Xuyên Về Cổ Đại Làm Bà Chủ Nhỏ - Chương 230
Cập nhật lúc: 2025-04-28 23:25:11
Lượt xem: 11
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Người tới mặc một thân trường bào màu lam đậm, khuôn mặt như ngọc có chút tái nhợt, gương mặt trước kia có vẻ tuấn tú hiền lành thì hiện giờ đã trở nên nguy hiểm hơn.
“Nguyễn Nguyễn.”
Lưu Thư Mặc chậm rãi mở miệng gọi nàng, đã rất lâu rồi hắn không được gặp nữ tử trong lòng.
Đường Nguyễn Nguyễn nghe vậy thì cả kinh, nhưng nàng vẫn bất động thanh sắc mà nói: “Lưu đại nhân, vì sao vào phủ mà không thông báo một tiếng?”
Lưu Thư Mặc thu hồi thần sắc hoảng hốt nhất thời vừa rồi, hắn nói: “Phủ Trấn Quốc tướng quân, ngay cả người trông cửa cũng không có thì ta tìm ai thông báo đây?”
Hôm nay Lưu Thư Mặc khác xa với người trong trí nhớ của Đường Nguyễn Nguyễn.
Trên mặt Đường Nguyễn Nguyễn không đổi sắc: “Ngươi muốn làm gì?”
Sắc mặt Lưu Thư Mặc hơi căng thẳng, hắn nói: “Phụ thân ta cho mời cả nhà Trấn Quốc Công vào cung dự tiệc, không ngờ chỉ còn lại một mình nàng.”
Đường Nguyễn Nguyễn mỉm cười: “Tất cả mọi người đều ra ngoài du ngoạn rồi, chỉ có ta không muốn đi, vì thế mới ở lại, có vấn đề gì không?”
Hắn chăm chú nhìn nàng: “Nguy hiểm như vậy mà bọn chúng lại bỏ nàng ở lại để thoát thân sao?”
Đường Nguyễn Nguyễn không hề yếu thế nhìn hắn: “Không đúng, là ta đưa bọn họ đi. Còn về phần đi đâu thì ta cũng không biết. Xin hỏi Lưu đại nhân còn muốn biết chuyện gì nữa?”
Lưu Thư Mặc bị thái độ xa lạ này của nàng chọc giận, hắn tiến lên một bước, hai tay nắm lấy vai nàng, nói: “Nguyễn Nguyễn! Nàng nhất định phải đối với ta như vậy sao?”
Đường Nguyễn Nguyễn bị hắn túm đến đau đớn, cố gắng giãy ra: “Xin công tử tự trọng.”
Lưu Thư Mặc cười khổ: “Tự trọng?” Đôi mắt của hắn ẩn nhẫn đau đớn: “Vốn dĩ nàng là của ta! Nếu không phải Hoàng Đế ngu ngốc, nhất định phải chỉ hôn nàng cho Tần Tu Viễn thì chúng ta đã sớm là một đôi phu thê ân ái rồi!”
Đường Nguyễn Nguyễn bình tĩnh nhìn hắn: “Nhưng tất cả mọi chuyện đã xảy ra, bây giờ ta cũng là thê tử của Tần Tu Viễn, phu nhân của Trấn Quốc đại tướng quân, mà ngươi, chẳng những là nhi tử của loạn thần tặc tử, còn vọng tưởng khống chế Đế Đô, ngươi làm vậy là muốn tạo phản sao?”
“Loạn thần tặc tử?” Lưu Thư Mặc nhất thời buồn bã nhưng lại lập tức cười ra tiếng: “Như vậy thì sao? Ta từng trung thành với hoàng quyền, trung thành với bá tánh, nhưng ta được cái gì? Thanh mai trúc mã của ta bị người khác cướp đi một cách dễ dàng, con đường làm quan của ta bị mấy câu nói mà chặn đứt, còn phụ thân ta xảy ra chuyện, ta lại bất lực! Một ngu trung như vậy thì có ích lợi gì?”
