Xuyên Về Cổ Đại Làm Bà Chủ Nhỏ - Chương 221

Cập nhật lúc: 2025-04-28 23:24:52
Lượt xem: 5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Hai người vừa nói vừa cười rời đi, khiến Đường Nguyễn Nguyễn và Tần Tu Dao phấn chấn. Đường Nguyễn Nguyễn đột nhiên có thêm sự tự tin, nói: “Nhìn thấy ai cũng thích ăn điểm tâm của chúng ta như vậy, ta thực sự rất hạnh phúc!”

Hai người đang tán gẫu thì lại nhìn thấy mấy bóng dáng quen thuộc…

“Nguyễn Nguyễn!” Ngôn Chi Tâm và mẫu thân nàng, còn có Trương phu nhân, Lý phu nhân cùng đến. Đường Nguyễn Nguyễn vui vẻ nghênh đón, nói: “Chi Tâm tỷ tỷ! Các vị phu nhân!”

Song phương đáp lễ, Lý phu nhân nói: “Nghe nói hôm nay cửa hàng đồ ăn vặt khai trương cho nên chúng ta cố ý tới cổ vũ.”

Trương phu nhân nói: “Đúng vậy, vừa rồi ta nhìn qua một lượt, bên trong thật sự là quá nhiều món! Thoạt nhìn làm ăn rất thuận lợi…”

Đường Nguyễn Nguyễn khiêm tốn đáp lại: “Hôm nay mọi người đều đến xem náo nhiệt, còn không biết thế nào… Mời mấy vị đi vào dạo chơi, nếu cảm thấy ngon có thể thỏa ý ăn uống, trực tiếp mang đi là được, ghi vào sổ sách tính tên ta là xong rồi.”

Mấy vị phu nhân vội vàng nói: “Làm sao có thể thế được?”

Đường Nguyễn Nguyễn cười nói: “Làm sao không được? Đa tạ các vị đã đến cổ vũ!” Dứt lời, nàng gọi Thải Vi từ trong cửa hàng tới, nói: “Thải Vi, ngươi dẫn Chi Tâm tỷ tỷ cùng mấy vị phu nhân đi dạo, chọn chút đồ ăn ngon cho các nàng, tuyệt đối không được chậm trễ!”

Thải Vi hành lễ rồi dẫn một đám phụ nhân đi vào cửa hàng đồ ăn vặt. Đường Nguyễn Nguyễn vừa mới an bài xong các nàng, thì lúc này trước cửa có đôi mẫu tử, hai người mặc y phục tả tơi, mẫu thân cầm bát ăn xin, đang muốn đi về phía trước, mà hài tử rụt rè kéo nàng lại, nói: “A Nương! Con nghe nói rằng cửa hàng này có thể cho phép mọi người ăn thử, không tốn tiền!”

Người mẫu thân gầy gò ốm yếu nhìn thoáng qua cửa hàng đồ ăn vặt lộng lẫy này, nói: “Hài tử… Nương không có tiền, cho dù chúng ta đi vào, cũng sẽ bị đuổi ra ngoài!”

Đôi mắt của hài tử ửng đỏ, tích tụ một ít nước mắt, hắn nói: “Nhưng nương, con thấy những hài tử khác cũng đi vào, bọn họ cũng có thể không có tiền nhưng vì sao bọn họ có thể đi vào mà chúng ta lại không thể?”

“Cái này…” Vị mẫu thân kia khó xử, đành phải thở dài. Thấy tình huống này, Đường Nguyễn Nguyễn vội vàng tiến lên, nói: “Các ngươi ở chỗ này chờ một chút.”

Dứt lời, nàng chạy vào trong tiệm. Tần Tu Dao đi cùng hai mẫu tử hắn, nàng ngồi xuống, hỏi hài tử gầy gò, nói: “Ngươi bao nhiêu tuổi rồi?”

Hài tử trốn sau lưng người mẫu thân, không dám lên tiếng. Mẫu thân hành lễ, nói: “Hài tử năm nay sáu tuổi, chỉ bởi vì ăn không đủ no… Nên lớn lên gầy nhỏ một chút…”

Tần Tu Dao nhớ tới Minh Hiên cũng hơn bảy tuổi ở trong nhà, lẩm bẩm nói: “Nhưng hắn cũng quá gầy rồi.”

Nàng có vài phần thương tiếc hài tử này, vì thế lấy ra một nắm bạc, nói: “Vị phu nhân này, người cất đi để mua chút đồ ăn cho hài tử.”

Nữ nhân kia sửng sốt, vội vàng từ chối nói: “Đa tạ ý tốt của tiểu thư… Cái này, quá nhiều!”

Tần Tu Dao cười cười, nói: “Không sao, đừng để hài tử đói nữa.”

