Xuyên Về Cổ Đại Làm Bà Chủ Nhỏ - Chương 224

Cập nhật lúc: 2025-04-28 23:24:59
Lượt xem: 42

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Giống như câu hồn nhiếp phách, Tần Tu Viễn nâng bước chân về phía nàng. Nàng mỉm , thướt tha dậy đối mặt với . Tần Tu Viễn dừng nàng, nàng thật sâu. Đôi mắt hạnh xinh , đôi môi nhỏ nhắn, hôm nay còn sống động đưa hương lắc qua lắc mặt , còn ngày mai sẽ thể thấy.

Tần Tu Viễn cảm thấy nỡ: “Nguyễn Nguyễn.”

Đôi mắt hạnh của Đường Nguyễn Nguyễn như ngậm nước xuân, nàng đột nhiên giơ tay lên túm lấy dây áo của . Ngón tay ngọc khẽ kéo y phục ỷ la trượt xuống như nước chảy. Trong lúc nhất thời ánh trăng chiếu rọi nàng, núi non tú đỉnh, uốn lượn nhiều vẻ. Trong lòng Tần Tu Viễn run lên, thể nhất thời căng thẳng, cảm thấy .

Sau khi phản ứng , thấy vô cùng kinh hỉ. Đường Nguyễn Nguyễn so với đó lớn mật hơn nhiều, nhưng lúc vẫn cảm thấy ngượng ngùng, nàng nhẹ nhàng dán lên , làn da ấm áp chạm da lạnh như băng, khiến run rẩy. Nàng yêu kiều mà : “Đây là lễ vật khi , thích ?”

Cổ họng Tần Tu Viễn lăn qua, lời , hai lời ôm tiểu cô nương mê lên giường. Màn trướng xếp lên , dần dần ngăn trở ánh sáng bên ngoài. Trong bóng tối, Tần Tu Viễn cúi hôn nàng. Đường Nguyễn Nguyễn nhắm mắt như thường lệ mà mở to hai mắt , gương mặt khi thoả mãn, đôi môi mỏng khi căng thẳng của .

Ở thời cổ đại công nghệ chụp ảnh cho nên nàng khắc hình bóng của sâu trong trái tim. Tần Tu Viễn hôn lên xương quai xanh của nàng, in lên dấu vết đỏ như lửa, mãi vẫn tan. Đường Nguyễn Nguyễn ngượng ngùng rúc cạnh , Tần Tu Viễn cúi đầu : “Nàng là của , nên đóng dấu.”

Câu khiến nàng khúc khích.

Nàng lên , Tần Tu Viễn bá đạo ôm lấy nàng, dường như khảm cô nương hoà cùng sinh mệnh mới hài lòng. Đường Nguyễn Nguyễn khẽ cầu xin tha thứ: “Thiếp chịu nổi… Ưm…”

……

Mưa rền gió dữ qua , hai bình tĩnh dựa . Đường Nguyễn Nguyễn ngủ , nàng vươn tay chọc nhẹ .

“Sao ?” Tần Tu Viễn thấp giọng hỏi. Đường Nguyễn Nguyễn : “Chàng để Tần Trung cho , bên cạnh còn tâm phúc nào nữa ?”

TBC

Tần Tu Viễn hôn lên mái tóc của nàng, : “Yên tâm, .”

Thay vì là tâm phúc, bằng là tay chân thủ túc.

Tối nay, chắc chắn ngủ ….

……

Ngôn phủ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-co-dai-lam-ba-chu-nho/chuong-224.html.]

Tần Tu Dật kinh ngạc cánh cửa lớn, trong lòng tràn đầy tâm sự. Biết Bắc Tề rối loạn, ngày mai Tần Tu Viễn sẽ khởi hành Bắc Tề nên trong lòng Tần Tu Dật cũng khỏi dâng lên nỗi kích động lâu thấy. Ra trận g.i.ế.c địch, bảo vệ Đại Minh vốn dĩ quân binh hết trách nhiệm. Hôm nay, mặc dù thể cùng sức lực tổn hao nhiều, nhưng đối với địa hình của Bắc Tề và đấu pháp tác chiến của Lục Hoàng tử, ai rõ ràng hơn , nếu giúp Tần Tu Viễn một tay thì phần thắng nhất định sẽ tăng lên nhiều.