Hắn thực sự ghét cảm giác bất lực này. Cho nên hắn tiếp quản tử sĩ cùng binh phủ của Tả tướng phủ, dưới sự trợ giúp của Hoàng Hậu, trong một đêm g.i.ế.c hai quan viên trong Đại Lý tự không chịu ủng hộ bọn họ. Hiện giờ, phụ thân của hắn đã thuận lợi ra khỏi Đại Lý tự, tiến cung gặp Hoàng Hậu.
Trước cửa cung, Lưu Thực bảo hắn dẫn người đến khống chế phủ Trấn Quốc tướng quân, nhưng không nghĩ tới Đường Nguyễn Nguyễn lại hành động nhanh như vậy, nàng còn đưa tất cả mọi người đi hết.
Lưu Thư Mặc tự tin nhìn Đường Nguyễn Nguyễn mà nói: “Hiện giờ, Hoàng Đế bất tỉnh nhân sự, Hoàng Hậu và phụ thân ta nắm trong tay tất cả quyền uy, bọn họ đã thông qua tuần phòng doanh để khống chế Đế Đô, mà hôm qua Bắc Tề đã khai chiến, cho dù bây giờ Tần Tu Viễn biết Đế Đô xảy ra chuyện, thì nước xa cũng không thể cứu được lửa gần, hơn nữa nàng ở trong tay chúng ta rồi, hắn cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.”
Đường Nguyễn Nguyễn cả kinh, không phải tuần phòng doanh do phụ thân của Ngôn Chi Tâm quản lý sao?
Nàng nhíu mày: “Các ngươi đã làm gì tuần phòng doanh?”
Lưu Thư Mặc cười cười: “Không có gì, cũng chỉ là bắt lão thất phu họ Ngôn kia mà thôi.”
Hắn nhìn về phía Đường Nguyễn Nguyễn: “Dù sao, nữ nhi của hắn cũng là thê tử tương lai của Tần Tu Dật, không phải sao?”
Sắc mặt Đường Nguyễn Nguyễn trắng bệch, nàng trách mắng: “Ngươi không nên liên lụy đến những người vô tội.”
Lưu Thư Mặc buồn bã nói: “Vô tội? Ta không vô tội sao? Ta đã làm gì sai?”
Hắn mất đi nữ tử mà hắn yêu thương, con đường làm quan không thuận lợi, còn thiếu chút nữa mất đi phụ thân, hiện giờ rốt cục hắn cũng suy nghĩ rõ ràng, hắn nhận ra một điều: Chỉ có nắm trong tay mình tất cả mọi thứ mới thực sự thuộc về mình. Hắn nhìn Đường Nguyễn Nguyễn rồi nói: “Ta làm những điều này, không chỉ cho bản thân mình, mà còn cho nàng nữa.”
Đường Nguyễn Nguyễn lạnh lùng nói: “Ngươi và ta không có nửa phần quan hệ, từ lâu chúng ta đã không còn là người cùng đường.”
TBC
Lưu Thư Mặc hơi run rẩy: “Vì sao nàng lại vô tình với ta như vậy? Bây giờ nàng một mực muốn ở bên Tần Tu Viễn sao?”
Hắn thật sự không thể tin được, chẳng lẽ hiện giờ ở trong lòng nàng, mình đã không còn chút địa vị nào sao?
Đường Nguyễn Nguyễn trầm giọng nói: “Không sai, ta chỉ thích A Viễn, ta sẽ sống thật tốt, chờ chàng trở về cứu ta.”
Lưu Thư Mặc đã đến gần bờ vực sụp đổ, hắn nói: “Chờ hắn trở về cứu nàng ư? Chưa nói đến chuyện hắn không trở về được, coi như là có thể trở về thì cũng chưa chắc đã vào được Đế Đô. Đối thủ của Tần Tu Viễn quá nhiều, hắn từng b.ắ.n một mũi tên làm c.h.ế.t trưởng tử của Tây Bá Hầu, hiện giờ Tây Bá Hầu tọa trấn phương Bắc, Tần Tu Viễn đang phải chống lưng nghênh địch.”
