn Nguyễn đến co , hai dán sát mật vô cùng.
…
TBC
Sau tiết Thanh Minh, Thái Học bắt đầu nhập học.
Bởi vì gần đây ít học sinh mới nhập học nên Thái Học cũng dựa theo tuổi tác và tiến độ học tập mà phân lớp.
Nhị Hoàng tử Mẫn Nguyên Khải về phía Thái Học, mặt mơ hồ mang theo một nụ , tâm trạng . Thái giám ở một bên quen sắc mặt, : “Hôm nay chuyện gì khiến Nhị Hoàng tử vui vẻ như ?”
Mẫn Nguyên Khải lộ vẻ mặt đắc ý, : “Hôm nay phân chia lớp học, rốt cục cũng thoát khỏi lão Tứ!”
Tiểu thái giám hiểu . Nhị Hoàng tử và Tứ Hoàng tử cùng là nhi tử của Hoàng hậu. ở Dực Trì Cung, bất cứ chuyện gì thì Tứ Hoàng tử vẫn luôn ưu tiên, Hoàng Hậu nương nương sủng ái, Hoàng hậu cũng luôn Nhị Hoàng tử Mẫn Nguyên Khải vạn sự đều chiếu cố .
Mẫn Nguyên Khải đầu liếc mắt Tứ Hoàng tử Mẫn Nguyên Mạnh phía hừ nhẹ một tiếng, đó xoay bước lớp Giáp. Mẫn Nguyên Mạnh vặn cũng thấy Mẫn Nguyên Khải liếc mắt như , chậm rãi ở phía , cũng đáp ca ca của .
Thái giám bên Mẫn Nguyên Mạnh chút phục, bèn : “Tứ điện hạ, vì lúc nào Nhị điện hạ cũng như ?”
Tứ Hoàng tử Mẫn Nguyên Mạnh : “Hắn gì quan tâm, để ý tới , thì cũng để ý tới .”
Từ nhỏ thể Mẫn Nguyên Mạnh , thường xuyên giường bệnh cũng thể tập võ, may mà Hoàng hậu vẫn sủng ái , coi như trân bảo mà nâng ở trong lòng bàn tay. Cho nên mới hình thành tính tình tranh giành với thế gian, thích Nhị ca ruột thịt của , nhưng cũng đối lập với . Bởi vì đây bệnh một thời gian nên bỏ quá nhiều bài học vì thế chuyển từ lớp Giáp đến lớp Ất.
Mặc dù , Mẫn Nguyên Mạnh vẫn như bình thường, dù mới mười tuổi, cho dù đến lớp Ất học chậm một chút cũng cả.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-co-dai-lam-ba-chu-nho/chuong-212.html.]
Đợi đến lúc Mẫn Nguyên Mạnh tới lớp Ất, phần lớn học sinh tới, cơ bản đều là hài tử của quan , Hoàng tử thì… Cũng chỉ và lão Lục Mẫn Nguyên Thanh.
mà hôm nay Mẫn Nguyên Thanh còn tới.
Tất cả học sinh đều sợ nên đều về phía , vì thế phía trống hai hàng, một cũng .
Mẫn Nguyên Mạnh đến muộn nên hiện giờ cũng lựa chọn nào khác, chỉ thể ở hàng đầu tiên, ngay mí mắt .
Hắn về phía , phần lớn đều là học sinh mới quen , Mẫn Nguyên Mạnh khỏi cảm thấy chút cô đơn. Hắn yên lặng cúi đầu, buồn chán chờ đợi khai giảng.
Ngay đó, đột nhiên thấy một học sinh hét lên: “Đây là gì mà ngon như ?”
Mẫn Nguyên Mạnh đầu thì thấy một hài tử cao bằng , trong tay cầm một miếng bánh ngọt, tươi tán thưởng. Ở đối diện là một học sinh mới tới, thoạt mi thanh mục tú, vẻ mặt cũng vui vẻ.
Trong tay bưng một hộp thức ăn, dường như đang cùng ăn cái gì đó. Mẫn Nguyên Mạnh chút tò mò, nhưng ngại phận Hoàng tử nên thể cúi mặt xem. lúc , học sinh mới cũng chú ý tới Mẫn Nguyên Mạnh, mặt mỉm .
Mẫn Nguyên Mạnh vội vàng dời tầm mắt, khôi phục dáng vẻ cao lãnh lúc bình thường. Ai ngờ học sinh mới chủ động tới mà : “Phủ Trấn Quốc tướng quân Tần Minh Hiên, hôm nay ngày đầu tiên đến Thái Học, mang theo chút đồ ăn trong nhà đến chia sẻ với , nếu công tử cảm thấy hứng thú thì mời nếm thử .”
Tiểu thái giám bên Mẫn Nguyên Mạnh còn ở một bên, liền bĩu môi : “Công tử cái gì, đây là Tứ Hoàng tử!”
Minh Hiên sửng sốt, lập tức chút hổ, tay bưng hộp thức ăn cũng là nên lui tiến, vội vàng : “Xin , là mới tới, mắt , thỉnh an Tứ Hoàng tử.”
Mẫn Nguyên Mạnh ho nhẹ một tiếng, trừng mắt thái giám bên một cái, tiểu thái giám chủ tử thích bộ dáng cao vì thế liền im lặng. Mẫn Nguyên Mạnh thản nhiên : “Không cần đa lễ.”
Minh Hiên nở nụ một chút, những cũng rụt tay , : “Lục Hoàng tử, đây là bánh do Tam thẩm nhà tự , nếu như ngài ghét bỏ thì xin hãy nếm thử một miếng, bánh thực sự ngon!”
Mẫn Nguyên Mạnh là nhi tử út của Hoàng hậu, phận tôn quý vô cùng, ở trong cung vốn bằng hữu nào, mà tình huống là ai chủ động đến tặng đồ ăn, ngược cho trong lòng sinh vài phần hảo cảm.
rốt cuộc đây cũng là đồ ăn ngoài cung, nhớ tới lời mẫu hậu dặn dò, ăn lung tung, vì thế nuốt nước miếng cự tuyệt. ngẩng đầu lên thấy đôi mắt của Minh Hiên mở to tròn, bộ dáng vô cùng chân thành vì thế chút đành lòng.
Hắn nghĩ thầm là lấy một miếng nhưng ăn… Để tránh đối phương thương tâm. Vì , đưa tay để lấy một miếng , “Đa tạ ngươi.”
Minh Hiên nhếch miệng : “Vậy về chỗ , điện hạ.”
Mẫn Nguyên Mạnh gật gật đầu, thấy Minh Hiên trở đám hài tử vây quanh. Ở tuổi của , quân thần, địa vị, đều quá trọng yếu, quan trọng là ai coi trọng, ai coi trọng. Những coi trọng thường khen ngợi.