Đúng lúc này, Đường Nguyễn Nguyễn cũng cầm theo túi giấy, đựng một túi thức ăn đi ra ngoài. Nàng nhìn thấy Tần Tu Dao nhét bạc vào tay nữ nhân kia, cũng mỉm cười, nói: “Những đồ ăn này, các ngươi cầm lấy đi.”

Vẻ mặt nữ nhân kia kinh ngạc, không biết hôm nay mình đã gặp vận may gì. Hài tử trốn sau lưng nàng nhìn thấy túi giấy thì ngay lập tức thò đầu ra, nói: “Thẩm thẩm, đây là gì?”

Đường Nguyễn Nguyễn mỉm cười, nàng mở túi giấy ra cho hắn xem: “Ngươi nhìn xem, đây là Chocolate, cái này là bánh hấp, còn món này là thịt bò khô…”

Rất nhiều, rất nhiều món ăn ngon, hài tử chưa bao giờ nhìn thấy, hắn nhìn không rời mắt!

Hắn lẩm bẩm: “Những thử này… Tất cả đều cho con sao?”

Đường Nguyễn Nguyễn chạm lên đầu hắn, nói: “Đúng vậy, đều là cho các ngươi.”

Đứa bé cao hứng ôm túi giấy, vẻ mặt hạnh phúc nói với mẫu thân: “Mẫu thân! Chúng ta có thể ăn ngon rồi! Hôm nay không phải chịu đói!”

Đường Nguyễn Nguyễn lại nói: “Phu nhân, nếu sau này còn có khó khăn thì cứ đến chỗ chúng ta.”

Trong mắt nữ nhân kia đầy nước mắt, liên tục nói đa tạ: “Phu nhân quả là người tốt bụng… Đa tạ phu nhân, đa tạ tiểu thư!”

Nàng đưa hài tử đi với lòng biết ơn. Tần Tu Dao và Đường Nguyễn Nguyễn nhìn nhau cười. Tần Tu Dao hỏi: “Tẩu tẩu, sao hôm nay tam ca lại không tới?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-co-dai-lam-ba-chu-nho/chuong-221.html.]

Đường Nguyễn Nguyễn nói: “Vốn là chàng cũng muốn tới, nhưng tạm thời được Hoàng thượng triệu vào trong cung, cũng không biết là vì sao.”

Tần Tu Dao nhún nhún vai, nói: “Dù sao huynh ấy cũng thường xuyên vào cung, chắc là không có chuyện gì lớn đâu.”

Từ sau khi Lưu Thực ngã xuống đài, trên triều đình uy vọng của Tần Tu Viễn càng cao, các văn thần lại càng không dám chống lại hắn, nhưng Tần Tu Viễn cũng không ỷ thế h.i.ế.p người, đối với bất cứ chuyện gì đều bình thản xử lý, nhận được không ít lời khen ngợi. Đường Nguyễn Nguyễn nói: “Bây giờ cửa hàng đồ ăn vặt cũng khai trương, thực sự hy vọng mọi thứ sẽ suôn sẻ, gia đình bình an.”

Tần Tu Dao cười cười, nói: “Chắc chắn sẽ vậy, tẩu tẩu.”

Lúc này nàng lại nghe thấy giọng nam nhân gọi nàng sau lưng: “A Dao!”

Tần Tu Dao nhìn lại, thì ra là Mạc Lâm. Trong tay Mạc Lâm cầm một cái hộp gấm, đứng ở trước mặt nàng, cười đến vô cùng thanh lãng. Tần Tu Dao cũng cười ra tiếng, nói: “Mạc Lâm, sao huynh lại tới đây?”

Đường Nguyễn Nguyễn thấy thần sắc hai người này, biết là mình đứng đây cũng hơi dư thừa, liền nói: “Hôm nay tiệm đồ ăn vặt khai trương, còn có rất nhiều việc phải làm, ta đi trước, A Dao muội ở lại nói chuyện với Mạc đại nhân đi.”

Tần Tu Dao đỏ mặt, gật đầu. Mạc Lâm mỉm cười đưa hộp gấm trong tay cho Tần Tu Dao, nói: “Đây là lễ vật chúc mừng, nàng mở ra đi.”

Tần Tu Dao nghiêng đầu mỉm cười, nói: “Đây là cái gì vậy?”

Mạc Lâm nói: “Đây là một gốc san hô ngọc đỏ tươi, có thể đặt trong cửa hàng, tượng trưng cho sự kinh doanh thuận buồm xuôi gió, hồng phát rực rỡ.”