Sắc mặt Đường Nguyễn Nguyễn đột nhiên trắng bệch, nàng nói: “Làm sao các ngươi có thể động thủ với A Viễn được? Nếu phòng tuyến Bắc Cương bị phá huỷ, vậy thì Bắc Tề sẽ đi thẳng tới Ích Châu, sau đó không đến hai ngày là có thể đánh tới Đế Đô! Ngươi điên rồi sao?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-co-dai-lam-ba-chu-nho/chuong-230.html.]
Sắc mặt Lưu Thư Mặc khẽ động, nhưng vẫn nói: “Phụ thân ta tự có an bài.”
Đường Nguyễn Nguyễn buộc mình phải lạnh lùng, nàng nói: “Các ngươi muốn nhân cơ hội soái ngôi đoạt vị hay sao?”
Lưu Thư Mặc nhếch môi: “Đó là điều đương nhiên.”
Đường Nguyễn Nguyễn mím môi, không nói lời nào. Lưu Thư Mặc nhìn nàng, dường như hắn cũng không quen biết nữ tử trước mắt.
Đường Nguyễn Nguyễn trước kia có tính cách nội liễm lại ôn nhu, luôn bị người khác khi dễ. Còn Đường Nguyễn Nguyễn bây giờ lại có thể dũng cảm và bình tĩnh, không hề sợ hãi như vậy. Hắn thấy nàng im lặng không lên tiếng thì cho rằng trong lòng nàng sợ hãi, nên mới mềm giọng: “Nguyễn Nguyễn, mặc dù ta làm những điều này, nàng có thể không hiểu, nhưng nàng nhất định phải tin rằng ta sẽ không làm tổn thương đến nàng.”
Đường Nguyễn Nguyễn lạnh lùng nhìn hắn, vẻ mặt lộ ra khinh thường. Lưu Thư Mặc thở dài, cuối cùng đối với nàng hắn không thể nào hạ quyết tâm được: “Nàng theo ta vào cung trước đi, chờ an bài xong hết thảy, ta sẽ cầu tình trước mặt phụ thân, sẽ không để người làm khó nàng.”
Dứt lời, hắn đi lên nắm tay nàng. Đường Nguyễn Nguyễn hất tay hắn ra, mặt không chút thay đổi: “Ta sẽ tự mình đi.”
Dứt lời, nàng bước nhanh đi ở phía trước.
Mặc dù Lưu Thư Mặc có chút tức giận, nhưng cũng chỉ có thể yên lặng đi theo phía sau nàng. Bọn họ ra khỏi phủ Trấn Quốc tướng quân, Đường Nguyễn Nguyễn mới phát hiện thì ra hắn dẫn vài đội nhân mã đến nhưng đều chờ ở ngoài cửa. Đường Nguyễn Nguyễn cười lạnh một tiếng: “Bắt một nữ nhân mà thôi, Lưu đại nhân không cần phí công như vậy chứ?”
Sắc mặt Lưu Thư Mặc hơi khó coi, nói: “Mau lên xe đi.”
Đường Nguyễn Nguyễn liếc cũng không thèm liếc mắt một cái nhìn hắn mà trực tiếp lên xe. Hàng chục binh sĩ hộ tống chiếc xe ngựa đi về phía hoàng cung.
Ở trong ngõ nhỏ trước phủ Trấn Quốc tướng quân, có hai thân ảnh yên lặng đứng đó. Trong lòng hiếu nữ xinh đẹp hồn nhiên kia hơi loạn, nàng không thể tin thì thào tự nói: “Vừa rồi huynh có nghe thấy không? Vì sao Lưu Thư Mặc lại tới bắt tẩu tẩu ta?”
Thiếu nữ này chính là Tần Tu Dao, nàng và Mạc Lâm mới từ Nam thành trở về, vừa đến cửa nhà đã nhìn thấy binh lính vây quanh phủ Trấn Quốc tướng quân thành tầng tầng lớp lớp. Nàng còn muốn lên xem chuyện gì xảy ra nhưng lại bị Mạc Lâm một tay giữ lại. Trực giác mách bảo Mạc Lâm có điều gì đó không đúng, hôm nay ngay cả người trông cửa cũng không còn, hắn thấy vô cùng kỳ quái.