Tần Tu Viễn khuyên vài câu, khẩn cầu lấy phận quân sư để gia nhập trong quân doanh, nhưng vẫn vô cùng do dự. Tần Tu Dật đến đây, vốn là thương lượng với Chi Tâm một chút, nhưng tới cửa, cảm thấy bước chân nặng như ngàn cân.

Ba năm , ngay khi sắp thành với Chi Tâm, đến Bắc Tề…

Sau đó là ba năm đau đớn, chia lìa thấu tâm. Mà bây giờ, hai nhà chuẩn hôn sự, lúc nếu như rời khỏi nàng… Cho dù chỉ là mở miệng thương lượng cũng khiến nàng thương tâm. Tần Tu Dật rũ mắt xuống, đôi môi khẽ mím . Khi nghĩ đến đôi mắt đỏ bừng của nàng, trái tim đau như kim đ.â.m … Đứng một lúc lâu, cuối cùng cũng chuẩn rời . ngay khi đầu thì thấy cửa lớn “két két” một tiếng… Mở .

“A Dật?”

Ngôn Chi Tâm kinh hỉ cho nên giọng vang lên cũng lớn. Tần Tu Dật dừng , hình bất động giống như một tác phẩm điêu khắc ở đó. Hắn chần chờ dám đầu , Ngôn Chi Tâm thấy thì đuổi theo, nàng vòng tới mà hỏi: “Thật sự là ? Ta nha ở cửa chờ , còn tin, tìm thông báo cho ?”

Tần Tu Dao cố gắng gượng : “Không gì, chỉ ngang qua nơi , vốn định đến thăm nàng nhưng cảm thấy quá muộn, vẻ .”

Ngôn Chi Tâm đỏ mặt, : “Chàng sắp thành với , còn gì ngại chứ?”

Nàng thoáng qua Tần Tu Dật, cảm thấy trong lòng dường như tâm sự thì : “Chàng ?”

Tần Tu Dật lắc đầu, : “Không gì hết.” Hắn ôn hòa nàng, : “Thời gian còn sớm nữa, nàng mau về nghỉ ngơi , ngày khác sẽ đến thăm nàng.”

Ngôn Chi Tâm thẳng mắt , dường như thấu trong lòng đang nghĩ gì.

Tần Tu Dật nghiêng mặt, tránh ánh mắt nàng : “Vậy cũng về .”

Tuy nhiên, Ngôn Chi Tâm quá hiểu .

Lớn lên cùng từ nhỏ, hai trải qua những nhiều chuyện, từ quen , hiểu , yêu thương và chia lìa. Hiện giờ thật vất vả mới gương vỡ lành, cảm xúc của nàng đối với tất nhiên là mẫn cảm đến cực điểm. Ngôn Chi Tâm giữ chặt , hỏi: “Chàng đang nghĩ gì ?”

Tần Tu Dật sửng sốt, giơ tay lên nhẹ nhàng chạm lên đầu nàng, : “Không gì… Ta chỉ cảm thấy… Tất cả chuyện đều quan trọng bằng nàng.”

Ngôn Chi Tâm sửng sốt, mặt đầu tiên nóng lên nhưng lập tức trở nên tái nhợt. Hôm nay nàng cha , Bắc Tề biến, Trấn Quốc đại tướng quân Tần Tu Viễn xuất quân Bắc Cương chuẩn chiến trận… Ngôn Chi Tâm thông minh như thế nào, thoáng cái đoán Tần Tu Dật đang suy nghĩ cái gì. Nàng thăm dò: “A Viễn sẽ hành quân đến Bắc Cương, đúng ?”

Tần Tu Dật ngẩn nhưng lập tức kiên nhẫn đáp: “Ừm, chỉ sợ kịp uống rượu mừng của chúng … Chuyến ít nhất là ba tháng, nhưng lẽ thể trở khi tình hình ở Bắc Tề trở nên định.”

Loading...