Tần Tu Dao nghe xong thì bật cười một tiếng. Vốn nàng cũng cảm thấy mở cửa hàng đồ ăn vặt cũng không trông cậy là kiếm được bao nhiêu bạc, hôm nay nghe hắn nghiêm túc nói như vậy, ngược lại cảm thấy bản thân không đủ chín chắn. Mạc Lâm thấy nàng nở nụ cười, hỏi: “Nàng cười cái gì vậy?”

Tần Tu Dao yên lặng nhận lấy ngọc san hô trong tay hắn, nói: “Huynh tặng ta lễ vật này, ta rất vui mừng…”

Ánh mắt nàng trong trẻo, ý cười trong suốt, không chút che dấu sự thưởng thức cùng cảm tạ của mình đối với hắn, ngược lại làm cho sắc mặt Mạc Lâm đỏ lên. Mạc Lâm ho nhẹ một tiếng, nói: “Nàng… Ngày mai nàng rảnh không…”

Tần Tu Dao sửng sốt, nói: “Sao vậy?”

Mạc Lâm che dấu sắc mặt mình một chút, hắn nói: “Ta nghe nói phố ăn vặt ở Nam thành náo nhiệt, không biết nàng đã từng đến chưa? Nếu chưa từng đi đến… Chúng ta đi cùng nhau, ta đã đến đây lâu như vậy, nhưng cũng chỉ mới nghe nói về nó, chưa từng được đến.”

Tần Tu Dao nhìn hắn, tinh nghịch nháy mắt, nói: “Nhưng mà, ta đã đi rồi…”

Sắc mặt Mạc Lâm cứng đờ, lẩm bẩm nói: “Vậy… Vậy là ta đường đột rồi.”

Tần Tu Dao mím môi cười, nói: “Ta đã đi, thì vừa đúng lúc có thể dẫn đường cho huynh, cái gì ngon, cái gì không ngon, ta đều biết, ta sẽ dẫn huynh đi ăn…”

Mạc Lâm sửng sốt, sắc mặt lập tức giãn ra, hắn chưa từng thấy qua cô nương nào đáng yêu lại thẳng thắn như vậy, hắn đỏ mặt, nói: “Được, vậy chúng ta cùng đi.”

TBC

Hắn lại ngượng ngùng nhìn Tần Tu Dao, Tần Tu Dao ôm ngọc san hô nheo mắt cười. Mạc Lâm nói: “Ta giúp nàng cầm vào được không?”

Tần Tu Dao gật đầu một cái, nói: “Được…”

Trong lòng Mạc Lâm mừng thầm, Mạc bá nói, nếu cô nương nhà người ta tiếp nhận ý tốt của hắn thì chính là bước đầu tiên tiếp nhận hắn rồi!

Hai người đang chuẩn bị bước vào cửa hàng đồ ăn vặt thì bỗng nhiên nghe thấy một tiếng vó ngựa chạy tới. Tần Tu Dao nhìn lại mới phát hiện người tới là Tần Trung, vẻ mặt hắn lạnh lùng, đánh ngựa vội vàng chạy tới. Tần Tu Dao cảm thấy có chút kỳ quái nên dừng bước, chờ hắn chạy tới cửa hàng đồ ăn vặt, con ngựa còn chưa kịp đứng vững, hắn nhanh chóng nhảy xuống ngựa, đi thẳng về phía Tần Tu Dao…

“Tứ tiểu thư, Tam phu nhân có ở trong cửa hàng không?”

Trên trán hắn đầy mồ hôi, không kịp lau đi. Tần Tu Dao gật đầu một cái, trả lời: “Tẩu tẩu ở bên trong giúp đỡ, xảy ra chuyện gì vậy? Sao ngươi lại lo lắng thế này?”

Mạc Lâm đứng ở một bên yên lặng không nói. Tần Trung thở hổn hển, nói: “Hôm nay tướng quân tiến cung… Vừa rồi, nhận được tin tức không tốt…”

“Tin tức gì?” Đường Nguyễn Nguyễn ở trong cửa hàng nghe được giọng nói của Tần Trung, vội vàng cất bước đi ra.

Sắc mặt Tần Trung hơi cứng đờ, nói: “Cái này… Phu nhân, tướng quân đã trở về trước, ngài ấy kêu thuộc hạ mời người lập tức hồi phủ, có việc muốn chính miệng thương nghị với người…”

*Bánh phồng tôm (虾片): Bánh phồng tôm là một loại bánh thường dùng để ăn nhẹ phổ biến tại các nước Đông Nam Á. Bánh đã chiên có độ giòn, xốp, béo ngậy, thơm mùi hải sản. Tại Việt Nam, bánh phồng tôm, được xem là đặc sản của miền Tây Nam Bộ, thường được bán dưới dạng chưa chiên, phải chiên lên trước khi sử dụng.

Loading...