Hai người chứng kiến một màn vừa rồi.
Lúc này, Tần Tu Dao dứt khoát nói: “Chúng ta vào phủ xem một chút đi?”
Nhưng bây giờ người của Lưu Thư Mặc vẫn còn ở cửa, xem ra là không có ý định rút đi. Mạc Lâm lắc đầu, nói: “Nàng không thể trở về, lúc này không biết trong phủ còn có người nào, vả lại nếu thật sự xảy ra chuyện thì tất nhiên bọn họ còn phải phái người đến canh cây đợi thỏ, nàng trở về không khác gì tự chui đầu vào lưới.”
Tần Tu Dao cảm thấy sốt ruột, nói: “Vậy làm thế nào bây giờ?”
Mạc Lâm nói: “Chúng ta rời khỏi đây trước, sau đó mới tính toán.”
Đúng lúc này, Tần Tu Dao nghe thấy sau lưng có tiếng bước chân, nàng lập tức quay đầu lại: “Tần Trung?”
Tần Trung vừa thấy là nàng, cũng vội vàng chạy tới, nói: “Tứ tiểu thư, sao người lại ở đây? Ta cũng đã phái người đến phía Nam thành để tìm ngươi!”
Tần Tu Dao vội vàng hỏi: “Trong phủ đã xảy ra chuyện gì vậy? Ta vừa mới nhìn thấy Lưu Thư Mặc đưa tẩu tẩu đi!”
Sắc mặt Tần Trung cứng đờ: “Cái gì?”
Hắn hỏi một lần nữa, “Những người khác đâu?”
Tần Tu Dao nói: “Ta không biết… Ta vẫn chưa vào.”
Tần Trung kể lại một loạt sự việc ngày hôm nay cho Tần Tu Dao biết. Tần Tu Dao nhíu chặt mày: “Vậy chúng ta phải làm sao bây giờ?”
Tần Trung nhất thời suy tư, nhìn Mạc Lâm một chút, trong lòng hắn đã tính toán: “Mạc đại nhân, hiện giờ phủ Trấn Quốc tướng quân gặp đại nạn, phu nhân đã bị khống chế, bước tiếp theo nhất định là tìm kiếm tung tích của Tứ tiểu thư cùng lão phu nhân. Tiểu nhân không dám liên lụy đại nhân, kính xin đại nhân rời đi trước.”
Dù sao thời gian quen biết không dài, Tần Trung cũng không dám hoàn toàn tin tưởng Mạc Lâm. Tần Tu Dao nghe ra trong giọng điệu của hắn chưa hoàn toàn tin tưởng thì nhíu mày nói: “Tần Trung, Mạc Lâm là người có thể tín nhiệm.” Nhưng nàng tiếp tục nói: “Thế nhưng Tần Trung nói đúng, huynh vẫn không nên bị kéo vào chuyện này, đối với huynh thật sự không tốt.”
Mạc Lâm kiên định nhìn nàng, nói: “Ta không thể đứng ngoài cuộc.”
Tần Tu Dao sửng sốt: “Lời này của huynh là có ý gì? Hôm nay cũng không ai biết huynh và ta đi cùng với nhau, bọn họ hẳn là không tìm được chỗ của huynh…”
Mạc Lâm lại nói: “Bởi vì ta không có khả năng bỏ lại nàng.”
Tần Tu Dao hơi giật mình, nàng nhìn về phía Mạc Lâm, trên mặt hai người đồng thời đỏ lên. Tần Trung thấy thế thì ho nhẹ một tiếng, bất đắc dĩ phá vỡ bầu không khí này. Tần Tu Dao đáp lại, lẩm bẩm nói: “Bây giờ không phải lúc nói chuyện này…”
Mạc Lâm cũng đỏ mặt nói: “Hiện tại nàng nhất định không thể hồi phủ, mau theo ta về Mạc gia.” Hắn thu liễm tinh thần, đối diện nàng mà nói: “Mạc gia ở Đế Đô cũng có vài nhân mạch, ta nghĩ chút cách đưa nàng về giấu đi, bọn họ nhất thời cũng không thể tìm ra nàng.”